Tưởng Khinh Đường ngồi ở ngưỡng cửa một hồi, trong lòng nhất thời vui vẻ nhất thời phiền muộn, đều có liên quan tới Quan Tự.
Gốc cỏ dại đáng thương bên chân đã bị nàng nắm đến trụi lủi, chỉ còn thân cây.
Tưởng Khinh Đường nhìn sân nhỏ trống rỗng, xem chừng Quan Tự sẽ không tới nữa, vui sướng trong lòng rốt cuộc nhạt đi.
Có thể gặp lại chị ấy một lần đã là duyên phận trời ban, sao lại yêu cầu xa vời nữa hả? Người hẳn là thỏa mãn rồi.
Người hẳn là thỏa mãn rồi.
Tưởng Khinh Đường cố gắng nghĩ như vậy, thế nhưng không thuyết phục được bản thân.
Nàng cảm thấy mình quá tham lam, lúc không thấy Quan Tự thì luôn muốn được gặp chị ấy một lần mình đã hài lòng, nhịn không được lại cảm giác không đủ, hận không thể ngày ngày gặp nhau, lúc nào cũng gặp, thậm chí trong lòng bắt đầu vụиɠ ŧяộʍ ảo tưởng, chị ấy còn nhớ rõ mình và ước định với mình.
Làm sao có thể.
Vẻ mặt Tưởng Khinh Đường miễn cưỡng, nàng đứng lên, phủi phủi cọng cỏ dính trên váy, chuẩn bị trở về phòng.
Vừa mới quay người liền nghe được sân trong truyền đến một trận vui cười ầm ĩ, lỗ tai nàng giật giật.
Nghe như mấy người đàn ông, rất thô lỗ, la hét ồn ào, phá vỡ sự yên tĩnh của sân nhỏ, khiến tim Tưởng Khinh Đường lập tức nhấc lên.
Có cửa chính không đi, lại muốn leo tường đưa đầu vào từ mảnh rừng cây phía sau, khẳng định không có chuyện gì tốt, tám phần lại là nhóm người Tưởng Hoa.
Tưởng Hoa là em họ của Tưởng Khinh Đường, lúc trước vẫn luôn học ở nước ngoài, không biết vì chuyện gì mà bị thôi học. Năm nay vừa trở về, cả ngày chơi bời lêu lổng, làm quen với một đám bạn xấu, cái khác không biết, chỉ biết gây rắc rối.
Tưởng Khinh Đường luôn luôn ru rú trong phòng, ngay cả người thường xuyên ra vào Tưởng gia nàng cũng không biết đầy đủ, càng không nhận ra người "em họ" chưa từng gặp mặt này, nhưng chỉ vì năm trước Tưởng Hoa và đám bạn bừa bãi kia không biết làm sao lại xông vào sân nhỏ của Tưởng Khinh Đường.
Lúc ấy Tưởng Khinh Đường đang ngồi trong sân vẽ tranh, khi bọn họ xông tới, nàng giật nảy mình, bút vẽ cũng mất. Nàng trông thấy mấy người đàn ông xa lạ, quanh thân còn có mùi rượu tốt nhất, Tưởng Khinh Đường sợ hãi, đến bức tranh cũng không đoái hoài, co chân chạy về trong phòng.
Nhóm người Tưởng Hoa vốn là mấy tên thích chơi bời khốn nạn vô học, tụ lại một chỗ uống rượu. Trong lúc say rượu, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người tựa như tiên nữ giáng trần, nhất là váy dài không che được mắt cá chân tinh tế, khiến tròng mắt Tưởng Hoa trừng thẳng, đuổi theo không bỏ phía sau Tưởng Khinh Đường. Nếu không có dì Trần cản trở, vừa dỗ vừa lừa Tưởng Hoa say khướt ra ngoài, vậy thì không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ đó về sau, Tưởng Khinh Đường liền chú ý lâu dài.
