Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 9: “Thầy đây là chuẩn bị lỡ hẹn sao?”




Chúc Diệu Uyên không phụ sự kỳ vọng của nhân viên tổ dự án, nửa tháng vượt mọi chông gai, bồi mấy bàn rượu, cuối cùng cũng lấy được thư phê chuẩn của Chung Văn Nhiễm tới tay.

Hắn biết cái này khó làm, nhưng không nghĩ đến phía trên cứ cắn mãi không buông, lãnh đạo cấp trên của Chung Văn Nhiễm là một bộ trưởng của bộ nào đó, vừa nghe đến muốn Chung Văn Nhiễm, sắc mặt liền thay đổi, sống chết không đồng ý.

Dường như trên người Chung Văn Nhiễm chôn giấu bí mật nào đó, theo lý mà nói, lý lịch của anh so với hắn còn sâu hơn, tiến sĩ kinh nghiệm phong phú không phải không có, nhưng những cái khác hắn chỉ cần nói đôi câu là có được, Chung Văn Nhiễm lại phải phí rất nhiều công sức.

Hắn nhớ lúc mình xem tư liệu về Chung Văn Nhiễm, cha mẹ đều mất, nói cách khác anh không thể nào có bối cảnh gì. Một người trẻ tuổi vừa không có bối cảnh, lại không có bao nhiêu kinh nghiệm, trình độ học vấn cũng không phải hiếm có, có gì đáng giá để quốc gia coi trọng đến mức quá như thế?

Điều này làm Chúc Diệu Uyên nổi lòng hoài nghi, đồng thời, cũng càng thêm tò mò đối với Chung Văn Nhiễm.

Nếu hắn đã mang được thư phê chuẩn đến, tất nhiên Chung Văn Nhiễm không thể nuốt lời được, như từ bỏ chống cự, nói thẳng: “Tôi có thể đi cùng cậu, nhưng hai ngày này thì không được, tổ nghiên cứu bọn tôi bồi dưỡng tế bào, bồi dưỡng xong tôi mới có thể đi làm dự án mới.”

Chúc Diệu Uyên ung dung điềm tĩnh nói: “Tất nhiên, công ty chúng tôi lúc nào cũng hoan nghênh anh.”

Chung Văn Nhiễm: “Mang hợp đồng không? Tôi cứ ký hợp đồng trước đã.”

Chúc Diệu Uyên vẫn đang lăm le dùng hợp đồng để tạo cơ hội gặp mặt tiếp theo, sao có thể dễ dàng mang theo bên mình.

Hắn giả bộ trang nghiêm chính phái: “Hợp đồng không vội, tôi tin tưởng nhân phẩm của anh.”

Chung Văn Nhiễm biết rõ hắn có mục đích gì nhưng không vạch trần được, nén đến sắp nội thương, lúc này đồng nghiệp tới gõ cửa, đưa cốc nước ấm cho hai người, chính là tiểu cô nương lần trước nói cho Chung Văn Nhiễm rằng Chúc Diệu Uyên là vị hôn phu của anh.

Hiển nhiên là cô nàng không chịu được tò mò, sang đây ngó xem Chúc Diệu Uyên rồi, Chung Văn Nhiễm nhìn thấy hai con mắt hóng hớt của cô nàng, lòng biết rõ nhưng không vạch trần.

“Anh Nhiễm Nhiễm, anh có muốn uống cà phê không? Chốc nữa em định xuống lầu, có thể tiện đường mua giùm anh một cốc.”

Chung Văn Nhiễm không thích nhận ân huệ người khác, bời vì luôn cảm thấy thế là thiếu nợ người ta, nhưng nếu là tiện đường, chỉ là nhấc tay một cái thôi, anh cảm thấy ân huệ không lớn lắm, thế là gật đầu rồi.

Trước kia Dương Gia thường xuyên “tiện đường” mang cà phê cho anh___dĩ nhiên chính anh cũng không biết đó là cố ý tiện đường.

Sau khi đồng nghiệp ra ngoài, biểu tình của Chúc Diệu Uyên rất chi là vi diệu, nhướn mi cười như không cười: “___Anh Nhiễm Nhiễm?”

Từ ấy một khi được lặp lại trong miệng hắn, Chung Văn Nhiễm nghe sao cũng thấy kỳ cục, mặt anh bình tĩnh: “Có vấn đề gì không?”

“Vấn đề thì không có,” Chúc Diệu Uyên đột nhiên sát lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt anh, miệng cười chúm chím, “Chỉ là rất hâm mộ, cô ấy có thể gọi Nhiễm Nhiễm, tôi lại không được gọi.” 

