Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 41: “Tao hận không thể giết lão!”




“Phải biết rằng là loại bác sĩ tâm lý như tôi rất được người ta tranh cướp đó,” Đan Văn Thịnh nháy mắt tinh nghịch, “Cậu là khách của Viên thiếu gia, vậy tôi cũng không chiếm dụng thời gian quý báu của mọi người nữa, ngày khác gặp lại.”

Chung Văn Nhiễm gật đầu, nhìn hắn được bà lão dẫn xuống, mình thì theo sát phía sau cùng bọn họ xuống lầu.

Trong phòng khách đúng lúc có Viên Bình Giang đang đứng, thấy mấy người đồng loạt đi xuống liền chào hỏi Đan Văn Thịnh, khóe mắt đảo qua người bà lão một cái, chẳng thèm dừng lại một chút rồi đã tiến lên nói với Chung Văn Nhiễm: “Nơi dùng bữa ở phía tây căn nhà, anh qua đó là được.”

Bà lão thấy anh đúng thật là người gã đưa vào, biểu tình có chút khác thường.

Chung Văn Nhiễm đi theo lời gã nói, còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng Viên Bình Giang nói sau lưng: “Hôm nay vất vả cho bác sĩ Đan tự mình đến đây một chuyến rồi, không biết vì sao em gái tôi đột nhiên không nghe lời lắm, từ hôm qua đã bắt đầu làm loạn…”

“Tôi mới trò chuyện với cô ấy rồi, hẳn là gần đây bị thứ gì đó kích thích, cậu phải lưu ý nhiều hơn…”

Còn lại anh cũng không nghe được rõ, cửa nhà được anh thuận tay đóng lại, xoay người ngẩng đầu, Chúc Diệu Uyên đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, không có chú ý có người đã tiến vào.

Giọng hắn rất nặng nề: “Giá cổ phiếu rớt? Được, tao biết rồi.”

“Tao đang ở nhà của Viên Bình Giang.”

“Khi chưa chuẩn bị chắc chắn tuyệt đối không thể sai sót, tao sẽ không đối đầu chính diện với lão, Nhiễm Nhiễm vẫn còn ở bên cạnh tao… hiện giờ anh ấy và mạng sống của tao không khác nhau lắm, nếu thật sự xảy ra chuyện, mày đi đâu đền mạng cho tao đi.”

Bên kia ngừng lại một chút, Chúc Diệu Uyên nhíu mày lắng nghe, mấy lần, mặt hắn lộ vẻ bất ngờ, thấp giọng nói: “Lần trước chỉ nói cho mày biết ân oán giữa tao và Viên Bách Xuyên, cái khác cũng chẳng kịp nói, chẳng ngờ mày sẽ đi điều tra, sự thật về trận biểu tình yêu cầu bình đẳng của omega ngày trước và tin tức báo chí đưa không tương xứng nhau, bọn họ…”

“Lão Chúc!” Lời còn chưa dứt, Viên Bình Giang bỗng nhiên đẩy cửa vào, hai người trong phòng một trước một sau đồng thời giật mình, còn Chúc Diệu Uyên càng bất ngờ hơn.

Hắn nhìn thấy Chung Văn Nhiễm, dán điện thoại di động vào mép, nói câu “Cúp đây” rồi quả quyết cúp điện thoại.

Viên Bình Giang nói: “Làm sao đều đứng hết ra đấy thế? Cơm sắp xong rồi, ngồi xuống ăn đi.”

Chúc Diệu Uyên yên lặng đi tới dắt tay Chung Văn Nhiễm, kéo ghế ra cho anh rồi dẫn anh vào ngồi, Chung Văn Nhiễm cũng không nhiều lời, sau khi ngồi xuống yên lặng chờ thêm thức ăn ngon, rồi yên lặng ăn xong cơm.

Trong lúc ấy Chúc Diệu Uyên từng có vô số lần nhìn về phía anh, mà cũng đều chẳng nói một lời.

Viên Bình Giang ăn cơm xong trước, gã khom người lấy một bát cơm chưa ai dùng trên bàn vội vàng gắp thức ăn, rồi lại múc canh, đặt lên trên khay.

