Tang lễ của Chúc Bác An rất yên lặng, chỉ mở một vài người bạn tốt khi ông còn sống, đám họ hàng thân thích phế vật đáng ghét kia Chúc Diệu Uyên chẳng mời lấy một người, thậm chí đến cáo phó còn chẳng phát để thông báo.
Đợi đến khi bọn họ biết chuyện, tang lễ đã làm xong, người cùng đã chôn cất, muốn mượn dịp này tới thám thính tin tức của Chúc Diệu Uyên, đều bị Chúc Diệu Uyên đuổi tới nghĩa trang để cho bọn họ nhìn vào bia mộ mà nghe ngóng.
Hắn không cần mấy kẻ hư tình giả ý tới làm dơ bẩn tang lễ cha hắn.
Lúc này Chúc Diệu Uyên cực đoan, cố chấp, làm việc không chịu lưu lại đường lui, tính cách hắn chính là như vậy, mấy năm qua thay đổi duy nhất chính là biết làm thế nào để giấu kỹ toàn bộ cảm xúc ấy.
Chung Văn Nhiễm đi theo hắn làm xong tang lễ cho Chúc Bác An, vốn muốn ở cạnh bên hắn nhiều thêm nữa nhưng thời hạn xin nghỉ với thầy hướng dẫn bên kia đã qua quá lâu rồi, ngày nào cũng bị gọi điện thoại tới hỏi.
Anh không muốn để thầy cứ phải ba giục bốn gọi như vậy, cuối cùng không chống đỡ nổi, hồn không theo thể mà quay về.
Thường ngày phòng thí nghiệm bận rộn khổ cực, nhưng chỉ cần có một chút rảnh rỗi Chung Văn Nhiễm liền cứ không nhịn được mà hồi tưởng lại cảnh tượng ngày hôm ấy anh nhìn thấy, đống thi thể chất thành núi vẫn lồ lộ trong đầu anh không xua tan được.
Còn có điều anh để ý nhất chính là câu nói “Xử lý không nổi” của Chúc Diệu Uyên và tiếng “Nguyên soái” hai kẻ kia nhắc tới.
Còn có cả giọng nói quen thuộc kia.
Nếu như Chung Văn Nhiễm không nghe nhầm, giọng nói kia chắc hẳn là của Dương Gia, Dương Gia một omega anh gặp phải trong cuộc vận động biểu tình đòi bình đẳng của omega lần đó, khi ấy anh đang ở trong một cửa tiệm trên đường lớn xay cà phê, vừa ra cửa liền bị người lôi vào đội ngũ lớn.
Loại chuyện này chẳng phải mới một hai lần, trong lúc hỗn loạn suy nghĩ biện pháp thoát thân anh chợt nghe bên cạnh vang một tiếng kêu rên kinh hãi, hóa ra là một omega bị té ngã.
Đám người chen lấn cực kỳ dễ phát sinh tai nạn giẫm đạp, anh thấy omega kia bị người ta đạp một cước lại dẫm một phát mà chẳng có ai chịu chìa tay ra giúp đỡ, rất sợ sẽ xảy ra án mạng nên gian nan chen qua đó, ngăn cản trước mặt cậu ta, thay cậu ta mở một khoảng trống nho nhỏ rồi đưa tay ra.
Omega kia đứng dậy, hai con mắt hoảng hốt lúng túng nhìn về phía anh, mơ hồ có nước mắt, cả người lại đột nhiên dại ra.
Ngay sau đó cậu ta lấy lại tinh thần, hai gò má hồng phớt, cúi đầu, theo Chung Văn Nhiễm chen ra khỏi đám người.
Chính là Dương Gia.
Sau đó Chung Văn Nhiễm hiểu được, cậu ta cũng bị cưỡng chế kéo đến, trải qua thời gian dài lắng đọng trì trệ lòng dạ đoàn thể omega không yên ổn, tinh lực làm việc cũng càng ngày càng rời rạc tan rã, ven đường đụng phải đồng loại liền kéo vào đã trở thành trạng thái bình thường.