Người ta vẫn còn là tiểu cô nương, một tên đàn ông cao to như cậu không thấy buồn nôn à?

Chung Văn Nhiễm nghĩ như vậy, nhưng vẫn tốt bụng không nói ra miệng, chỉ rụt về phía sau một chút, phòng ngừa hắn rớt não hôn mình thêm lần nữa.

Nhưng lần này Chúc Diệu Uyên không thế, hắn thấy Chung Văn Nhiễm kháng cự sự tiếp xúc của mình, tự cho là vô cùng lịch sự mà lùi lại, ngồi về chỗ cũ, nhấp một ngụm trà đã nguội, dùng nó để dập đi chút nhộn nhạo trong lòng.

Sau khi uống xong, hắn đổi đề tài: “Không biết hôm nay thầy có chịu nể mặt, cùng tôi ăn bữa trưa hay không?”

Chung Văn Nhiễm đương nhiên là từ chối không thèm suy nghĩ: “Không được.”

Chúc Diệu Uyên lại bày ra biểu tình tổn thương, muốn làm Chung Văn Nhiễm áy náy, hắn hỏi: “Sao lại không được? Là công việc của thầy quá bận rộn___hay là do ghét bỏ tôi?”

Mặc dù Chung Văn Nhiễm rất muốn trả lời rằng cả hai đều đúng, nhưng anh nhịn được, hơn nữa thành công bị Chúc Diệu Uyên làm cho áy náy.

Biểu tình của Chúc Diệu Uyên mê hoặc anh: Chỉ là ăn một bữa cơm, không cần phải căng thẳng như vậy.

Có lẽ anh cũng có thể nhân cơ hội này, nói rõ ràng với Chúc Diệu Uyên.

Chung Văn Nhiễm suy tư chốc lát, không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ nói: “Buổi trưa không được, buổi tối đi.”

Chúc Diệu Uyên không nghĩ tới thu hoạch được lợi phẩm lớn như vậy, ngẩn tò te ra một lúc, sau đó cười rộ lên.

Khi màn đêm buông xuống, Chung Văn Nhiễm kết thúc công việc trong tay, dặn dò hết chuyện lớn đến nhỏ cho đồng nghiệp thay ca xong mới tan làm.

Lúc ấy anh đã hoàn toàn quên mất buổi tối có hẹn, cất từng bước nhẹ tản bộ dưới sân vắng, trì hoãn thời gian về nhà như thường ngày.

Cho đến khi tiếng còi xe truyền tới bên tai.

Một chiếc xe màu đen dừng lại bên người anh, cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Chúc Diệu Uyên, Chung Văn Nhiễm sững sờ, không nghĩ ra sao hắn còn ở đây.

Chúc Diệu Uyên nói: “Thầy đây là chuẩn bị lỡ hẹn sao?”

Chung Văn Nhiễm mò tìm ký ức, lúc này mới nhớ ra, anh vội vàng phủ nhận: “Không có.”

Chúc Diệu Uyên xuống xe, đôi chân vừa dài vừa thẳng bước ra, hai người mặt đối mặt nhau, hắn so với Chung Văn Nhiễm cao hơn nửa cái đầu, chỉ cần cúi nhẹ là có thể hôn được anh, cái tỷ lệ này làm hắn hết sức hài lòng.

Hắn dắt tay Chung Văn Nhiễm, bị anh lùi về sau tránh mất.

Vì thế hắn đi qua mở cửa ghế phụ cho Chung Văn Nhiễm, cười vừa quan tâm vừa dịu dàng, “Đi đâu ăn cơm, thầy lên xe, xin cứ việc phân phó cho tôi.”

Đối với kiểu người chưa trải đời nhiều như Chung Văn Nhiễm mà nói, anh sẽ không dễ nhìn thấu bản chất sự vật, mà càng dễ bị sự vật mê hoặc, giống như anh thường xuyên vì biểu tình đáng thương của Chúc Diệu Uyên mà mềm lòng vậy.

Dù là biết rõ dịu dàng của hắn bây giờ chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang mới được phủ lên, nhưng lòng phòng bị của anh với Chúc Diệu Uyên vẫn phai nhạt không ít so với trước.

Sau khi lên xe, Chung Văn Nhiễm ngồi yên, không có động tác nào nữa, đã lâu lắm anh chưa ngồi loại xe này, quên mất sau khi lên xe phải làm gì, đợi khi Chúc Diệu Uyên nổ máy mới phát hiện anh vẫn chưa thắt dây an toàn.