Chúc Diệu Uyên cũng chẳng ngẩng đầu lên, chỉ hỏi: “Em gái mày vẫn chưa khỏe?”

Viên Bình Giang cười khổ: “Người ta đều nói bệnh đi như kéo tơ, tao thấy lòng nó có ngàn sợi tơ, một ngày rút ra một sợi, cũng chẳng biết lúc nào mới là kết thúc ___ hai người ăn trước, tôi xin phép đi trước.”

Chúc Diệu Uyên nhìn gã rời đi, khe khẽ thở dài.

Chung Văn Nhiễm cũng buông bát đũa xuống, cầm tờ lấy lên lau miệng, sắc mặt bình thản: “Anh cũng ăn xong rồi, lên lầu đây.”

“Anh đợi em chút đi mà,” bỗng dưng Chúc Diệu Uyên đưa tay mò tới eo anh, làm anh ngã lên bàn ăn, nở nụ cười nhẹ, nói: “Trách em không chú ý đến anh sao?”

Chung Văn Nhiễm nói: “Không có, kết luận này em lấy từ đâu ra?”

“Không trách em khi nãy lúc ăn cơm không nói câu nào sao?” Chúc Diệu Uyên bóp tay anh, cảm thấy tư thế vặn vẹo này của hai người không thoải mái chút nào, thế là dứt khoát đặt Chung Văn Nhiễm lên đùi mình, ôm lấy anh hôn hít thắm thiết.

Hôm nay Chung Văn Nhiễm hoàn toàn không có sức chống cự với hắn, một khi tiếp xúc với hắn trong cự ly gần, ngửi được mùi pheromone trên người hắn, toàn thân cũng có thể mềm ra thành miếng bọt biển.

Anh đổ việc này cho phản ứng sinh lý.

“Bình thường anh cũng thế này, nên là trong lòng em có quỷ mới đúng chứ,” Chung Văn Nhiễm hiếm có phản bác lại hắn đôi câu, “Nếu trong lòng em thấp thỏm như vậy, không bằng nói anh biết mục đích mang anh đến nơi này, với cả mấy chuyện em bảo muốn nói với anh nữa.”

Chúc Diệu Uyên muốn nói lại thôi, lúc này, bà lão với giọng nói the thé khi nãy đẩy cánh cửa đang khép hờ tiến vào, bà nhìn thấy hai người ôm nhau thân mật ngồi chung một chỗ, hai mắt trợn to: “Hai người muốn thân mật thì cứ việc ra bên ngoài! Đừng có ở phòng ăn!”

Cú quát này làm mặt cvd đỏ tới mang tai, anh xuống khỏi đùi Chúc Diệu Uyên trong chớp mắt, rõ ràng là xấu hổ tới cực điểm, chẳng duy trì nổi bình tĩnh nữa, khuôn mặt vốn trắng như tuyết lúc này đỏ ửng.

Anh lướt qua người bà lão bước nhanh ra ngoài, trước lúc đi ngay cả nhìn cũng chẳng dám nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ cứ thế cắm đầu vội vàng chạy trốn.

Lên lầu, Chung Văn Nhiễm suýt nữa đã đi nhầm hướng, tất cả cửa phòng đều giống y hệt nhau, có điều khi anh đi ngang qua một căn phòng đang mở cửa, bất chợt bên trong có một cái bát bay ra, vừa vặn vỡ tan tành dưới chân anh nhưng may mà anh tránh được kịp, sau đó nghe thấy bên trong có một cô gái đang gào thét.

Thanh âm kia nói: “Đừng đụng vào tôi! Cút! Cái đồ chết tiệt! Tôi hận ông!”

Còn có một giọng nói quen thuộc, là Viên Bình Giang, gã dịu dàng nói: “Là anh mà, Đồng Đồng, em nhìn kĩ anh một chút đi.”

Cô gái thét chói tai: “Anh tôi đã sớm bị ông đưa đi chỗ khác rồi, đừng nghĩ đến chuyện gạt tôi! Cút___”

Chung Văn Nhiễm lui về phía sau hai bước, nhận ra có lẽ mình đã trông thấy điều gì đó không nên nhìn liền lập tức quay đầu bước đi, hành lang rất dài, anh nhìn quanh một lúc lâu mới tìm thấy phòng mình ở.