Nhưng hôm nay dì Trần cùng mấy thợ trang điểm đã đi đến phòng của phu nhân, không biết lúc nào mới có thể về, sân to như vậy chỉ có một mình Tưởng Khinh Đường, sân này lại ở nơi hẻo lánh, ít ai lui tới. Chớ nói Tưởng Khinh Đường không biết nói chuyện, dù có lớn tiếng kêu la, âm thanh cũng không truyền ra bên ngoài được.
Tưởng Khinh Đường đã chứng kiến tính tình của nhóm Tưởng Hoa, cũng sợ bọn họ.
Thân phận nàng ở Tưởng gia vốn là lúng ta lúng túng, chỉ muốn làm người trong suốt, mọi người không có việc gì cũng đừng nghĩ đến mình, vẫn luôn bình an vô sự như thế mới tốt.
Đáng tiếc nàng không muốn gây phiền toái, phiền toái lại luôn chủ động tìm đến nàng.
"Anh Hoa, hẹn anh đi chơi mà anh không đi, lại gọi anh em đến cái nơi chim không thả phân. Tới chỗ phân thối này làm cái gì? Còn thần thần bí bí nói có chuyện tốt, đây là chuyện tốt của anh à?"
"Chậc, chú thì biết cái gì? Ở đây có một cô nàng xinh đẹp đó, nếu không phải quan hệ chúng ta bền chặt, hôm nay anh đã tự mình vụиɠ ŧяộʍ đến chơi, chuyện tốt này còn có thể đến phiên mấy chú?"
"Xinh đẹp bao nhiêu mà lại để anh Hoa thấy nhiều biết rộng trông thèm đến mức này?"
"Mỹ nữ cao cấp nhất, mặt đẹp dáng đẹp, y như chim non nép vào người, nếu không thì anh cũng chẳng nhớ thương đến thế cho tới nay, còn tốt hôm nay lão gia và anh cả của anh đều bận rộn chiêu đãi khách nên mới không rảnh quản anh, nếu không anh sẽ không kiếm được cơ hội tốt vậy đâu. Mấy chú nói nhỏ chút, chốc lát dọa chạy cô nàng bây giờ."
Mấy người đàn ông đi đến từ sân sau, giọng nói càng ngày càng gần.
Tưởng Khinh Đường hầu như chưa thấy qua người sống, nghe bọn họ không hề chú ý cười to, nói cười thô bỉ, trong lòng vô cùng sợ hãi, nào dám chờ bọn họ tới? Giày nàng cũng không mặc, vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài từ cửa sân phía trước.
Khi nhóm người Tưởng Hoa đến sân trước, vừa hay nhìn thấy bóng lưng trắng tinh của Tưởng Khinh Đường chạy ra ngoài.
"Ai ai ai anh Hoa, mỹ nữ bé bỏng anh nói có phải cô em đó không?"
"Chính là cô gái đó!" Tưởng Hoa gấp đến độ vỗ đùi, "Đã bảo mấy chú nói nhỏ chút mà! Dọa chạy rồi kìa? Còn không mau đuổi theo! Ngàn vạn không thể để cô ta chạy đến chỗ lão gia cáo trạng!"
Thế là mấy người co chân đuổi theo.
…
Chạy mau, chạy mau.
Tưởng Khinh Đường nghe được tiếng sau lưng đuổi theo bước chân của mình, tim nhảy tới cổ họng rồi, sợ hãi đến hoảng hốt chạy bừa.
Dù nàng ở Tưởng gia nhiều năm như vậy nhưng thời điểm có thể đi ra rất ít, cũng không phải rất quen thuộc với Tưởng gia. Hôm nay là lần đầu tiên nàng chạy ra một mình mà chưa được cho phép, không biết đến đâu mới an toàn, chỉ biết chạy không ngừng về phía trước, đầu tiên bỏ qua đám người kia rồi nói tiếp.
Người ngoài đều nói Tưởng Khinh Đường vừa câm vừa ngốc, kỳ thật Tưởng Khinh Đường rất thông minh.
Ví dụ như bây giờ, nàng biết phải chạy đến chỗ đông người, có nhiều người, những tên bại hoại kia cũng không dám làm gì.