Chung Văn Nhiễm có hơi nghi hoặc: “Tôi không lái xe cũng cần thắt sao?”

Chúc Diệu Uyên nói: “Cần, vì an toàn nên tốt nhất vẫn phải thắt.”

Chung Văn Nhiễm cũng cảm thấy tốt nhất nên thắt dây, nhưng anh không biết dây an toàn ở đâu, hết sờ trái lại sờ phải, có chút lúng túng.

Chúc Diệu Uyên lúc thấy tay anh sờ sang bên trái liền hiểu, hắn cố ý không mở miệng nhắc nhở, làm bộ làm tịch thay anh giải vây: “À, dây an toàn của xe này quả thật giấu tương đối sâu, chờ chút, tôi tìm giúp anh cho.”

Chỉ là cái dây an toàn thôi có gì phải tìm lâu, cũng chẳng phải giấu kho báu, chẳng qua là hắn muốn mượn cớ sơ múi mà thôi.

Nhưng Chung Văn Nhiễm quả thật rất quẫn bách rồi, hiếm thấy không từ chối, im lặng không lên tiếng coi như ngầm cho phép.

Chúc Diệu Uyên vươn người, sát gần về phía Chung Văn Nhiễm, động tác này nếu nhìn từ hướng chính diện giống như hắn muốn hôn anh vậy, cực kỳ mập mờ, nhiệt độ trong không khí lập tức tăng lên.

Cho đến khi Chúc Diệu Uyên lôi được dây an toàn ra, Chung Văn Nhiễm mới phát hiện rõ ràng chỉ cần nghiêng đầu một cái là nhìn thấy, thế mà anh lại như người mù mò mẫm mãi không xong.

Sau khi đến một nhà hàng nào đó, Chung Văn Nhiễm không đợi Chúc Diệu Uyên mở cửa đã xuống xe.

Đây rõ ràng là giận rồi, nụ cười của Chúc Diệu Uyên ngược lại lại sâu hơn, ném chìa khóa cho nhân viên đi đỗ xe, mình thì đi cùng Chung Văn Nhiễm, hai người một trước một sau, một gầy yếu một đáng tin cậy, người khác nhìn vào đều cảm thấy xứng đôi cực kỳ, sôi nổi đưa mắt tới quan sát.

Nơi dùng bữa một tiệm cơm tây xa hoa, Chung Văn Nhiễm lại không thích, anh thiên về đồ ăn Trung Quốc, đặc biệt là mấy món có canh có nước, uống vào bụng dạ dày ấm áp.

Sở dĩ đến đây, là bởi vì Chúc Diệu Uyên hỏi anh đến chỗ nào ăn, anh không nghĩ ra được nhà hàng nào, thường ngày từ sáng đến trưa làm việc đều là đồng nghiệp gọi cơm giùm, bữa tối cơ bản không ăn.

Chắc là thấy anh không hăng hái lắm, cả bữa cơm Chúc Diệu Uyên đều tìm đề tài để trò chuyện, thỉnh thoảng kể vài câu chuyện phong phú hài hước làm hòa hoãn bầu không khí, làm Chung Văn Nhiễm đang có mấy lời muốn nói lại nuốt trở về.

Hắn không ngốc, trải qua vài lần đương nhiên biết Chung Văn Nhiễm muốn nói cái gì. Nếu hắn đã biết, vậy sẽ không cho Chung Văn Nhiễm có cơ hội mở miệng.

Trên đường trở về, Chúc Diệu Uyên kiên trì muốn đưa Chung Văn Nhiễm về tận cửa, khi ấy đêm đã khuya, tối lửa tắt đèn, hắn cảm thấy một omega như Chung Văn Nhiễm đêm khuya tối vắng đi đường không an toàn, Chung Văn Nhiễm lại không muốn cho hắn biết chỗ ở của mình.

Đương lúc giằng co, bụng Chung Văn Nhiễm đột nhiên réo một tiếng.

Hai người đang nói đồng thời ngừng lại, Chúc Diệu Uyên nhìn qua đèn đường ngoài cửa sổ, thấy vành tai Chung Văn Nhiễm đỏ ửng lên, trên mặt xuất hiện một biểu tình khác ngoài lạnh nhạt, không khỏi sửng sốt.

Chung Văn Nhiễm luôn tự gò bó chính mình, bình tĩnh, chôn giấu hết thảy cảm xúc, không muốn bị người khác thấy được.

