Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 24: “Tôi sẽ không miễn cưỡng nữa.”




Sắc trời bừng sáng, Trương Thông đứng trước cửa nhà Chúc Diệu Uyên, gõ gõ cửa, nhưng không người đáp lại.

Bởi vì do công ty Chúc Diệu Uyên ở trung tâm thành phố, căn hộ của hắn cũng mua ở chỗ cách công ty rất gần, sửa sang đơn giản một chút liền chuyển vào ở, sống ở đây đã mấy năm.

Lúc ấy đã gần tới buổi trưa, Trương Thông tới công ty tìm hắn, nghe thư ký hắn nói hắn không ở đây mới tới nhà, có điều tuy nói căn hộ của hắn sửa sang đơn giản, không có hệ thống chuông cửa thông minh, nhưng mà tai hắn cũng chưa điếc đâu chứ nhỉ?

Trương Thông dần dần không nhịn được, vừa gõ vừa gọi: “Lão Chúc? Chúc tổng? Chúc Diệu Uyên!”

Phía trong cửa truyền tới một trận loảng xà loảng xoảng ầm ĩ, Trương Thông dán sát lỗ tai lên cửa, đáng tiếc cách âm quá tốt, âm thanh chỉ lộ ra một chút, ngay cả tiếng bước chân Chúc Diệu Uyên cũng không nghe được.

Thế này cũng chứng tỏ hắn đang ở nhà, Trương Thông vội gào: “Lão Chúc mau mở cửa cho tao, có chuyện lớn muốn nói với mày!”

“Mày gọi cái rắm ấy___” cửa đột nhiên mở ra, Chúc Diệu Uyên lắc lư lảo đảo dựa vào khung cửa, trên cằm một tầng râu ria rậm rạp, hai mắt sưng tới không ra hình dạng, tóc tai còn có mấy sợi chỉa lên, “Sáng sớm ngày ra mày gọi hồn ai đấy.”

“Không phải mày,” Trương Thông có chút hoang mang, “Mày làm người…?”

Chúc Diệu Uyên lười quan tâm hắn ta, bất mãn quay người đi tới phòng khách: “Có chuyện mau nói, nói xong thì cút nhanh.”

Trương thông đi sau mông hắn, bỗng chốc bừng tỉnh: “Mày vì Chung Văn Nhiễm kia mà thành như này?”

Chúc Diệu Uyên ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh sô pha là rải rác chai rượu với tàn thuốc, cả căn phòng đều nồng lên một mùi mốc meo, vừa hắc vừa khó chịu, sau khi hắn ngồi xuống lại châm thuốc, lười biếng nói: “Sao mày biết?”

“Sáng nay tao đến công ty tìm mày, thư ký của mày nói cho tao,” Trương Thông không chịu nổi ho khan tai tiếng, phẩy phẩy khói thuốc trước mặt, “Cái đệt mày đừng hút nữa, mày biết giờ nhà mày có mùi thế nào không hả, con mẹ nó đến tao cũng ghét bỏ.”

Chúc Diệu Uyên một mình hít mây nhả khói, căn bản không hề quan tâm hắn.

“Thư ký Trình nói cho tao, mày với Chung Văn Nhiễm kia đang yêu nhau, cô ấy không tiện quấy rầy nên bảo tao nói với mày một tiếng, cái tên chồng trước của Chung Văn Nhiễm mày bảo cô ấy tra cô ấy tra được rồi.”

Chúc Diệu Uyên nghe vậy, dùng một loại ánh mắt u ám nhìn chằm chằm vào hắn, trạng thái cả người ngay lập tức trở nên căng thẳng, “Tra được cái gì?”

“Mày… hầyyy,” Trương Thông ai thán, “Mày đúng là tài thật, đó là người Dương Gia thích mà.”

“Nó thích thì làm được gì? Chung Văn Nhiễm không thích nó,” Chúc Diệu Uyên đứng dậy, “Bọn họ cũng chưa từng ở bên nhau, dựa vào cái gì tao không được  thích Chung Văn Nhiễm.”

Trương Thông không ngửi nổi bộ dạng cố chấp này của hắn, rùng mình da gà da vịt nổi đầy người, “Được rồi được rồi, tao nói mày nghe, thư ký Trình bảo với tao, tư liệu của chồng trước Chung Văn Nhiễm ở trong tài liệu quốc gia được mã hóa, tên là Địch Xuyên, từng vì quốc gia phục vụ quân đội ba năm, quan trọng nhất chính là___ Địch Xuyên này, dáng vẻ  hắn và mày giống nhau như đúc.”

