Hôn Nhẹ Nhóc Câm Của Tôi

Chương 15




Tưởng Khinh Đường đang vẽ tranh trong phòng.

Nàng vẽ cảnh Quan Tự bất ngờ xuất hiện trong tiểu viện của mình vào hôm đó.

Theo lý nàng hẳn phải ra khỏi sân nhưng vì nàng đang chờ Quan Tự nên không ra khỏi phòng.

Quan Tự đã tặng cho Tưởng Khinh Đường một chiếc điện thoại; vậy nên hiện tại các nàng liên hệ thuận tiện hơn rất nhiều, Tưởng Khinh Đường không cần mỗi sớm phải trông mong đợi bên cửa sổ, chờ đợi xem Quan Tự có đến hay không, có đôi khi cả buổi sáng không dám uống một ly nước, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc Quan Tự đến.

Hiện tại nếu Quan Tự không đến sẽ báo trước cho Tưởng Khinh Đường.

Khi bận rộn, tuy Quan Tự không đến được nhưng mỗi tối cô vẫn sẽ dành chút thời gian hỏi thăm một ngày của Tưởng Khinh Đường trôi qua thế nào, ngẫu nhiên sẽ gọi video với Tưởng Khinh Đường trong chốc lát, Tưởng Khinh Đường nói chuyện còn vấp, Quan Tự cũng không nóng vội, luôn kiên nhẫn chờ nàng nói xong, thậm chí còn cổ vũ nàng nói nhiều hơn.

Nhưng sau mỗi lần gác máy, cảm xúc của Tưởng Khinh Đường luôn hạ xuống.

Tuy điện thoại rất tốt, nó giúp hai người cách xa nghìn dặm vẫn có thể nhìn thấy nhau bất kỳ lúc nào nhưng cách màn hình, nàng luôn cảm thấy thiếu mất gì đó.

Không có những hành động thân mật lơ đãng của Quan Tự khiến nàng tim đập loạn nhịp, không có sự dịu dàng khiến nàng đỏ mặt thì thầm, thấy được nhưng không sờ được, không có độ ấm.

Đã một tuần rồi Quan Tự chưa đến thăm Tưởng Khinh Đường, tuần này Tưởng Khinh Đường cảm thấy nhạt nhẽo không thôi, thật vất vả mới lớn mật, mặt dày xin dì Trần mua giúp mình thuốc màu, giấy vẽ, bàn vẽ cho mình, nàng muốn vẽ lại cảnh gặp lại của mình và Quan Tự, làm quà tặng sinh nhật cho Quan Tự.

Tưởng Khinh Đường luôn nhớ rõ sinh nhật của Quan Tự là vào tháng tư cho nên tháng tư cũng là tháng nàng thích nhất.

Nhưng có lẽ Quan tỷ tỷ sẽ không bất ngờ với tranh của mình, chị tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho chị, quà của họ khẳng định sẽ xịn hơn mình rất nhiều lần.

Nàng vừa vẽ vừa nghĩ, lỡ như mình vẽ không đẹp khiến Quan tỷ tỷ không thích thì phải làm sao? Hay Quan tỷ tỷ sẽ không thèm để tâm đến món quà giá rẻ này.

Nghĩ vậy, Tưởng Khinh Đường chỉ có thể chuẩn bị một món quà tốt nhất cho Quan Tự. Những thứ nàng có thể cho Quan Tự thật sự quá ít.

Tưởng Khinh Đường cầm bút ngẩn người, ánh mắt ảm đạm đi.

Khi nàng đang ngẩn người, đột nhiên, tay nắm cửa bị vặn, vì nàng khóa trái nên người bên ngoài không thể mở được.

Tưởng Khinh Đường kinh ngạc, hồi thần, sợ đến biến sắc, bút vẽ cũng hoảng loạn làm bẩn một mảng lớn trên giấy, tác phẩm tâm huyết cũng theo đó biến thành phế thải.

"Mở cửa." Là giọng của Tưởng Nhược Bân.

Tưởng Khinh Đường không chờ được Quan Tự đến nhưng lại chờ được Tưởng Nhược Bân đến.

Tưởng Nhược Bân bất ngờ đến khiến Tưởng Khinh Đường hoảng hốt buông bút, không kịp giấu bản vẽ, dưới tình huống cấp bách, nàng chỉ đành lấy khăn lông phủ lên, che nội dung lại, nàng không muốn để Tưởng Nhược Bân nhìn thấy bức tranh này. Nàng làm xong mất hai phút, Tưởng Nhược Bân mất kiên nhẫn đá vào cửa, nén giận uy hiếp: "Mày còn không mở cửa, có tin tao đá văng cửa không?"

