Khi thí nghiệm chấm dứt, Chung Văn Nhiễm có được một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
Chúc Diệu Uyên vẫn rất cố chấp mỗi ngày đưa đón anh, mỗi lần anh nhắc tới việc không cần hắn tới đón thì đều sẽ bị hắn dùng các loại lời chặn họng, cuối cùng anh dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Lần này nghe nói anh được nghỉ, Chúc Diệu Uyên rất hưng phấn: “Có muốn ra ngoài chơi không?”
Chung Văn Nhiễm nói thẳng: “Tôi cần nghỉ ngơi.”
Chúc Diệu Uyên cũng ý thức được hắn quá vội vàng, từ sau lần trước hắn lại ký hiệu tạm thời Chung Văn Nhiễm trong phòng làm việc của anh xong, Chung Văn Nhiễm vẫn chưa từng cho hắn sắc mặt tốt.
Rõ ràng lần đầu tiên Chung Văn Nhiễm không biểu hiện ra bao nhiêu kháng cự, lần thứ hai bầu không khí trong phòng làm việc cũng tốt như thế, thế nhưng dần dần hắn phát hiện___có thể là mình đã quá lỗ mãng.
Bầu không khí chung đụng giữa hai người cứ thể tụt xuống lạnh căm, thái độ của Chung Văn Nhiễm khó khăn lắm mới mềm dịu đi tẹo cuối cùng lại trở về lạnh lùng như trước.
Chung Văn Nhiễm đã nói phải nghỉ ngơi, Chúc Diệu Uyên hiếm thấy một lần đàng hoàng không đi tìm anh, mà trốn trong công ty cáu bẳn___ Thời gian lâu rồi, Chung Văn Nhiễm vẫn dầu muối không ăn như cũ, lòng kiên nhẫn của hắn cũng đến giới hạn.
Mà Chung Văn Nhiễm thì thừa dịp hắn không có ở đây, tới bệnh viện một chuyến.
Anh đi tìm vị bác sĩ mà ban đầu sau khi phẫu thuật cho anh xong còn giúp anh điều chỉnh trạng thái tâm lý kia.
Bác sĩ là một nam beta xấp xỉ tuổi anh, trong đế quốc, phần lớn bác sĩ tâm lý đều ưu tiên tuyển chọn beta, bởi vì bọn họ không có pheromone, cũng sẽ không câu dẫn bệnh nhân yêu họ, càng không có tính công kích, rất dễ dàng khiến cho bệnh nhân buông lỏng phòng bị trong lòng, đây coi như là một loại ưu thế giới tính.
Năng lực nghề nghiệp của hắn rất mạnh, Chung Văn Nhiễm rất tín nhiệm vị bác sĩ này, bình thường cảm thấy bị đè nén quá mức cũng sẽ tìm đến hắn trò truyện.
Lầy này đề tài nói chuyện của bọn họ là “ký hiệu”.
Vẫn là liên quan đến chứng rối loạn pheromone của Chung Văn Nhiễm, anh ngồi xuống, không hề vòng vo tam quốc mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi bị một alpha ký hiệu.”
Bác sĩ phun ngụm nước ra ngoài, hắn là một beta tính cách cởi mở, nghe vậy nhiệt tình hỏi: “Alpha có thể ký hiệu cậu kia? Đó là người như thế nào?”
“Rất…” Chung Văn Nhiễm nghĩ không ra từ để hình dung, ngừng một chốc, “Dễ nhìn.”
“Hahaha, tôi không nhận ra cậu là người nông cạn vậy đấy,” bác sĩ lại uống một ngụm nước, sau đó lấy bút ra, “Nhưng mà cậu đã tới tìm tôi, hẳn không phải đơn thuần tới show ân ái chứ nhỉ?”
Chung Văn Nhiễm “ừ” nhẹ một tiếng, nói: “Trên thực tế, ký hiệu chỉ là ký hiệu tạm thời, còn là hắn cưỡng ép tôi?”
“Cưỡng ép?” Bác sĩ cả kinh, ngừng bút lại ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, “Cần tôi giúp cậu báo cảnh sát không?”
Chung Văn Nhiễm điều chỉnh tư thế ngồi, hai tay anh đan vào nhau, đây là tượng trưng cho việc anh đang căng thẳng, bác sĩ tỉ mỉ quan sát, vừa định lấy điện thoại di động ra liền nghe thấy anh nói: “…Không cần, tuy nói là hắn cưỡng ép, nhưng tôi không đẩy hắn ra.”
