Hôn Nhẹ Nhóc Câm Của Tôi

Chương 7: Dẫn em đi




"Từ chối… có… tác dụng sao?"

Sự tức giận người không biết đấu tranh của Quan Tự toàn bộ đều bặt tăm sau câu hỏi bình thản của Tưởng Khinh Đường.

Cô không ngờ tới mình sẽ bị Tưởng Khinh Đường hỏi khó, nghẹn lời nửa ngày, không biết mở miệng làm sao.

Tưởng Khinh Đường rất ít khi mở miệng nói chuyện, cũng không thuần thục trong việc này, mặc dù giọng nói rất dễ nghe, nhưng phát âm và cách đọc rõ từng chữ của nàng đều vô cùng buồn cười.

Là loại buồn cười khi thấy người hết sức nghiêm túc kia. Nàng một người trưởng thành, chỉ vì Quan Tự bảo giọng nói của nàng rất êm tai, về sau phải nói chuyện nhiều hơn mà nàng đã dùng toàn bộ sự cố gắng của mình ê a học nói, nhưng chỉ có thể học được 60 phần, ai có thể trách móc nặng nề cái gì.

Quan Tự thầm mắng mình sao hôm nay lại ngu xuẩn đến đầu óc lú lẫn, không hay Tưởng Khinh Đường lớn lên trong hoàn cảnh gian nan khắc nghiệt thế nào, coi như chuyện đương nhiên mà cảm thấy nàng bị người bắt nạt thì phải phản kháng.

Quan Tự quên, có một số sự đấu tranh là không có hiệu quả.

Giống như Tưởng Khinh Đường, nếu ông Tưởng quyết định chủ ý muốn nàng gả cho La Miểu, bây giờ nàng chối từ phản kháng thì có ý nghĩa gì? Chẳng qua là bỗng dưng bị La Miểu ghi một món hận, tương lai ức hiếp ác độc hơn mà thôi.

Nửa gương mặt của Tưởng Khinh Đường khuất sau mái tóc dài, không thấy rõ biểu cảm, cúi đầu đứng bên ngoài hàng rào sân, trên vai đắp áo khoác của Quan Tự nhưng vẫn lạnh đến co rúm lại, trông thật ngoan ngoãn.

Cô gái này, hôm nay Quan Tự mới gặp nàng lần đầu tiên, thời gian hai người ở chung tính đâu ra đấy cũng không quá mười giờ, nàng lại ngoài dự liệu phô bày nhiều mặt như vậy trước Quan Tự.

Khi Quan Tự mới nhìn thấy nàng, cô cho rằng nàng chỉ là một đứa bé xinh đẹp ngây thơ đơn thuần, không rành chuyện đời, cảm thấy đứa trẻ như thế nhất định là được bảo hộ thật tốt mà lớn lên, chưa từng trải qua chút mặt tối nào của cuộc sống, nên mới có thể trông sạch sẽ thế kia, một trái tim thủy tinh tựa như trong suốt.

Hiện tại mới hiểu, nàng có lẽ là trưởng thành trong vũng nước bùn dơ bẩn nhất trên đời. Sự âm u của thế giới này, có lẽ Tưởng Khinh Đường còn trải qua nhiều hơn Quan Tự.

Nhưng nàng lớn lên trong vũng lầy, lại không nhiễm một chút ô uế nào. Trái tim nàng sạch sẽ, nhưng không phải cái gì cũng không hiểu, mà là sự thông suốt sau khi nhìn thấu thế tục.

Cô gái nhỏ gầy yếu ớt như vậy, đứng trong gió lạnh điềm đạm mà đáng yêu, lại khiến Quan Tự sinh ra loại cảm giác kính trọng, không dám xem nàng như đứa bé.

"Hôm… nay… cảm ơn… chị." Tưởng Khinh Đường hít sâu một hơi, ngẩng đầu, cố gắng lộ ra một nụ cười rực rỡ với Quan Tự.

Vẫn là tiếng nói tinh tế mang theo bập bẹ như cũ, phát âm vẫn kỳ lạ y nguyên, nhưng dáng tươi cười nhìn rất đẹp, mặt mày cong cong, con ngươi chiếu đến ánh sáng sao trên bầu trời.

Quan Tự thấy mà tim đập nhanh, lại không đành lòng, cô lắc đầu, kéo cổng hàng rào sân cho nàng, một đường đưa nàng đến cửa lầu nhỏ hai tầng, nói: "Tôi không làm được gì cho em hết."

