Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 38: “Anh có biết mình đang làm gì không hả?”




Chúc Diệu Uyên không cần anh nói, ngửi mùi thôi đã gần như đoán được rồi, cơ thể của hắn cũng bởi pheromone của Chung Văn Nhiễm mà sản sinh biến hóa, bị buộc cùng nhau tiến vào kỳ phát tình.

Alpha sau khi tiến vào kỳ phát tình căn bản không thể nào bàn đến chuyện giữ vững lý trí được, nhưng nhớ lại thảm họa lần trước lòng Chúc Diệu Uyên vẫn còn vương sợ hãi, lại thêm cả hắn và Chung Văn Nhiễm cửu biệt trùng phùng, trước khi Chung Văn Nhiễm khôi phục lại được trí nhớ, hắn không muốn vì lại lấy lý do vì pheromone mà chạm vào anh lần nữa.

…Mặc dù hắn không biết trí nhớ của Chung Văn Nhiễm còn có thể khôi phục lại được hay không.

Hắn ở trong lễ rửa tội bằng pheromone sắp tan quân rã lính, khi omega phát tình, độ thuần chất của pheromone cao hơn mười lần lúc bình thường, đối với một alpha đã từng ký hiệu anh mà nói giống như nuốt mấy cân thuốc thúc tình loại mạnh vậy, hiệu quả tuyệt đối là rõ như ban ngày.

Trong ấn tượng của Chung Văn Nhiễm, cho tới bây giờ anh gần như chưa trải qua trận phát tình mãnh liệt đến như thế, hoặc là nói từ sau khi anh làm phẫu thuật, cơn dục vọng kia của anh đã theo tuyến thể yên lặng mà biến mất.

Chúc Diệu Uyên đánh thức tuyến thể của anh.

Anh nằm trên ngực Chúc Diệu Uyên, nóng đến nỗi muốn lăn hai vòng trên mặt đất. Chúc Diệu Uyên tóm lấy anh, lại lần nữa ném anh lên giường.

Đến cái thời điểm này rồi, hắn vẫn còn nhớ sự kháng cự của Chung Văn Nhiễm với hắn, liền lui về phía sau một bước, gồng mình kiềm chế, thở hồng hộc nói: “Trong nhà có thuốc ức chế không?”

Trong nhà không có thuốc ức chế, chỉ có thuốc thường, anh lắc lắc đầu.

Trên thực tế, cứ coi như thật sự có thuốc ức chế đi thì đối với omega đang ở trong kỳ phát tình cũng chẳng hề hiệu nghiệm.

Hắn hỏi như vậy, giống như ngụy quân tử đang làm bộ làm tịch, Chung Văn Nhiễm nghe thấy suýt chút nữa đã cho là hắn cố ý, nhưng anh biết không phải vậy.

Đúng thế, anh biết biết rõ cơn bất lực và sự chịu đựng lặng câm của Chúc Diệu Uyên, trái tim bỗng chốc không nói lên được là cảm giác gì.

“Nhưng anh sắp đến kỳ phát tình mà chính mình cũng không cảm giác được gì sao?” Chúc Diệu Uyên chật vật thở ra một hơi.

Kỳ phát tình của omega tổng cộng nửa tháng, ba ngày trước đó cơ thể sẽ có một kỳ báo động ngắn trước, người bình thường cũng có thể nhận thấy được khác thường, ở trong ba ngày này, là thời kỳ tiêm thuốc ức chế tốt nhất, qua ba ngày, sẽ hoàn toàn tiến vào kỳ phát tình.

Kỳ phát tình hoàn toàn là bảy ngày, cũng là kỳ pheromone omega bùng nổ, giai đoạn này gần như không có loại thuốc nào có thể đẩy lùi nó được, tất cả omega đều sẽ dâm đãng giống như mèo mẹ gấp rút cần được giao phối, không có chỗ nào là không câu dẫn alpha.

Đợi đến khi bình an vượt qua thời kỳ bùng nổ là đến giai đoạn cuối cùng của kỳ phát tình – kỳ cân bằng ___ Phóng pheromone trong thời gian dài sẽ tạo thành thương tổn đối với cơ thể omega, lúc này liền cần cơ thể của omega tự động tiến hành điều chỉnh.

Chung Văn Nhiễm thấy hắn lật tung trời lên, cả người cháy tới mức tầm mắt mơ hồ, anh che miệng lại, chỉ cảm thấy hơi thở ra cũng nóng kinh hồn.