Vừa vào cửa, anh có chút hoảng loạn trở tay khóa cửa phòng lại, đang chống lên cửa trầm tư, trước mặt có bàn tay to lớn đưa ra kéo anh qua.

Trái tim mới vừa bình tĩnh lại của Chung Văn Nhiễm lại giật mình đập thình thịch, giơ bàn tay lên về phía người kia, ngay sau đó bàn tay anh liền bị giữ chặt, Chúc Diệu Uyên đang nhướn mi cười nhìn anh, hỏi: “Bé cưng của em làm chuyện gì xấu rồi hả?”

Sức mạnh đang tụ lại cứ thế tản đi, Chung Văn Nhiễm ngước mắt, trong ánh mắt có chút tức giận: “Nơi em dẫn anh đến này rốt cuộc là nơi như thế nào?”

Chúc Diệu Uyên nghi hoặc nói: “Sao cơ?”

Chung Văn Nhiễm liền thuật lại những điều anh thấy cho hắn nghe, cuối cùng nói: “Nếu nhân phẩm bạn em có vấn đề, thì mặc kệ gã là công tử nhà nguyên soái hay cái gì đó, chúng ta vẫn nên sớm dọn ra ngoài là tốt nhất.”

“Anh hiểu lầm rồi,” Chúc Diệu Uyên bật cười, “Không phải trước đó đã nói với anh rồi sao, Viên Bình Giang là do Viên Bách Xuyên nhận nuôi, cô gái khi nãy làm ầm ỹ náo loạn trong phòng kia chính là một đứa trẻ khác mà lão nhận nuôi, đã từng bị Viên Bách Xuyên… ngược đãi, tinh thần xảy ra vấn đề, đang tiếp nhận trị liệu, Viên Bình Giang sẽ không hại cô ấy.”

Chung Văn Nhiễm nhớ tới Đan Văn Thịnh, cảm thấy những lời này còn có thể tin được, liền đem tiếng hét chói tai kinh người khi nãy của cô gái tiêu hóa hết, lại đối sang một chuyện khác: “Vậy chuyện em muốn nói với anh thì sao?”

“Em có rất nhiều chuyện muốn nói cho anh,” Chúc Diệu Uyên nắm lấy tay anh áp lên mặt mình, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, “Nhưng em vừa nhìn thấy khuôn mặt anh, những lời đã tới bên môi lại cứ mãi chẳng thể thốt ra được, thậm chí em còn không thế sắp xếp từ ngữ cho hoàn chỉnh.”

Chung Văn Nhiễm không hiểu rốt cuộc là chuyện gì mà đáng giá khiến cho hắn cứ lo trước lo sau, do dự không quyết, anh luôn cảm thấy Chúc Diệu Uyên là một người rất quả quyết và tỉnh táo, trừ lúc đối diện với những chuyện liên quan đến anh hắn có phạm phải mấy điều ngốc nghếch, còn lại tất cả mọi chuyện đều có thể giải quyết tốt đẹp, chưa có lúc nào phải dây dưa dài dòng.

Thậm chí anh còn chẳng biết loại trực giác này từ đâu tới, nhưng anh biết, có thể khiến cho Chúc Diệu Uyên thế này, tuyệt đối là một chuyện hệ trọng.

Kết quả ngày hôm đó Chúc Diệu Uyên vẫn không nói gì, hắn nghiêng người hôn anh, ôm anh vào trong chăn cùng nhau ngủ một giấc đến chiều.

Thời điểm mà mỗi đôi tình nhân chán nhất tuyệt đối là lúc mới vừa hoàn thành ký hiệu*, bọn họ cũng không ngoại lệ, cứ thế chẳng thèm làm cái gì cả, ôm nhau ở cùng một chỗ là thoải mái nhất.

*Mình nghĩ chán là do không được sơ múi lần mò nhau ấy ạ:v

Chung Văn Nhiễm ngủ một giấc rất sâu, hậu quả chính là buổi tối chẳng thể ngủ nổi,

Nhưng Chúc Diệu Uyên thì cứ giống như koala chuyển thế vậy, buổi tối vẫn cứ ôm anh ngủ say sưa ngon lành, năm giờ sáng sớm ngày hôm sau, Chung Văn Nhiễm vẫn còn rất  tỉnh táo, rúc vào ngực hắn lắng nghe nhịp tim của hắn.