“Cậu thích hắn?”
“Hẳn không được coi là thích, chỉ là tôi…” tầm mắt Chung Văn Nhiễm xa xăm, “Ngay giây phút hắn ký hiệu tôi, tôi cảm thấy rất quen thuộc, pheromone của hắn, ánh mắt hắn, và cả hô hấp truyền tới bên tai tôi nữa.”
“Quen thuộc?”
“Là một loại cảm giác rất kỳ diệu,” Chung Văn Nhiễm buông lỏng tay, “Cứ luôn cảm giác chuyện này dường như đã từng xảy ra, nhưng không hề, tôi và hắn mới quen biết chưa được mấy tháng, loại ký hiệu như này cũng chỉ làm qua hai lần.”
Đầu bút bác sĩ lướt thật nhanh, đôi lúc hắn ngẩng đầu liếc nhìn Chung Văn Nhiễm một cái, bệnh nhân khác khi mở rộng cánh cửa lòng thường cần trao đổi ánh mắt lâu dài, nhưng bởi vì hai người bọn họ đã quá quen thuộc, dù là không nhìn chăm chú vào nhau, Chung Văn Nhiễm cũng vẫn sẽ mang hết cảm nhận của anh nói cho hắn, điểm này giúp hắn bớt lo hơn rất nhiều.
Hắn đột nhiên nói xen vào: “Hay là việc ký hiệu tạm thời thật sự đã xảy ra, chỉ là không phải cùng một người, cậu đã từng tẩy sạch trí nhớ nên cũng quên mất nhiều chuyện về phương diện này.”
“Tôi đã nghĩ qua,” sắc mặt Chung Văn Nhiễm dần dần mê mang, “Đây cũng là câu trả lời hợp với thực tế nhất.”
“Thật ra thì,” Bác sĩ định khuyên nhủ anh, “Có người ký hiệu chưa chắc không phải là chuyện tốt, bệnh của cậu chắc hắn đã rất lâu không uống thuốc mà vẫn không phát bệnh rồi nhỉ? Hơn nữa cậu vẫn luôn sống một mình, nên thử sống không cô độc một mình như vậy nữa xem, với lại cậu cũng không có bài xích hắn, không phải sao?”
Lần này Chung Văn Nhiễm rất lâu không nói gì.
Trong sự lặng im lâu dài của anh, bác sĩ nhìn thấy bàn tay anh cứ nắm chặt lại buông ra, buông ra lại nắm chặt, lặp đi lặp lại, dường như anh rất lo âu, nhưng lại chẳng biết làm sao.
Bác sĩ đã theo nghề y nhiều năm, chưa từng gặp qua bệnh nhân nào ngoan cố không chịu tiếp nhận thay đổi, cũng không nói mình tại sao không muốn thay đổi như này, cô độc và bệnh tật đều đang lôi kéo anh đi, nhưng anh lại cứ cố chấp giữ nguyên cảnh một thân một mình, lặp đi lặp lại cơn ác mộng trong nỗi đau khổ.
Anh đã kể với hắn rất nhiều lần về cơn ác mộng của mình, bệ cửa sổ, khi thì là tiếng mưa, khi thì là ánh mặt trời, thiếu niên đứng dưới lầu gọi anh, anh nhìn xuống dưới, nhưng vĩnh viễn không nhìn rõ được gương mặt người ấy.
Hắn sinh lòng đồng cảm, muốn can thiệp vào suy nghĩ của Chung Văn Nhiễm, giải cứu anh khỏi vòng xoáy vướng mắc ấy.
Chung Văn Nhiễm ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, mê mang trên mặt đảo thành hư không, thay vào đó là lạnh tanh và trống rỗng, anh chậm rãi nói: “Tôi đã lừa anh, bác sĩ Trương.”
Bác sĩ hơi sững sờ.
“Tôi đã từng nói tôi không nhớ tất cả mọi chuyện trước kia,” Chung Văn Nhiễm nâng tay, đầu ngón tay của anh đang run rẩy, “Nhưng tôi luôn cảm giác mình không nên yêu thêm bất kỳ người nào nữa, bởi vì trước mỗi lần người trong giấc mơ ấy xoay người đi, đều sẽ nói với tôi…”
“___’Chờ em trở lại’.”