Tàn thuốc trong tay Chúc Diệu Uyên bị rớt xuống bỏng tay, hắn kinh ngạc đến mức không thèm phản ứng lại, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm Trương Thông, lẩm bẩm nói: “…Gì cơ?”

“Có điều trên thế giới này có khối người mặt mũi giống nhau, hơn nữa trên ảnh chụp chỉ có thể thấy ngũ quan phiến diện, người thật rốt cuộc trông như thế nào chúng ta còn không biết.”

“Còn có thể là anh em sinh đôi của tao sao?” Chúc Diệu Uyên chậm rãi dập tắt thuốc, miệng nhếch thành nụ cười lạnh, “Đ*t mẹ nó chứ cái trò chết tiệt mẹ gì đây, càng ngày càng thú vị.”  

Trương Thông thấy thế kinh hồn bạt vía, muốn hỏi hắn nóng hay không, nhưng ngay sau đó Chúc Diệu Uyên nói: “Mày nghĩ cách đi, tao muốn gặp hắn.”

Trương Thông nhún vai: “Đừng nóng, tao còn chưa nói hết, mày muốn gặp hắn tao không giúp nổi mày, trừ phi mày chịu chĩa súng bắn chết chính mình hoặc là bây giờ nhảy từ trên tầng này xuống.”

Chúc Diệu Uyên yên lặng chốc lát: “Ý mày nói người này… chết rồi?”

Trương Thông đầy mặt ‘muốn mà không giúp được’: “Chết rồi.”

Nếu người này còn sống khỏe mạnh, Chúc Diệu Uyên còn có thể không liên tưởng tới người mình, nhưng độ từng trải của hắn và Địch Xuyên này trùng hợp nhiều đến như thế, cộng thêm đoạn thời gian trước hắn nghi ngờ Dương Gia___ Đến tận bây giờ hắn vẫn không nhớ nổi rốt cuộc quen biết Dương Gia như thế nào, chứng rõ ký ức của hắn tồn tại sự đứt đoạn.

Hắn đã mất đi ký ức, nhưng chính hắn không biết.

Chúc Diệu Uyên bắt đầu xuất hiện loại cảm xúc hỗn loạn, còn trộn lẫn hoài nghi chính mình, lần thứ n hắn hồi tưởng lại đoạn ký ức về Dương Gia kia, bao gồm cảm mấy năm sau, nhưng lại phát hiện thứ có thể nhớ được ít đến đáng thương, còn sót lại chỉ là một khoảng trống rỗng.

Lần này hắn lặng im rất lâu rất lâu, ngay khi xương cốt Trương Thông gần như tê liệt trên ghế sô pha rồi, hắn mới mở miệng nói: “Địch Xuyên kia, là chết như thế nào?”

Trương Thông suy nghĩ một chút: “Thư ký Trình nói… Hình như là nổ tung?”

Chúc Diệu Uyên không nói gì nữa.

……

Buổi tối hôm đó Chúc Diệu Uyên liền mơ một giấc mơ, trong mơ lửa cháy rất lớn, cái nóng bỏng che trời lấp đất như trên trời cùng lúc có đến mấy mặt trời đang thiêu đốt, có thể khiến cho da thịt nóng đến mức phồng rộp lên.

Tiếng nổ, tiếng sụp đổ, tiếng người kêu rên gào khóc giống như tử thần đang rít gọi, chui vào lỗ tai hắn, hắn đứng ở chính giữa, không mở được mắt, nói không ra lời.

Đột nhiên, một âm thanh quen thuộc dán lên tai hắn, chính là giọng nói trong trẻo du dương ấy, mềm mại như bông, còn chưa pha lẫn cái hờ hững lạnh căm như băng tuyết, anh khóc nói: “Làm sao bây giờ?”

Chúc Diệu Uyên muốn bảo anh đừng sợ, có hắn đây, nhưng lời thốt ra khỏi miệng lại là: “Anh đi trước đi, trốn xa một chút, trốn càng xa càng tốt.”

Lời này nghe kỹ thậm chí còn có vài phần lạnh lùng, tim Chúc Diệu Uyên gấp đến không chịu nổi___hắn không hề muốn bảo anh đi.

Chủ nhân của giọng nói kia cũng gấp, khóc tới nức nở, ôm lấy cánh tay hắn, “Anh không đi!”

Chủ nhân của cơ thể Chúc Diệu Uyên đang ở còn nói: “Bé cưng ngoan, mau đi đi, một lúc nữa chồng sẽ đi tìm anh, nghe lời, buông tay___buông tay!”