Hai người trò chuyện tiếp, phát hiện đối phương đều cho rằng lần vận động này kéo dài không được bao lâu, mặc dù bọn họ đều là đồng loại, nhưng những omega này cứ một mực phản kháng bạo loạn không có trình tự mà đi cưỡng ép chính phủ tiến hành cách mạng, kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể là bị trấn áp.
“Huống hồ bọn họ còn chưa từng hiểu rõ được khổ nạn chân chính của omega,” Chung Văn Nhiễm nhớ Dương Gia đã từng nói như vậy, “Những omega này nổi loạn chỉ là bởi vì alpha bọn họ đối xử với bọn họ không tốt, phần lớn được dỗ dành cái là lập tức quay về.” Lúc nói câu này, trên mặt cậu ta có chút giễu cợt.
Chung Văn Nhiễm cứ thế mà kết giao với cậu ta, không biết cảm giác của Chung Văn Nhiễm chậm chạp, hay là Dương Gia ngụy trang quá tốt, trừ việc người này có khoảng thời gian quá mức thường xuyên đi tìm anh, anh chưa từng cảm giác có cái gì không đúng.
Rơi vào trong trầm tư không tập trung, anh đã làm vỡ ống nghiệm thứ ba trong phòng thí nghiệm, cuối cùng quyết định hẹn Dương Gia ra nói chuyện.
Nhưng kế hoạch mãi mãi chẳng đuổi kịp được biến hoá tức thời, khi Chung Văn Nhiễm đang sắp xếp tìm cách diễn đạt, suy nghĩ làm sao hẹn được người ra ngoài, cửa kính phòng thí nghiệm đột nhiên bị người nào đó gõ vang, thầy giáo của anh và một người xa lạ đang ở bên ngoài cánh cửa thủy tinh nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đi ra ngoài, người nọ tự giới thiệu mình một phen, nói là đại diện của nguyên soái, nghe nói đến thành quả thí nghiệm của anh liền đặc biệt muốn mời anh tới làm việc cho quốc gia.
Nếu như ngày trước, Chung Văn Nhiễm suy nghĩ chốt lát là liền đồng ý, nhưng bây giờ sự phòng bị của anh với Viên Bách Xuyên đang cực kỳ mạnh mẽ, sao có thể đi theo hắn?
Anh uyển chuyển từ chối cánh cửa xấu xa này, nói được một nửa, mặt người đại diện kia liền xệ xuống.
Đợi đến khi anh nói xong, sắc mặt đối phương đã xanh mét, hơi hạ mắt xuống, cười một tiếng không rõ thái độ rồi dứt khoát rời đi.
Ngày đó tinh thần Chung Văn Nhiễm không yên ổn, cũng không chú ý đi liên lạc với Dương Gia nữa mà gọi điện thoại cho Chúc Diệu Uyên, loại thời điểm này, Chúc Diệu Uyên chính là thuốc trấn định của anh, là bến cảng bình yên cho cảm xúc.
Bọn họ lắng nghe giọng nói của nhau, mệt mỏi nhiều ngày bỗng chốc hóa thành hư không.
Điện thoại cả một đêm, bọn họ lắng nghe tiếng hít thở của đối phương mà chìm vào giấc ngủ.
Chúc Diệu Uyên còn nói với anh: “Bé cưng, đối với em mà nói, anh là trụ cột tinh thần của em, ngoại trừ anh, hết thảy những thứ trên thế gian này đều tẻ nhạt vô vị, em…”
Hắn dừng một chút, nói: “Em yêu anh, em nhớ anh.”
Lúc nghe những lời này, Chung Văn Nhiễm chỉ cảm thấy nỗi ngọt ngào tê dại, anh che lỗ tai nóng bỏng của mình, bỏ lỡ nổi bất an âm ỉ không ý thức được thứ gì đó đang ẩn núp trong bóng tối.
Ngày hôm sau, quỹ thí nghiệm của Chung Văn Nhiễm liền xảy ra vấn đề, nói là bị người ta đóng băng lại.
Anh không coi như có chuyện gì lớn, nên học hành cứ học hành, nên làm việc cứ làm việc, cho đến một tuần lễ sau anh gọi điện thoại về nhà, phát hiện không có ai nghe máy.
Gọi lại lần nữa, đã nhấc máy, nhưng là một người đàn ông xa lạ.