"Không… phải…"

"Chị… tốt…"

Tưởng Khinh Đường muốn nói Quan Tự là người tốt, cô vì nàng làm rất nhiều chuyện, giúp nàng dạy dỗ người xấu, ôm nàng trở về, thay nàng rửa chân, còn… còn chải đầu cho nàng nữa.

Cô là Quan tỷ tỷ tốt nhất, Tưởng Khinh Đường còn có thể gặp lại cô đã là niềm vui ngoài ý muốn, huống chi vừa thấy mặt Quan Tự đã làm nhiều chuyện cho nàng như vậy - thậm chí là dưới tình huống nàng không tự nhận ra. Nếu cái này gọi là không làm gì, vậy Tưởng Khinh Đường thật sự không còn mặt mũi nào.

Đáng tiếc bây giờ nàng chưa thể biểu đạt lưu loát nhiều tình cảm phức tạp như thế, dưới tình thế gấp gáp liên tục khoa tay múa chân, lại nghĩ tới Quan Tự không xem hiểu ngôn ngữ tay, trong lòng có chuyện không nói ra được, gấp đến độ nàng trực tiếp dậm chân, đến khoa tay múa chân cũng thôi, kéo tay Quan Tự, không ngừng nói: "Chị tốt… chị tốt…"

"Tôi hiểu ý của em, đừng vội." Quan Tự vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, nở nụ cười, "Em cảm thấy tôi đối với em rất tốt, phải không?"

"Ừm! Ừm!" Tưởng Khinh Đường dùng sức gật đầu, Quan Tự thay nàng nói ra lời muốn nói, nàng thật vui vẻ, ngửa đầu nhìn Quan Tự, cười hì hì với cô.

Nhìn có chút ngốc.

Quan Tự cũng cong khóe miệng làm ra dáng vẻ tươi cười, đưa tay sờ sờ đầu nàng giống như trấn an con vật nhỏ.

Ở trước mặt Quan Tự, Tưởng Khinh Đường luôn luôn ngoan ngoãn, nàng cúi đầu, để Quan Tự sờ.

Nàng rất hưởng thụ khoảnh khắc bản thân cùng với sự dịu dàng của Quan Tự, tựa như là trộm được, cố gắng giữ gìn sự vui sướng trong trái tim đang căng phồng lên, chờ sau này không thấy Quan Tự sẽ lặng lẽ đem ra một ít, chậm rãi hồi tưởng.

Tưởng Khinh Đường rất rõ ràng vận mệnh của mình.

Nhìn ý của ông nội, hơn phân nửa là không lâu sau mình phải gả cho người đàn ông ngồi xe lăn trong mắt chứa sự xấu xa kia. Đây có lẽ là lần cuối cùng nàng và Quan Tự gặp nhau.

Cho nên, Tưởng Khinh Đường khắc ghi vô cùng sự ấm áp của giờ phút này, đợi ngày sau, coi như rơi vào vực sâu không trông thấy ánh sáng, chí ít trong lòng của nàng còn cất giấu một tia nắng Quan Tự gửi trao.

"Tôi phải đi rồi." Quan Tự nói.

Con ngươi Tưởng Khinh Đường thoáng co rụt, nắm chặt mặt dây chuyền hình trái tim trong ngực mình.

"Lần sau trở lại thăm em."

Tưởng Khinh Đường cắn môi, ừm một tiếng.

Kỳ thật, hai người đều biết, có lẽ không có lần sau.

Dù Quan Tự lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng không đến mức có thể nhúng tay vào việc nhà Tưởng gia, hôm nay cô cứu được Tưởng Khinh Đường một lần, nhưng lại không cứu được nàng cả đời, chỉ cần chủ ý của ông Tưởng không thay đổi, Tưởng Khinh Đường rất nhanh sẽ đến La gia làm vợ của La Miểu. 

Thiếu phu nhân trên danh nghĩa của La gia, Quan Tự lại biết, La gia đã mục nát từ trong gốc rễ, đó chính là loại ma vực vàng son lộng lẫy, ăn người không nhả xương.

Quan Tự thật sự tiếc thương cho Tưởng Khinh Đường, một cô gái gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn như thế, đảo mắt lại sắp bị đẩy vào hố lửa, hủy hoại một đời.