Chúc Diệu Uyên thong thả tỉnh lại, chỉ thấy anh đang nằm co ro như chú mèo nhỏ, một tay vắt lên cánh tay hắn, híp nửa mắt nhìn hắn.

Dậy sớm vốn dĩ dễ dàng bị kích thích, trong chớp mắt hắn liền không nhịn được, ấn Chung Văn Nhiễm xuống đống gối đầu hôn hít một trận, cuối cùng vùi đầu vào hõm cổ anh, buồn bực cố gắng bình tĩnh lại.

Hắn nói: “Đợi cơ thể anh khỏe rồi, xem em có không…”

“Em còn chưa đánh răng.” Chung Văn Nhiễm đột nhiên đẩy hắn một cái.

Chúc Diệu Uyên nhe răng: “Được đấy, còn dám ghét bỏ chồng, đã thế em cắn anh một trận, xem anh có còn ghét bỏ hay không!”

Hắn vừa dứt lời liền làm bộ định cắn, Chung Văn Nhiễm chẳng hề sợ hãi, đẩy đầu hắn ra, dém chặt chăn chỉ mỗi mặt mình ra ngoài, trên mặt mang theo nụ cười hiếm thấy: “Hy vọng quý ngài đây có thể biết được là, bây giờ chúng ta đã mất quan hệ xứng đôi hợp pháp, xưng hô ‘Chồng’ này sợ là không hợp pháp lắm đâu.”

“Không hợp pháp?” Chúc Diệu Uyên biết rõ là đùa giỡn, nhưng hắn vẫn có chút khó chịu, trút bỏ hết sức lực nằm rạp lên người Chung Văn Nhiễm, thấp giọng nói, “Có lúc thật sự hận anh không nhớ cái gì cả.”

Lúc này nắng ban mai bắt đầu ló dạng, hai người đang náo loạn cũng yên tĩnh lại. Chung Văn Nhiễm còn muốn ngủ bù, Chúc Diệu Uyên lại rời giường, rón rén mặc quần áo chỉnh tề.

Chung Văn Nhiễm nhìn qua, Chúc Diệu Uyên đi tới trước mặt anh, nâng cằm anh lên đặt một nụ hôn lên môi anh, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay có một người phải gặp.”

“Đợi em gặp lão xong, những chuyện còn lại cũng nên nói hết với anh rồi.”

*

Chúc Diệu Uyên đi tới địa điểm tổ chức tiệc, Viên Bình Giang đi sát theo hắn, chỉ có điều Chúc Diệu Uyên mặc là âu phục, còn gã là mặc đồ thường, đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai phổ thông, trên sống mũi còn có kính râm.

Bọn họ tới sớm, khách sạn còn chưa mở cửa, nhưng xuyên thấy qua kính có thể nhìn thấy người bên trong đang bận rộn, trên mặt đất trải một tấm thảm đỏ vô cùng dài, như là hận không thể tuyên bố toàn thế giới biết hôm nay có nhân vật lớn đến.

Khung cảnh phô trương vô cùng, Viên Bình Giang lại khịt mũi coi thường, đeo kính râm lên rồi không nhìn về bên đó nữa.

Chúc Diệu Uyên uống miếng nước, ung dung thong thả nói: “Chúng ta phải luôn trong tư thế phòng thủ, quyết không thể buông lỏng, lúc mày nhìn thấy Viên Bách Xuyên nhớ phải không chế cảm xúc, đừng có bại lộ thân phận.”

Nét dữ tợn trên mặt Viên Bình Giang chợt lóe lên rồi biến mất, gã nói: “Tao hận không thể giết lão!”

Chúc Diệu Uyên cũng đâu phải không muốn vậy? Nhưng hắn yên lặng uống nước, chôn hết thảy sự nóng nảy xuống dưới sự bình tĩnh.

Dưới mặt băng lạnh buốt chính là dòng chảy cuồn cuộn mãnh liệt, cho dù ai gõ một cái thôi, tầng băng nổi lên sẽ bể tan tành, nước cuồn cuộn trào tới sẽ thay hắn tẩy sạch tất cả.

~ Hết chương 41 ~