Anh thử nói chuyện với hắn, người nọ hẹn anh ra ngoài, sau khi đến địa chỉ chỉ định, lúc anh và tên đại diện kia đụng mặt với nhau bấy giờ lòng mới bừng tỉnh___ người ta vốn dĩ không phải đang thương lượng với anh, mà là đang ép buộc, anh muốn đi thì cả nhà cùng vui, không muốn đi cái gì cũng chẳng còn.
Trước thủ đoạn cưỡng ép cứng rắn này, anh thỏa hiệp.
Thật ra thí nghiệm có tính bảo mật, liên quan tới dự án anh nghiên cứu được rốt cuộc bị tiết lộ ra như thế nào, ai cũng chẳng thể biết, nhưng suy cho cùng khi ấy Viên Bách Xuyên đã tay mắt thông thiên, dưới quyền lợi bao phủ, không có người nào có thể trốn.
Rất bất ngờ là, người nọ dẫn anh tới một biệt thự nguy nga lộng lẫy, anh ở trong căn biệt thự ấy, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng gặp được Viên Bách Xuyên.
Biệt thự rất lớn, ba mươi thân binh của Viên Bách Xuyên trấn thủ ở phòng khách, Viên Bách Xuyên chậm rãi đi từ trên lầu xuống, gầy như một bộ xương khô.
Chung Văn Nhiễm nhìn thấy có một bé gái đang nằm sấp giữa phòng khách, anh không mở miệng hỏi, chỉ cúi thấp đầu, bàn tay lặng lẽ siết chặt, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Viên Bách Xuyên đứng trước mặt anh, con mắt hẹp dài quan sát anh từ trên xuống dưới một lượt, mở miệng cười: “Hai anh em đều là những omega cảnh đẹp ý vui, chỉ nhìn một chút thôi cũng làm tâm trạng vui vẻ lên không ít.”
Chung Văn Nhiễm nghe vậy, lập tức ngẩng đầu, anh nhìn qua sau lưng Viên Bách Xuyên nhìn thấy bé gái đang nằm sấp kia đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói cô bé còn non nớt, khuôn mặt quen thuộc tới vậy, cô bé rơi nước mắt kêu lên: “Anh ơi!”
___Là Chung Nhụy! Em gái anh!
Trong tích tắc, Chung Văn Nhiễm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Anh cố gắng bình tĩnh: “Nguyên soái, tôi đã đồng ý giúp ngài làm thí nghiệm là sẽ tuyệt đối không đổi ý, xin ngài hãy thả người nhà tôi.”
“Cái này hả, không vội,” vào giờ phút này, Viên Bách Xuyên cười tựa như một tên ác quỷ, “Tôi thấy cô bé này rất đáng yêu, đúng lúc nhà cửa vắng vẻ, thêm một đứa trẻ thêm náo nhiệt hơn chút, đợi cậu làm xong lại đón cô bé về cũng không muộn.”
Một câu này khiến cho Chung Văn Nhiễm như rơi vào hầm băng, anh đối diện với Viên Bách Xuyên, hé miệng như muốn nói nhưng ngay sau đó lại chán nản khép lại.
Cùng lúc ấy, Viên Bách Xuyên phất tay một cái, các thân binh áp giải vài omega tới xếp thành một hàng trước mặt Chung Văn Nhiễm.
Chung Văn Nhiễm nhìn thấy Dương Gia trong đó, hai mắt chạm nhau, bọn họ nhanh chóng tách ra, ai cũng không dám để lộ ra một tia kinh sợ.
“Ở trong phòng thí nghiệm mò mẫm vô ích không bằng giáo sư Chung nhìn một chút xem thực hành trên người bọn họ thế nào?” Ma quỷ lại lên tiếng.
Chung Văn Nhiễm lần đầu tiên được gọi là “giáo sư”, nhưng chẳng thể vui vẻ nổi, vừa mới chớp mắt trong tay anh liền nắm giữ mấy mạng người, anh không thốt ra lời nổi, cả người đều run rẩy.
“Giáo sư Chung cảm thấy không được?” Viên Bách Xuyên như là có thể nhìn thấy anh, “Cha mẹ cậu còn đang chờ cậu đó, đừng làm người nhà chờ đến sốt ruột.”