Anh tự xây cho mình một cái lồng sắt, trên lồng sắt có khóa, người khác không vào được, anh cũng chẳng ra nổi.

Chúc Diệu Uyên muốn là người cầm chìa khóa, thế như chiếc chìa khóa ấy dường như không hề tồn tại, chẳng ai tìm được, hắn lại càng chẳng có manh mối, ngay cả đường tới lồng sắt cũng dài đến vậy, sương mù bao phủ, chỉ vẻn vẹn những thứ không biết rõ ấy, cũng đủ để đánh lui không ít người theo đuổi.

Hắn lần nữa nhớ đến người trước của Chung Văn Nhiễm.

… Đó rốt cuộc là người như thế nào?

*

Chúc Diệu Uyên lại mang Chung Văn Nhiễm đi đút no một trận, lần này chỉ tùy tiện tìm một quán ăn, tương đối may mắn là khẩu vị tiệm ăn này vô cùng tốt, còn có mấy món ăn đặc sắc khiến người ta vừa nhìn đã thèm nhỏ dãi.

Sau khi ăn xong, bọn họ rời khỏi quán ăn, phân nửa hàng quán bên đường đều đã đóng cửa, người đi đường thưa thớt, thi thoảng mới có tốp năm tốp ba người bước qua.

Lần này Chung Văn Nhiễm không kiên trì nữa, để Chúc Diệu Uyên đi theo tiễn anh về tận nhà.

Bỏ qua sự cứng rắn ban đầu, về sau đó Chung Văn Nhiễm bớt giận rồi cũng không còn không phối hợp như thế nữa, lúc trở về Chúc Diệu Uyên dừng xe ở cổng tiểu khu, cùng Chung Văn Nhiễm sóng vai bước đi.

Trong màn đêm yên tĩnh, tiếng bước chân vô cùng rõ ràng, Chúc Diệu Uyên cố ý sáp lại gần anh cùng bước đi, để bả vai hai người luôn luôn chạm nhau.

Nếu không phải sợ lại chọc Chung Văn Nhiễm phản cảm, thậm trí hắn còn muốn giơ tay lên ôm lấy, nhưng mà không ôm cũng không phải không thể làm gì khác, chỉ là cùng vai chạm vai cùng nhau bước đi, hắn đã không nhịn được mà nhếch cao khóe miệng.

Đang đi, bước chân Chung Văn Nhiễm đột nhiên dừng lại, Chúc Diệu Uyên nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”

Anh không nói lời nào, yên lặng rẽ ra một hướng khác.

Chúc Diệu Uyên vẫn đi theo như cũ, trêu chọc nói: “Bỗng nhiên nhớ ra nhà mình không phải ở bên này hả?”

“Không phải, không có đi sai, là ở bên đó.”

Chung Văn Nhiễm cũng không bước thêm về phía trước nữa, đi tới một góc nhỏ ẩn khuất liền ngồi xổm xuống, khẽ giọng gọi hai tiếng, “Mạc Mạc? Mạc Mạc?”

Tiếng kêu non nớt của chó con truyền tới từ trong bóng đêm.

Chúc Diệu Uyên có chút kinh ngạc, ngồi xổm xuống theo anh, chỉ thấy một quả bóng đen nhìn không rõ màu sắc hớt hải chạy tới, đâm thẳng vào lòng bàn tay sạch sẽ của Chung Văn Nhiễm.

Chung Văn Nhiễm cũng không thấy bẩn, xoa đầu chó một cái, lấy thức ăn từ cái bọc nhỏ trong túi ra, xé miệng gói rồi rải trên mặt đất, yên lặng xem nó ăn.

Chúc Diệu Uyên nói: “Chó hoang nhỏ như vậy? Sao anh không mang về nhà?”

“Mang về nhà cũng chỉ được ăn một bữa tối này, ban ngày tôi không ở nhà,” mí mắt Chung Văn Nhiễm rủ xuống, thần sắc lúc nhìn chú chó nhỏ vậy mà lại mang theo chút vẻ mất mát, “Cứ đợi chút đi.”

Anh không giải thích đợi cái gì, nhưng Chúc Diệu Uyên hiểu được.

Có đi theo anh cũng là ăn không đủ no, chó con còn nhỏ như vậy, đợi một chút đi.

Nhỡ đâu có người hảo tâm, nó liền có nhà rồi.

Nếu như thật sự không có, anh sẽ mang nó về nhà.

Chúc Diệu Uyên nhìn chăm chú gò má Chung Văn Nhiễm thật lâu, trái tim tựa hồ như sụp mất một mảng.

~ Hết chương 9 ~