“Tôi tưởng rằng cơ thể không bình thường là bởi vì bệnh,” Anh mềm như bún cố chống nửa người lên, vô tội giải thích, “Tôi rất khó chịu, Chúc Diệu Uyên.”

Chúc Diệu Uyên đã từng có kinh nghiệm cùng với anh, tất nhiên biết nỗi khó chịu của anh, nhưng trước kia vào loại thời điểm này hắn sớm đã nhào tới, làm một chầu là vấn đề gì cũng đều giải quyết hết.

Sao có thể giống như bây giờ, hai người đều khó chịu tới gần chết, nhưng lại không ai dám bước ra trước một bước kia.

Chúc Diệu Uyên lục lọi trong chốc lát, thật sự thấy chẳng tìm nổi cái gì, nói: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”

Chung Văn Nhiễm cuộn thành một cục, cực kỳ không tình nguyện, Chúc Diệu Uyên tới ôm lấy anh, anh ôm ngược lại cổ Chúc Diệu Uyên, dụi đầu vào ngực anh như khi uống say vậy.

Rồi sau đó anh bắt đầu dùng trán cọ hắn, miệng phát ra tiếng khóc nỉ non, tay hắn hết mở ra rồi lại siết chặt, đầu ngón tay vì siết quá mạnh mà nhuốm đỏ bừng.

Chúc Diệu Uyên vốn là sắp sụp đổ mất rồi, bị anh cọ cho một phát, thế là cơ thể cứng đờ động đậy nhẹ cũng chẳng dám.

Chúc Diệu Uyên cọ một hồi, thấy chiêu này không có hiệu quả, thế mà lại thật sự gấp đến nỗi rớt hai giọt lệ, ánh mắt anh đã đắm vào trong tình dục, giống như hai giọt mực đậm nhỏ vào trong nước, tưởng như sắp tan ra trong làn nước.

Chúc Diệu Uyên vẫn còn đang ngoan cố liều chết kháng cự, hắn khàn giọng: “Anh đừng chọc ghẹo tôi nữa, tôi sợ anh tỉnh táo lại lại hối hận.”

Dù cho hắn biết Chung Văn Nhiễm vẫn yêu hắn, nhưng Chung Văn Nhiễm đâu có biết.

Hắn không muốn làm cho Chung Văn Nhiễm đau khổ.

___Nhưng Chung Văn Nhiễm lại mặc kệ nỗi băn khoăn của hắn, cọ chán rồi thế mà lại đi hôn cằm hắn!

Cảm nhận nước miếng ướt át dính trên cằm mình, gân xanh trên cánh tay Chúc Diệu Uyên nổi lên, không thể nhịn được thêm nữa, hắn nắm lấy cằm Chung Văn Nhiễm, vẻ mặt của anh giờ phút này còn hết sức đáng thương vô tội, chiếc cằm trắng nõn trong nháy mắt đã đỏ một mảnh.

“Anh có biết mình đang làm gì không hả?” Hắn hung tợn hỏi.

Chung Văn Nhiễm chẳng còn một tí xíu dáng vẻ trí thức cao gì cả, trông còn ngốc nghếch non nớt hơn cả học sinh, anh hơi hé miệng, đầu lưỡi hồng nộn như ẩn như hiện, ý đồ câu dẫn người ra rõ ràng không thể nghi ngờ được nữa.

Trước tiên Chúc Diệu Uyên cúi đầu hung hăng mút lên môi anh một cái, nuốt mấy miếng nước bọt nồng đậm pheromone, rồi lại chuyển qua lại cho Chung Văn Nhiễm.

Chung Văn Nhiễm học theo hắn, chủ động gặm cắn nhè nhẹ trên bờ môi hắn. Nhưng từ đầu đến cuối anh chẳng thể nào học ra kiểu dáng vẻ sắc tình đó của hắn.

Chỉ có điều việc này cũng không gây trở ngại việc anh câu dẫn người ta, anh khó chịu đến vô cùng, thở gấp nói: “…Ký hiệu tôi đi.”

Chúc Diệu Uyên bất chợt nghe thấy, còn tưởng rằng nghe lầm.

“Ký hiệu?” Hắn khàn khàn cười ra tiếng, trong đó có mấy phần ác ý: “Đây chính là anh nói đó, coi như sau này có hối hận, ông đây cũng sẽ không thả anh đi đâu.”

~ Hết chương 38 ~