Nhưng mà thói đời là vậy, người người đều sống gian nan, Quan Tự phải kế thừa tâm nguyện của ông nội mình, làm cho Quan gia lớn mạnh, từ khi tiếp nhận công việc của Quan gia cô vẫn luôn giữ vững quan hệ hợp tác tốt đẹp với Tưởng gia. Dù đau lòng Tưởng Khinh Đường, cũng thật động tâm với cô bé này, nhưng cô không thể vì một chút suy nghĩ ích kỷ trong đầu mà làm hỏng việc lớn.

"Lần sau trở lại thăm em." Quan Tự không nỡ đi, nghe mấy phút, nói một lần nữa.

"Ừm." Tưởng Khinh Đường cúi đầu rất thấp rất thấp, một tiếng đáp lời này có thể nghe ra giọng mũi hơi kiềm chế. 

Quan Tự không dám ở lâu, sợ nàng khóc lên thì mình thật sự mềm lòng, làm ra quyết định không lý trí gì. Cô nhẫn tâm chuyển tầm mắt, không nhìn Tưởng Khinh Đường, quay đầu rời đi, động tác quả quyết không chút dây dưa dài dòng.

Sau khi cô xoay người, Tưởng Khinh Đường mới dám ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng, vành mắt đã đỏ lên.

Trên người nàng còn mang áo khoác Quan Tự để lại cho nàng.

Nàng nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi không chút lưu luyến của Quan Tự, rồi nghĩ tới lúc chiều, mình không cẩn thận va vào ngực cô, cô ôm mình, khẽ cười trêu chọc, hỏi mình lần thứ nhất gặp mặt đã chui vào trong ngực cô, có phải là muốn theo cô về nhà không.

Muốn chứ, đương nhiên muốn.

Tưởng Khinh Đường hận bản thân không thể biến thành vật trang sức nào đó trên người Quan Tự, đi theo cô, chân trời góc biển ở đâu cũng được.

Ngoài việc muốn cùng Quan tỷ tỷ nàng ngày đêm nhớ mong bên nhau đến già, Tưởng Khinh Đường còn có một chút tâm tư riêng không đáng nói, nàng muốn rời đi lồng giam Tưởng gia này, nàng muốn có người có thể mang nàng ra khỏi Tưởng gia, đương nhiên người nàng hi vọng có thể mang nàng khỏi đây nhất là Quan Tự.

Tưởng Khinh Đường nắm chặt mặt dây chuyền hình trái tim trước mặt, đưa mắt nhìn Quan Tự biến mất trong màn đêm.

Lệ trong đôi mắt rốt cuộc ngăn không được nữa, xoay chuyển vài vòng trong hốc mắt rồi lăn xuống.

Rơi trên mu bàn tay, lập tức lạnh lẽo.

Sức lực cả người nàng bị rút khô theo bước chân Quan Tự rời đi, thậm chí không cách nào để nàng đứng thẳng, chỉ có thể cong lưng, chậm rãi ngồi trên thềm đá ở cửa ra vào.

Tay nàng run rẩy mở mặt dây chuyền ra, đó là một khung hình nho nhỏ, bên trong có một tấm hình đã ố vàng.

Là ảnh chụp chung từ rất nhiều năm trước của nàng và Quan Tự.

Rất khó nói trong quãng thời gian cô độc một mình của nàng, có bao nhiêu lần là vì giữ lấy một chút tín niệm gặp mặt Quan Tự mà tiếp tục chống đỡ.

Hiện tại tâm nguyện này đã được thực hiện rồi, cuộc sống của Tưởng Khinh Đường đã hoàn toàn vô vọng.

Nàng nắm áo khoác Quan Tự để lại, hơi ấm của Quan Tự trên áo càng ngày càng ít. Nàng khoanh tay, co thành một đoàn trong đêm rét lạnh.

Nàng gắt gao chôn mặt vào cánh tay, ép tới đôi mắt bắt đầu căng đau, thế nhưng dòng lệ ấm áp vẫn thuận theo cánh tay ồ ạt chảy xuống.



Sau khi Quan Tự rời khỏi Tưởng gia vẫn một mực không yên tâm.

Cô uống một ít rượu nên không thể lái xe, để trợ lý lái dùm, còn cô ngồi sau ghế lái, rượu đỏ chậm rãi xông lên. Cô dựa vào chỗ ngồi, đến ngón tay cũng không muốn động đậy, nhắm mắt lại, xuất hiện trước mắt đều là gương mặt nhỏ mong mỏi khát vọng của Tưởng Khinh Đường.