Tưởng Khinh Đường biết hắn nói được làm được, vội vàng ra mở cửa cho hắn, mặt nàng hơi mất tự nhiên mà run rẩy nhưng vẫn cúi đầu vâng vâng dạ dạ, Tưởng Nhược Bân nhìn thấy thì tức, lười nhìn nàng cũng không chú ý đến biểu cảm của nàng.

Tưởng Nhược Bân vừa vào cửa, không để tâm mà đi đạo vài bước, tuần tra từng ngóc ngách trong phòng kể cả phòng tắm: "Tao nghe dì Trần nói, mấy ngày nay mày không ra khỏi phòng."

Đồng tử của Tưởng Khinh Đường co lại, trong lòng lo lắng, mất tự nhiên co ngón tay lại.

"Suốt ngày mày ở trong phòng, cửa lớn không ra, cửa sau không mở, chắc chắn rất buồn chán, lần trước bị cảm vẫn chưa khỏe nhưng mày cứ trốn trong phòng mãi, bệnh sẽ trở nặng, sức khỏe yếu thì nên ra ngoài đi lại nhiều hơn, phơi nắng nhiều hơn."

Tưởng Khinh Đường biết Tưởng Nhược Bân đến đây không phải chỉ muốn khuyên nàng ra ngoài nhiều hơn vì hắn vốn không có tình anh em với Tưởng Khinh Đường nhưng nàng không biết mục đích thật sự của hắn nên chỉ im lặng không nói.

Tưởng Nhược Bân nhìn lướt qua khăn lông trên bàn vẽ.

Tưởng Khinh Đường lo lắng cắn chặt răng.

May mắn Tưởng Nhược Bân không có hứng thú với tranh của nàng, chỉ nhìn lướt qua rồi nhìn Tưởng Khinh Đường, nói: "Ông nội đã đồng ý hôn nhân của mày và La gia."

Môi Tưởng Khinh Đường hơi run.

"Mười lăm tháng sau sẽ đính hôn."

Móng tay Tưởng Khinh Đường véo chặt vào thịt.

Khi Quan Tự leo lên cửa sổ phòng Tưởng Khinh Đường đúng lúc nghe được câu này.

Khi cô vừa vào sân của phòng Tưởng Khinh Đường đã thấy vài bảo vệ đứng đó, cô cảm thấy không bình tĩnh nên trèo tường cũng cẩn thận hơn, vừa leo lên lầu hai, ở ngoài cửa sổ phòng đã nghe được những lời Tưởng Nhược Bân nói.

Phòng Tưởng Khinh Đường cách âm kém, Quan Tự ở ngoài cũng có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại bên trong.

Tưởng Nhược Bân nói tháng sau Tưởng Khinh Đường và La Miểu sẽ đính hôn.

Quan Tự cau mày, tay bám vào tường, tiếp tục án binh bất động nghe lén.

Tưởng Nhược Bân thấy Tưởng Khinh Đường không phản ứng, trong mắt hiện lên sự chán ghét đối với đứa em đồ gỗ này: "Mày gả cho cậu La, về sau có lẽ sẽ là bà La, La gia là gia tộc lớn, có nhiều quy tắc hơn Tưởng gia chúng ta, bắt đầu từ ngày mai, tao sẽ tìm vài thầy cô đến dạy mày lễ nghi, miễn cho mày không hiểu cách xử thế làm mất mặt Tưởng gia ở La gia.”

Tưởng Khinh Đường đứng trước giá vẽ, nhìn khăn lông bên trên. Phía dưới khăn lông là bức tranh màu nước bị lem làm cảnh ngày đó gặp được Quan Tự cũng bị mơ hồ.

Tưởng Khinh Đường biết, hạnh phúc ngắn ngủi này là nàng trộm được, sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác cướp đi, chỉ là không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.

"Thật ra mấy hôm trước đã muốn nói với mày chuyện này nhưng lúc đó mày bệnh, hiện tại khỏe rồi không thể trì hoãn nữa."

Tưởng Nhược Bân thấy Tưởng Khinh Đường vẫn không phản ứng tựa như khúc gỗ, than thở: "Khinh Đường, ba mẹ dưới suối vàng biết em hy sinh vì Tưởng gia, nhất định cũng sẽ cảm thấy an ủi."

Trên mặt Tưởng Khinh Đường cuối cùng cũng hiện lên sự đau thương.

Ba mẹ......

Là nàng có lỗi với ba mẹ.

Là nàng hại chết ba mẹ.

Anh hai nói đúng, đây là một trong những việc nhỏ nàng có thể làm cho ba mẹ.