Xung quanh vẫn bừng bừng lửa lớn, Chúc Diệu Uyên rất sợ hắn cứ cãi nhau như vậy sẽ đốt đến anh, trong lòng nghĩ đi luôn cùng nhau không phải xong rồi sao, thế nhưng cơ thể không do hắn khống chế.

Hắn như con kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột đến độ đầu đầy mồ hôi, ngay tại giây phút này___ Cuối cùng hắn có thể mở được mắt, có thể thấy được Chung Văn Nhiễm rõ ràng, cùng với trạng thái xung quanh.

Lửa, khắp nơi là lửa, nhưng hắn không có lòng dạ nào đi quan sát cái này, trong hắn chỉ có Chung Văn Nhiễm, hắn đưa hai tay ra, dùng âm thanh dịu dàng nhất, thâm tình nhất cuộc đời này của hắn nói: “Lại đây Nhiễm Nhiễm, chúng ta cùng đi.”

Nhưng Chung Văn Nhiễm cứ một mực nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nước mắt dần dần không còn nữa, lui về phía sau nửa bước, tràn ngập đề phòng: “Cậu là ai?”

Chúc Diệu Uyên cứng họng: “Tôi, tôi là Chúc Diệu Uyên…”

“Không đúng,” Chung Văn Nhiễm lắc lắc đầu, thần sắc tan vỡ, “Địch Xuyên đâu? Địch Xuyên đâu!”

Chúc Diệu Uyên không chịu nổi, hắn tiến lên muốn ôm lấy Chung Văn Nhiễm, lại bị Chung Văn Nhiễm dễ dàng đẩy một cái___cũng không biết anh lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, thế mà lại trực tiếp đẩy hắn vào trong đám lửa!”

Trong giây phút thây thể hoàn toàn tiếp xúc với lửa, Chúc Diệu Uyên co giật mình tỉnh lại từ trong mộng, hắn phát hiện chân bị chuột rút, ngồi dậy ấn bóp, ngay sau đó lăn xuống dưới giường.

Dưới giường còn có bình rượu, chai thủy tinh lon nước,… cái gì cần có đều có hết, leng ka leng keng cộm dưới người hắn, tựa như một làn điệu ngắn ngủi.

Chúc Diệu Uyên quay cuồng choáng váng một lúc, hắn miễn cường bò dậy, cồn rượu khiến tay chân hắn không phối hợp với cử động của hắn, lúc hắn chống cơ thể ngồi lên giường, ngón tay còn vì quá yếu ớt mà run rẩy.

Nhưng mà tinh thần của hắn lại càng lúc càng tỉnh táo, hắn tìm được nơi ký ức mình bị đứt gãy, cũng biết rõ chỗ nào trống rỗng, hắn cố gắng nhớ lại, từng chút từng chút chắp vá lại nơi mơ hồ ấy.

Nhưng chỗ nên nhớ lại vẫn như vậy, mấy lần hắn cảm thấy lực bất tòng tâm, chỉ là suy nghĩ thôi cũng khiến hắn tinh bì lực tẫn.

Hắn ở trong căn nhà này, vượt qua sự hỗn loạn nhất cuộc đời này của hắn, suy sụp nửa tháng.

Trong nửa tháng này, hắn không có đi làm, cũng không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều gọi đồ ăn, hết rượu bảo Trương Thông đưa tới, lần cuối cùng hắn gọi được Trương Thông đến, hắn ta giận điên lên, mang mấy hòm rượu chất trước mặt hắn, tuyên bố không thèm quan tâm hắn nữa.

Sau đó hắn liền thật sự không tới nữa.

Nửa tháng sau hẳn lăn lộn tỉnh lại từ trong đống rác, Trương Thông cầm chìa khóa phá cửa xông vào, theo sau là năm sáu người đàn ông, đều là alpha.

Trương Thông ném chìa khóa trước mặt hắn, “Bây giờ Chung Văn Nhiễm đang chờ ngoài cửa, mày muốn mấy người này giúp mày tắm, hay mày tự mình làm?”

Chúc Diệu Uyên nâng tay lên, từ từ bò dậy, tự mình vào phòng tắm.

Lúc hắn đi ra, người ngợm chỉnh tề hơn không ít, phòng cũng được người Trương Thông mang tới quét dọn sạch sẽ, Chung Văn Nhiễm đang ngồi trên ghế sô pha mà hắn đã nằm nửa tháng kia, ngay ngắn đoan trang uống ly nước.

Nửa tháng không gặp, Chúc Diệu Uyên lại nhìn thấy anh, cho dù chỉ là góc nghiêng thôi, cũng ngây ngốc cả người một lát.