Hai mắt Chung Văn Nhiễm tối sầm, gần như không dám tin những gì anh nghe được.
Nhưng… Chung Nhụy đã bị bắt, cha mẹ anh đều để bị trói tới đây dường như cũng không có gì đáng kinh ngạc.
“Được,” Anh nghe thấy mình đã nói như vậy, “Tôi làm.”
Đối diện với tính mạng của người nhà, anh lựa chọn từ bỏ những omega này, ngay giây phút đưa ra quyết định ấy anh gần như muốn lả xuống, những omega kia mặt không cảm xúc, như là đã sớm đoán được số phận của mình, ngay cả ham muốn giãy dụa cũng đều tê liệt.
Tim Chung Văn Nhiễm run rẩy, anh bị hai quân nhân vây quanh áp giải lên xe, trước khi đi còn nhìn lại về phía em gái.
Chung Nhụy vừa rơi nước mắt, miệng kêu anh trong im lặng: “Anh ơi, anh ơi, anh ơi…”
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng đây sẽ là ánh mắt cuối cùng.
…
Chung Văn Nhiễm bị đưa tới một địa phương rất bí mật, đó là một công xưởng hóa học, cùng với công xưởng bỏ hoang cất giấu thi thể trước kia có hiệu quả giống như nhau, lúc tới nơi này tất cả mọi người đều đang mặc đồ cách ly màu trắng, đi tới đi lui không biết đang làm gì.
Thân binh áp giải anh tới mắt nhìn thẳng, trực tiếp đưa anh vào chỗ sâu nhất trong công xưởng.
Thì ra phòng thí nghiệm đã sớm chuẩn bị xong, anh bị đẩy vào, phát hiện bên trong có một lòng sắt lớn, phía trên vệt máu loang lổ, anh nhất thời không nhận ra được thứ này để làm gì, cho đến khi các omega sau lưng bị đẩy vào.
Lồng sắt bị khóa lại, những omega này giống như gia súc vậy, mất đi nhân quyền, tôi nghiêm cùng với tất cả quyền lợi được làm người.
Anh ngây ra nhìn, rồi sau đó nghe thấy cửa phòng thí nghiệm cũng bị đóng lại.
___Tự do của anh cũng đã bị tước đoạt.
Chung Văn Nhiễm bị nhốt ba ngày, phòng thí nghiệm có cửa thông gió giúp anh phân biệt ngày đêm, ban ngày sẽ có người đưa cơm cho anh và các omega kia, một ngày ba bữa không thiếu một bữa, buổi tối trong phòng thí nghiệm có tấm đệm lò xo nhỏ để anh nghỉ ngơi một chút.
Điện thoại di động của anh bị người ta lấy mất, không có công cụ liên lạc với thế giới bên ngoài, nhưng ngược lại máy tính ghi lại số liệu trên bàn thí nghiệm có mạng lưới liên lạc, có điều anh đã thử qua, cũng đã bị người khác khống chế.
Omega trong lồng yên tĩnh quỷ dị, Chung Văn Nhiễm định trao đổi với bọn họ, nhưng phát hiện bọn họ rất sợ anh, chỉ cần anh vừa nói liền rụt vào trong góc lồng.
Dương Gia thì nhìn chằm chằm vào anh, mấy lần dẫn anh nhìn vào một hướng khác.
Qua nhiều lần, Chung Văn Nhiễm phát hiện không đúng, anh làm bộ lơ đãng quan sát rồi phát hiện nơi đó có một chiếc camera.
Ngay sau đó cửa phòng thí nghiệm bị gõ, anh đi tới mở cửa, người gõ cửa mở loa điện thoại di động đưa cho anh.
Chung Văn Nhiễm hoài nghi đặt bên tai, chỉ nghe thấy giọng nói thảnh thơi, ung dung thong thả của Viên Bách Xuyên truyền tới: “Giáo sư Chung, xem ra cậu không thương xót cho người nhà cậu chút nào nhỉ, hay là thế này…”
“Một ngày cậu chưa hoàn thành thí nghiệm, tôi sẽ để cha mẹ với em gái cậu đói một ngày, thế nào?”
~ Hết chương 51 ~