Người ở đâu nhiều? Đương nhiên là nơi càng tu kiến xa hoa càng nhiều người.
Nàng chạy tới tòa nhà có kiến trúc nguy nga lộng lẫy ở trung tâm của Tưởng gia, quả thật như thế, tiếng ồn ào xuất hiện chung quanh mình càng nhiều hơn. Hôm nay là tiệc lớn của Tưởng gia, có thể nghe ra âm thanh bận rộn của những người làm.
Thế nhưng Tưởng Khinh Đường không dám buông lỏng, bước chân không ngừng, vẫn liều mạng chạy. Vì nàng biết, mấy người kia còn đuổi theo không bỏ phía sau nàng.
Tưởng Khinh Đường quanh năm ở trong sân nhỏ của mình, không thể nào rèn luyện, thân thể yếu lại đi chân trần, nhờ vào sự sợ hãi trong lòng mới chạy lâu như thế. Thể lực dần dần không thể duy trì, bước chân nặng như đeo chì, tốc độ chậm lại.
Thể lực của bọn Tưởng Hoa không chỉ tốt hơn Tưởng Khinh Đường mấy lần, nhìn ra Tưởng Khinh Đường không chạy nổi nữa cũng đều thả chậm bước chân, mấy người chia mấy đường, ung dung chậm rãi đuổi theo nàng, giống như mèo vờn chuột thu nhỏ lại vòng vây, nhốt Tưởng Khinh Đường ở bên trong.
Mỹ nhân nhỏ tướng mạo tinh xảo, vì chạy nên mặt đỏ bừng, trên trán đều là mồ hôi, cánh tay mảnh khảnh trắng mịn phát sáng dưới ánh mặt trời, những người kia thấy được yết hầu căng lên, không hẹn mà cùng trực tiếp nuốt nước bọt.
"Anh Hoa, thiệt thòi anh nghĩ đến mấy anh em rồi, quả nhiên là đồ tốt." Một người trong đó có chút không chờ nổi, nước bọt cũng sắp nhỏ xuống.
Tưởng Khinh Đường thở hổn hển, mắt thấy những người kia đến gần, nụ cười trên mặt làm nàng buồn nôn.
Cổ họng của nàng đã dâng lên vị ngai ngái, hai đùi vừa chua xót vừa đau đớn, chân cũng sớm bị cục đá rạch, nóng rát mà đau, âm trầm nhìn chằm chằm vẻ mặt đám người, trêu đến bọn họ lại cười to một trận.
"Còn tưởng là chú chim hoàng yến, không nghĩ tới lại là một con nhím nhỏ, ha ha ha ha ha…"
"Anh không hiểu à? Có chút hoang dã chơi mới vui, ngoan ngoãn nghe lời thì thú vị gì?"
Thừa dịp bọn hắn trêu đùa, Tưởng Khinh Đường không biết lấy đâu ra một chút sức lực cuối cùng, đột nhiên xông về phía trước, dùng đầu hung hăng đụng ngã lăn Tưởng Hoa chắn ở trước mặt nàng, xông khỏi vòng vây của bọn họ.
Cũng chọc giận chúng.
"Mẹ kiếp đàn bà thối, dám đụng tao à? Đuổi theo cho tao!" Tưởng Hoa ôm bụng gào thét.
Giờ phút này trong đầu Tưởng Khinh Đường rối bời, cái gì cũng không nghĩ được, ý niệm duy nhất chính là chạy trốn.
Chạy trốn, liều mạng mà chạy.
Tóc nàng lộn xộn, trên quần áo là bụi đất bẩn thỉu, ở góc rẽ hành lang nào đó bỗng nhiên đâm vào trong ngực một người.
Hiện tại nàng đã dùng hết sức lực toàn thân, lần này bị đâm đến mũi mình mỏi nhừ liền lùi lại mấy bước, người bị đụng kia lại không nhúc nhích tí nào.