Mặc dù Tưởng Khinh Đường không yêu cầu gì, nhưng Quan Tự đã đọc được tất cả tâm tư của nàng từ trong ánh mắt.

Nàng muốn đi cùng mình.

Quan Tự biết.

Quan Tự biết, sau đó từ chối.

Chính cô còn chưa lo xong thân mình, cả ngày lục đục sứt đầu mẻ trán để Quan gia đứng vững gót chân trong thành phố Tân Lĩnh, đâu còn sức chăm sóc thêm một người.

Quan Tự không ngừng nói với bản thân việc cô làm là đúng, là đúng, nhưng sự bất an trong lòng không giảm bớt, vẻ mặt khẩn cầu như bắt lấy cọng cỏ cứu mạng của Tưởng Khinh Đường cũng càng rõ ràng.

Quan Tự uống chút rượu, đầu đau muốn nứt, bóng dáng Tưởng Khinh Đường trước mắt cũng bỏ không xong, cô hung hăng đạp ghế da dưới thân, trầm thắp mắng một tiếng.

"Quan tổng làm sao vậy ạ?" Trợ lý vừa lái xe vừa nhìn thoáng qua phía sau từ kính xe.

"Không có gì." Một tay Quan Tự che mắt mình, "Đau đầu."

"Ở Tưởng gia uống nhiều quá ạ?" Trợ lý nói, "Ngài muốn đi bệnh viện không ạ?"

"Không cần." Giọng nói của Quan Tự trong không gian nhỏ hẹp hắc ám trong xe nghe đặc biệt chán nản, "Đi khu đô thị."

Vì thuận tiện cho công việc, Quan Tự có nhà riêng của mình trong khu đô thị, hai năm trước mua, cách công ty rất gần, không đến mười phút đi xe. Nhưng vì hai năm nay thân thể ông nội Quan không tốt, Quan Tự muốn ở cùng ông nội nhiều hơn, nên trừ phi bận rộn công việc cũng sẽ không ở, bây giờ đột nhiên nói đi khu đô thị, khiến trợ lý không rõ lắm.

"Không về nhà ạ? Chắc giờ này lão gia vẫn còn đang chờ ngài đó?"

"Vậy thì nói nghiệp vụ bên Bắc Mĩ đột nhiên xảy ra vấn đề, tôi đi công ty làm thêm giờ."

"... Vâng ạ." Trợ lý còn muốn nói thêm, nhưng nhìn mặt mũi Quan Tự tràn đầy sự mỏi mệt bực bội, lại không dám nói gì nữa, gọi điện báo bình an cho ông Quan, còn nói đêm nay Quan Tự không về.

Ông Quan đau lòng thân thể cháu gái, dặn dò thật tốt một phen, lúc này mới cúp điện thoại.



Đêm nay, Quan Tự không ngủ.

Cô tẩy đi một thân mùi rượu, mặc áo choàng tắm, ngồi bên bệ cửa sổ đến khi trời sáng, nắm điện thoại di động trong lòng bàn tay, vô thức tra danh bạ, dừng ở nút gọi trên dãy số của Tưởng Nhược Bân, do dự suốt cả đêm.

Thẳng đến chân trời dần dần sáng lên, cô mới quyết định bấm.

"Quan tổng, có chuyện gì không ạ?" Giọng nói Tưởng Nhược Bân nghe rất tỉnh táo, dường như sớm đoán được Quan Tự sẽ gọi đến.

"Không có chuyện gì quan trọng, chỉ là đêm qua tôi uống nhiều, rơi áo khoác ở chỗ của cô Tưởng, có lẽ hôm nay sẽ đến làm phiền."

"Tôi sẽ để người giặt sạch đưa cho Quan tổng, ngài không cần tự mình đến đâu ạ."

"Không cần phiền phức cậu Tưởng, hôm nay tôi không có việc, tự đi lấy là được."

"Không phải Tưởng gia không muốn tiếp đãi Quan tổng, mà là Tưởng Khinh Đường bị bệnh, không tiện gặp khách ạ."

"Cái gì?" Âm thanh của Quan Tự đột nhiên cao hơn một quãng tám.

Bản thân cũng không phát giác mà trở nên lo lắng.

__________

Editor có lời muốn nói: Ngày mai các sĩ tử 2k3 thi ĐH rồi, chúc các bạn bình tĩnh và gạt hái kết quả tốt nhé. ❤