Người như nàng vốn không xứng với thứ gọi là hạnh phúc, trộm được khoảng thời gian bên Quan tỷ tỷ cũng nên thấy đủ, ba mẹ vì nàng chết đi, nàng cũng nên làm gì đó cho Tưởng gia.

Dẫu cho việc này sẽ hy sinh bản thân nàng.

Tưởng Khinh Đường giơ tay làm thủ ngữ với Tưởng Nhược Bân.

Tưởng Nhược Bân không hiểu, mất kiên nhẫn xua tay, ngắt ngang nàng: "Mày cứ viết xuống đi, cũng đâu phải không biết chữ, mày khoa tay múa chân làm gì? Sợ người khác không biết mình câm sao? Còn ngại chưa làm Tưởng gia mất mặt đủ?"

Quan Tự ở bên ngoài nghe thấy, tim cô như bị kim đâm, đau đến cả người run rẩy, ngón tay bám vào tường như muốn chảy máu.

Thân là anh hai, không suy nghĩ cho tương lai của em mình thì thôi sao có thể nói lời khốn nạn như vậy? Quả thực cả súc sinh cũng không bằng.

Tưởng Khinh Đường đã quen với thái độ của Tưởng Nhược Bân, nàng không tiếp tục khoa tay múa chân mà nghe lời đi đến bên bàn cầm bút viết.

"Em biết, em sẽ đính hôn cùng La Miểu."

Tưởng Nhược Bân cuối cùng cũng cười: "Vậy mới là em gái ngoan của anh, ba mẹ ở dưới biết được nhất định cũng sẽ rất vui."

Quan Tự gần như cười nhạo ra tiếng.

Tưởng Khinh Đường không nói, Tưởng Nhược Bân tiếp tục; "Đúng rồi, gả cho La gia cũng phải có bằng đại học, anh đã ghi danh cho mày vào học viện mỹ thuật, tuần sau bắt đầu đi học."

Tưởng Khinh Đường chết lặng gật đầu, viết: "Đã biết, cảm ơn đại thiếu gia." Mười năm qua nàng rất khi nói chuyện với Tưởng Nhược Bân, Tưởng Nhược Bân không cho nàng gọi hắn là anh, nàng đành theo người làm gọi hắn là đại thiếu gia.

"Anh còn có việc, mày nghỉ ngơi đi."

Tưởng Nhược Bân thấy Tưởng Khinh Đường thuận theo, vô cùng hài lòng, chắp tay sau lưng, dẫn theo người của mình lũ lượt rời đi.

Suốt cuộc đối thoại không có câu nào là quan tâm đến Tưởng Khinh Đường.

Dù sao Tưởng Khinh Đường cũng không để tâm, nàng quen rồi.

Chỉ có Quan Tự ở ngoài, tức giận muốn điên, hận đến nghiến răng, Tưởng Nhược Bân rời đi, cô lập tức vào phòng, đi đến trước mặt Tưởng Khinh Đường, ôm nàng vào lòng.

"Tiểu Đường."

Quan Tự vỗ về gáy nàng, hôn lên mái tóc.

Nụ hôn mềm mại, dịu nhẹ như chạm vào đồ thủy tinh dễ vỡ.

Tưởng Khinh Đường nắm chặt áo Quan Tự, cả người dựa vào lòng cô, tai dán vào ngực Quan Tự nghe tiếng tim đập khiến nàng an tâm.

Môi Tưởng Khinh Đường run rẩy, nàng nghĩ đến tương lai mình sẽ là vợ của một người đàn ông xa lạ, sẽ không còn được gặp Quan tỷ tỷ thì sợ hãi tột cùng nhưng nàng không thể nói, một chữ cũng không thể nói.

"Đừng sợ, có chị ở đây, chị sẽ giúp em." Quan Tự hôn lên đỉnh đầu nàng, hôn lên trán nàng, kề bên tai nàng chậm rãi nói.

Quan Tự có thể cảm nhận được người trong lòng mình cứng đờ chỉ có bả vai đơn bạc đang không ngừng run rẩy.

Tưởng Khinh Đường bất lực, sợ hãi, đành nắm chặt Quan Tự không buông.

"Chị sẽ giúp em, Tiểu Đường đừng sợ, chị sẽ bảo vệ em....." Quan Tự kề bên tai nàng càng nói càng nhẹ, cuối cùng biến thành thì thầm, trong căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người các nàng có thể nghe thấy.

Nhưng giúp thế nào đây?

Quan Tự lại nghĩ đến kế hoạch lúc trước của mình.

Cô phải cưới Tưởng Khinh Đường về nhà mới được.