Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 13: “Có phải anh nên chịu trách nhiệm với tôi?”




Chung Văn Nhiễm được Chúc Diệu Uyên đưa về nhà hắn, sáng sớm hôm sau lúc anh tỉnh lại vừa mở mắt đã thấy chốn xa lạ, mơ hồ mà ngồi dậy, cơn say rượu qua đi làm đầu anh đau nhức muốn nôn ra.

Anh hoàn toàn không nhớ nổi những chuyện từ khi rời khỏi phòng bao.

Đây là lần đầu tiên trong đời anh uống say như vậy, lại còn bị ép uống, năm ấy trải qua thất bại lớn đến thế anh cũng chẳng phóng túng giống ngày hôm qua, ngẫm lại cũng không biết nên khóc hay cười.

Anh ôm đầu, xốc chăn lên, quần áo trên người được đổi thành một bộ đồ ngủ to rộng màu đen, chất liệu rất mềm mại thoải mái. Anh đang nghi hoặc, thân thể dịch sang một chút liền đụng phải thứ gì đó ấm ấm.

Bên cạnh giường, Chúc Diệu Uyên ngáp một cái thật to ngồi dậy, “Hôm qua ngủ có ngon không?”

Chung Văn Nhiễm ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, nỗ lực hồi tưởng làm thế nào anh lại chạy vào trong nhà Chúc Diệu Uyên rồi, suy nghĩ cả nửa ngày, mới nhớ tới cuộc gọi trước khi anh mất đi ý chí kia.

Anh rời tầm mắt xuống, nhìn về bờ ngực trống không của Chúc Diệu Uyên, tức khắc liền rụt về phía sau, mất tự nhiên quay đầu né tránh.

“Sao? Xấu hổ?” Chúc Diệu Uyên nở nụ cười như thường, mang theo ý trêu chọc, “Hôm qua còn vừa hôn vừa sờ tôi đó, sao vừa tỉnh lại đã không nhận mặt nhau rồi hả.”

Mi tâm Chung Văn Nhiễm nhíu chặt: “Gì cơ?”

Chúc Diệu Uyên áp sát mặt anh, mắt đối mắt, khoảng cách cực kỳ gần, Chung Văn Nhiễm mới phát hiện trong mắt hắn không hề có chút ý cười, đen như mực, trông rất là khó ở.

Hắn nói: “Tối ngày hôm qua, anh cứ liên tục gọi tôi ‘chồng ơi’, còn chui vào ngực tôi, không cho chui thì khóc, dính người như kẹo kéo, nhưng so với lúc anh tỉnh táo lại dễ thương hơn nhiều.”

Chung Văn Nhiễm không thể nhớ nổi chuyện hắn vừa kể, nhưng trước giờ anh cũng chưa từng uống ác liệt đến vậy, không biết phản bác thế nào, nhưng anh lòng anh vẫn cảm giác hắn lại đang trêu trêu chọc anh.

Sao anh lại vừa hôn vừa ôm một người không có bất cứ tình cảm nào cơ chứ? Dù có là uống rượu cũng không nên thất thố như vậy.

Có lẽ thấy anh không tin lắm, Chúc Diệu Uyên nâng cằm lên cho anh xem, phía dưới cằm mỗi người đều có một tầng thịt mềm, mà trên phần thịt ấy của hắn có hai dấu hôn cực nhỏ.

Rõ ràng chỉ bằng một mình hắn không thể nào làm ra loại dấu vết này.

Chung Văn Nhiễm hoàn toàn sửng sốt, anh cẩn thận xem xét, phòng ngừa Chúc Diệu Uyên dùng vết thương tới lừa gạt anh, nhưng vết thương và vết hôn không quá giống nhau, kết quả đúng thật là dấu hôn.

“Nhưng tất cả đều là anh hôn đó, nửa câu cũng không hề nói dối,” Chúc Diệu Uyên ra vẻ tủi thân, “Có phải anh nên có trách nhiệm với tôi?”

Mặt Chung Văn Nhiễm cứng đờ, “Cậu… Một alpha như cậu, không cần omega như tôi đến chịu trách nhiệm chứ?”

“Chẳng nhẽ alpha chúng tôi không có nhân quyền?” Chúc Diệu Uyên giơ tay nắm lấy khuôn mặt anh, “Alpha chúng tôi xứng đáng bị omega đùa giỡn?”

Tuy rằng biết rõ không phải chuyện như vậy, nhưng nghe vẫn thấy có vài phần đạo lý.

Chung Văn Nhiễm tuy lạnh mặt nhưng thật ra nội tâm hết sức luống cuống, ngay cả nói cũng không biết tiếp lời ra sao.

Thấy anh mãi không có phản ứng, Chúc Diệu Uyên khó khăn lắm mới nở được nụ cười cũng tiêu tan, chút ý cười ngụy trang kia của hắn cũng kéo xuống, buông cằm anh nắm lấy ngón tay Chung Văn Nhiễm.

“Được rồi, chọc chơi anh chút thôi, ngày đầu tiên chính thức đi làm chớ có tới trễ, anh đi đi.”

Ngay sau đó hắn đứng dậy, rời giường đi về phía cửa phòng ngủ, tùy tiện kéo lấy một bộ quần áo trên giường mặc vào, lúc này Chung Văn Nhiễm mới phát hiện chẳng qua chỉ là thân trên hắn không mặc áo, thân dưới vẫn mặc quần đầy đủ, nhìn qua hơi có vết nhăn, hẳn là đã để vậy ngủ cả một đêm.