*
Cả ngày mí mắt Chúc Diệu Uyên cứ giật giật, trong lòng không yên, dẫn đến lúc hắn làm việc tâm hồn đều treo ngược cành cây, có mấy lần suýt nữa phạm lỗi, vẫn là Trình Oánh ở một bên nhắc nhở hắn mới không gây ra đại họa.
Trải qua dày vò như vậy, hắn tạm thời gác lại suy nghĩ vẩn vơ chuyên tâm dồn chí làm việc.
Sau khi tan làm, hắn theo bản năng sờ chìa khóa xe, định buổi tối đi sau khi đón Chung Văn Nhiễm tan làm xong lại đưa anh đi ăn chút gì đó, tiệm ăn xung quanh trụ sở đều đã ăn qua một lượt, có thể đổi sang nơi mới mẻ khác rồi.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn đi được mấy bước, hắn đột nhiên bừng tỉnh, Chung Văn Nhiễm được nghỉ rồi, còn vô cùng ghét bỏ bày tỏ cần phải nghỉ ngơi, thế nên buổi hẹn hò trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không tồn tại.
Không gặp được người thì không gặp được, cũng chẳng phải không thể gọi điện thoại.
Một giây đồng hồ Chúc Diệu Uyên cũng không đợi được, ngồi lên xe kết nối với tai nghe bluetooth rồi nhấn gọi điện, chuông bên kia vang lên rất lâu, điện thoại sắp tự động cúp rồi Chung Văn Nhiễm mới nghe máy.
Hình như anh vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói có hơi mơ hồ: “A lô?”
Chúc Diệu Uyên nghe thấy tiếng anh, cảm giác mệt mỏi cả ngày trong nháy mắt đã tan thành mây khói, hắn cố gắng giữ bình tĩnh, trầm giọng nói: “Làm gì thế?”
Chung Văn Nhiễm nói: “Ngủ được nửa tiếng rồi.”
Chúc Diệu Uyên đến khúc ngoặt, đánh tay lái một cái, nghe vậy có chút áy náy: “Tôi đánh thức anh à?”
“Ừ,” Chung Văn Nhiễm nói, “Không có chuyện gì tôi cúp trước đây.”
Tuy rằng Chúc Diệu Uyên không hề muốn cúp, hắn còn rất nhiều điều muốn nói, nhưng gần đây Chung Văn Nhiễm đối xử với hắn lạnh nhạt đi rõ ràng, hắn không muốn lại làm cho Chung Văn Nhiễm mất hảo cảm, thế là đành đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, hắn lái xe tới ven đường, buồn bã mất mát nhìn chăm chú vào điện thoại một hồi, rồi mới tiếp tục lên đường.
Đúng lúc về tới nhà, điện thoại của Trương Thông cũng gọi tới, hắn tưởng là Chung Văn Nhiễm liền vội vã lôi điện thoại ra nhìn, nhìn thấy rõ tên ghi trên cuộc gọi tới, nhất thời mất đi hứng thú nhận điện thoại.
Nhưng Trương Thông sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho hắn, hắn lập tức nghe máy, kề bên tai nói: “A lô? Lại là chuyện của Dương Gia à?”
“Không phải không phải,” trong giọng Trương Thông lộ ra vui sướng: “Là có chuyện vui khác cơ, tao vừa mới đến đại sảnh chính vụ làm việc, mày đoán xem tao đã nhìn thấy ai?”
___Nỗi bất an trong lòng Chúc Diệu Uyên lập tức vọt tới đỉnh điểm.
Hắn nắm chặt điện thoại di động, cau mày nói: “Ai?”
“Vị hôn phu của mày… Chung gì đó đến,” Trương Thông nói, “Tao nhìn thấy anh ta cầm tập tài liệu vào khu xử lý hôn nhân, sau đó tao mua chuộc được nhân viên công tác ở đấy, tài liệu kia thế mà lại là thư xin từ chối xứng đôi, là đơn phương từ chối đấy.”
Mỗi một từ hắn nói Chúc Diệu Uyên đều hiểu, nhưng ghép lại với nhau lại làm Chúc Diệu Uyên hoang mang.
Hắn cảm thấy khó thở, tim quặn thắt, nếu không phải tay hắn vẫn chống trên nóc xe thì nhất định toàn thân hắn đến sức lực để đứng vững cũng không có.
~ Hết chương 21 ~