Chung Văn Nhiễm nghe thấy động tĩnh, xoay đầu lại___ Giây phút bốn mắt nhìn nhau, Chúc Diệu Uyên chật vật quay đầu đi, đối diện với ánh mắt chế nhạo của Trương Thông.

Trương Thông nhường chỗ cho hắn, “Tới đây lão Chúc.”

Chúc Diệu Uyên lại không đi qua, cũng không nhìn Chung Văn Nhiễm nữa, chỉ nói: “Ai cho mày tự quyết định?”

Trương Thông hỏi ngược lại: “Chẳng nhẽ mày muốn tao trơ mắt nhìn mày chết ở chỗ này?”

“Tao là người có trí lực bình thường, không tự giết chính mình,” Chúc Diệu Uyên hít sâu một hơi, giống như đang làm chuẩn bị tâm lý, ngay sau đó đối mặt với Chung Văn Nhiễm, “Xin lỗi, tôi không ngờ lại làm phiền anh.”

Lông mày Chung Văn Nhiễm từ giây phút nhìn thấy hắn kia cũng chưa hề giãn ra, nghe thấy vậy chỉ càng khíu chặt hơn, trong lòng không nói nổi là tư vị gì.

Trương Thông nóng nảy: “Tao vất vả lắm mới đưa người tới được, mày không thể nói chút gì dễ nghe hơn à…”

“Đương nhiên, tôi đã làm tổn thương tới thầy Chung nên cần phải có bù đắp,” Chúc Diệu Uyên cắt ngang hắn, “Thầy muốn cái gì, chỉ cần tôi có, tất cả đều có thể cho thầy, thật sự xin lỗi, ngày hôm đó tôi… Tôi đã làm ra chuyện không bằng cầm thú, bây giờ bất kể tôi thành ra như nào đều là gieo gió gặt bão, thật ra anh không cần quan tâm tôi.”

Trương Thông thật sự có chút muốn sụp đổ: “Mày làm gì vậy! Không phải, khoảng thời gian này không phải mày vì anh ta mà muốn sống muốn chết sao, mau mau nói hết những lời mày muốn nói đi chứ!”

“Đây chính là lời tao muốn nói rồi,” Chúc Diệu Uyên cất cao giọng, “Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, tình cảm miễn cưỡng chung quy không thể lâu dài, tôi sẽ không miễn cưỡng nữa.”

Chung Văn Nhiễm chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, mặt đối mặt với hắn, trên mặt không biểu tình gì: “Cậu nghiêm túc?”

Không phảiii.

Chúc Diệu Uyên gần như muốn rống to về phía anh.

Nhưng hắn có thể làm thế nào đây, pheromone của Chung Văn Nhiễm quanh quẩn ngay chóp mũi hắn, hắn sợ mình lại không khống chế được chạm vào Chung Văn Nhiễm, ôm anh hôn anh, nhưng mà ngay cả trong giấc mơ, hắn cũng biết là Chung Văn Nhiễm không có thương hắn.

Chung Văn Nhiễm nhìn hắn, rơi vào im lặng vài giây, thở dài nói: “Được, có điều không cần bồi thường đâu.”

Anh xoay người bước ra cửa, rồi sau đó biến mất ở lối rẽ, Chúc Diệu Uyên đưa mắt theo tiễn anh, cho đến khi cảm thấy anh đi xa rồi, hắn mới nói với Trương Thông: “Đỡ tao cái.”

Trương Thông giận điên lên: “Tao thật sự phục mày đấy!”

Hắn vừa dứt lời, hai chân Chúc Diệu Uyên liền mềm nhũn, quỵ xuống trước ghế sô pha, một tay bám vào lưng ghế sô pha, ngay cả sức đứng dậy cũng không có.

Trương Thông cả kinh, ngồi xổm xuống đỡ hắn lên, Chúc Diệu Uyên cười tự giễu: “Uống rượu đến mức cơ bắp mềm nhũn, mẹ nó chứ.”

Trương Thông thật sự không hiểu nổi hắn, nhưng hắn thân là bạn nối khố từ nhỏ đến lớn của Chúc Diệu Uyên, chung quy vẫn thương hắn, sau khi dìu hắn lên sô pha, nhức đầu tới mức muốn đánh người.

“Thông Tử,” Chúc Diệu Uyên ngửa đầu lên ghế sô pha, cười khổ nói, “Còn phải phiền mày một chuyện… Tìm cho tao một bác sĩ tâm lý, năng lực trình độ phải vững vàng chuyên nghiệp, miệng phải kín.”

~ Hết chương 24 ~