Trong lòng Tưởng Khinh Đường hơi hồi hộp, nghĩ thầm tám phần là một người trong nhóm Tưởng Hoa, nhưng đột nhiên một mùi hương thanh nhã tiến vào trong mũi, mùi hương khiến người ta an tâm, mà ngực người này lại mềm mềm, mặc dù vóc dáng rất cao nhưng không giống một người đàn ông.
Tưởng Khinh Đường không kịp nghĩ nhiều, chân của nàng đã đau nhức đến mức hoàn toàn không thể chống đỡ thân thể, đụng người khác một cái khiến thân mình ngã ngược về phía sau, ở trên bậc thang đạp vào không khí, mắt thấy sắp ngã.
Sợ tới mức nàng nhắm hai mắt.
Đau đớn trong dự liệu lại không đến.
Nàng cảm giác eo mình bị một thứ mềm mịn nào đó nắm, ngay sau đó mạnh mẽ kéo về phía trước, nàng bị kéo vào trong mảnh mềm mại mang theo mùi thơm ngát lần nữa. Trong cơn bối rối luống cuống, nàng vô thức siết chặt vạt áo người kia, ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với đôi mắt chất chứa ý cười của Quan Tự. Trong nháy mắt đó, Tưởng Khinh Đường cảm thấy tim mình đột nhiên ngừng đập.
Là chị ấy.
Là Quan tỷ tỷ.
Thật sự là chuyện tốt nằm mơ cũng không nghĩ đến.
Tưởng Khinh Đường ngây ngốc đối mặt với cô.
Đôi mắt kia như đầm nước tối đen thâm thúy, nhìn không thấy đáy, trên mặt sóng nước lăn tăn dịu dàng cười, từng cơn từng cơn gợn sóng, lại hiện mở trong lòng Tưởng Khinh Đường, giống như có người quăng một cục đá vào trái tim của nàng, cảm xúc nhộn nhạo, không sao bình tĩnh được.
Nàng lập tức hoảng hốt, lui về phía sau mấy nước, càng đứng không vững, lại bị Quan Tự vững vàng ôm lấy.
"Cô bé nhiệt tình như thế? Mới gặp một lần liền chui thẳng vào ngực tôi?" Quan Tự mở lời, mang theo nụ cười.
Tưởng Khinh Đường siết chặt quần áo của cô, muốn giải thích nhưng không mở miệng được, gấp đến độ mãi lắc đầu, đỏ mặt không tưởng nổi, cũng không biết là gấp gáp hay vừa rồi chạy.
"Được rồi được rồi, là tôi nói đùa." Quan Tự lại cười cười, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng mà an ủi.
Cô đặt Tưởng Khinh Đường trong lồng ngực mình, do đó cô cười một tiếng, lỗ tai Tưởng Khinh Đường cũng run theo.
Tê tê.
Khiến trái tim Tưởng Khinh Đường cũng tê rần.
Ở nơi Quan Tự không thấy được, mang tai và cả cần cổ của Tưởng Khinh Đường đều trở nên đỏ ửng.
Năm ngón tay lặng lẽ co lại, nắm quần áo Quan Tự chặt muốn chết, sợ cô chạy đi.
Là Quan tỷ tỷ.
Có Quan tỷ tỷ ở đây liền an tâm.
Có Quan tỷ tỷ ở đây thì cái gì cũng không sợ.
Không muốn, không muốn buông tay, không muốn để Quan tỷ tỷ đi.
Muốn để...
Tưởng Khinh Đường cắn môi thầm nghĩ, muốn để Quan tỷ tỷ mang mình về.
Quan Tự giống như có thuật đọc tâm, ý niệm này của Tưởng Khinh Đường vừa xuất hiện, cô đã ôm cô gái trong ngực, cười trêu chọc, "Ở trong ngực tôi không nỡ ra, hẳn là em muốn tôi đóng gói em mang về nhà nhỉ?"
Hô hấp mang theo ý cười phun lên vành tai Tưởng Khinh Đường, trong chốc lát lỗ tai nhỏ tinh tế kia đã đỏ hồng.
Tưởng Khinh Đường bị đoán trúng tâm tư, trên mặt bốc hơi nóng, càng chôn trước ngực cô không dám ngẩng đầu.