Anh bị sắc mặt đột nhiên biến đổi của hắn làm bối rối, rơi vào hoảng sợ, phảng phất như Chúc Diệu Uyên trở lại dáng vẻ lúc mới gặp mặt kia: Cao gầy, khuôn mặt ngập tràn thờ ơ lạnh nhạt.

Chung Văn Nhiễm cầm lòng không đậu kêu: “Đợi đã.”

Chúc Diệu Uyên rõ ràng sắp đi ra ngoài, nghe vậy lại lập tức quay đầu nhìn anh, ánh mắt sáng lên.

“Tôi……” Vốn Chung Văn Nhiễm muốn hỏi hắn làm sao vậy, nhưng cuối cùng lời nói ra lại là, “Quần áo tôi đâu rồi?”

“……” Chúc Diệu Uyên dùng một loại ánh mắt khó có thể diễn tả bằng lời nhìn anh chằm chằm, bỗng dưng thở dài, lầm bầm lầu bầu gì đó, rồi sau đó chỉ chỉ tủ quần áo cạnh giường, “Để ở tầng dưới cùng, nhưng chắc đã nhăn không mặc nổi nữa rồi, anh có thể lấy quần áo của tôi mặc đỡ trước.”

Đương nhiên Chung Văn Nhiễm không thể nào mặc quần áo của hắn, cũng không phải ghét bỏ gì, mà bất kể quần áo của ai anh đều sẽ không chạm vào.

Đến khi Chúc Diệu Uyên đưa mắt nhìn theo anh mặc bộ quần áo nhăn nhúm chạy ra khỏi cửa, cũng không mở miệng nhắc nhở anh chỗ này không dễ bắt xe, càng không vội vàng đuổi theo đưa anh đi.

Hắn liên tục liên tục nhắc nhở chính mình: trong lòng omega này có người khác, tạm thời đừng có suy nghĩ gì nữa.”

Nhưng hiểu quả vô cùng nhỏ, sau khi Chung Văn Nhiễm rời đi vài phút hắn liền bắt đầu lo lắng liệu Chung Văn Nhiễm đã bắt được xe hay chưa, nếu chưa bắt được, có phải bây giờ anh đang đứng ở ven đường không?”

Liệu có trông đáng thương đến đau lòng? ___giống như tối qua vậy.

Nhớ đến những giọt nước mắt cùng ánh mắt không nỡ xa rời của Chung Văn Nhiễm, Chúc Diệu Uyên lại thiếu nghị lực mà dao động, hiện giờ hắn không thể quản được chính mình, càng muốn kiềm chế, lại càng mệt lòng.

Cuối cùng hắn vẫn bước ra khỏi cửa đuổi theo Chung Văn Nhiễm. Nhưng ven đường đã chẳng còn bóng dáng Chung Văn Nhiễm nữa rồi, hắn đứng ngẩn người một hồi, lại lên tầng, mặc tây trang chỉnh tề lái xe tới công ty.

Trình Oánh cầm xấp văn kiện đuổi theo sau hắn, báo cáo lịch trình công việc, nghe đã biết lại là một ngày bận rộn.

Mọi khi có khoảng thời gian còn bận rộn hơn thế này nhiều, nhưng hôm nay Chúc Diệu Uyên khó chịu hơn bình thường, kéo cà vạt một cái, “Đừng đọc nữa, giúp tôi tra một người trước đã.”

Trình Oánh từng không ít lần giúp hắn kiếm tư liệu về bạn hợp tác làm ăn, đối với công việc này không tính là xa lạ.

Nhưng lời tiếp theo của Chúc Diệu Uyên lại làm cô giật mình, hắn nói: “Là chồng trước của Chung Văn Nhiễm, tên là gì không biết, có gì moi được cô cố gắng hết sức moi ra bằng hết, nhất là ban đầu vì sao hai người lại ly hôn, càng cặn kẽ càng tốt, tôi cần có ở đây trước khi tan làm.”

Trình Oánh thầm kêu khổ, lòng thầm nhủ mấy ông sếp có thể coi thư ký như tôi đây là con người được không.

Chúc Diệu Uyên nói xong liền vào văn phòng, cả ngày chẳng bước ra.

Thật ra cảm giác hắn trải qua tối qua đó, chẳng khác gì so với thất tình, cảm xúc nóng nảy và suy sụp cùng lúc bùng nổ trong lòng hắn làm hắn mỗi giây mỗi phút đều chẳng được yên ổn, trong loại trạng thái này, tất nhiên là chẳng có lòng dạ nào mà làm việc.

Nhưng hắn cũng chẳng thể ăn không ngồi rồi được, có việc để làm vẫn tốt hơn làm cứ tiếp tục ngồi khổ sở, điều này cũng thật sự không giống điều mà alpha nên làm. Vì thế hắn vừa làm việc vừa hút thuốc, hết một ngày, việc chẳng làm được bao nhiêu, thuốc đã hút đầy gạt tàn.

Trước khi tan làm, hắn đợi được tư liệu chồng trước của Chung Văn Nhiễm.

Lúc hắn lần đầu biết được Chung Văn Nhiễm đã từng ly hôn, có chăng chỉ là bị hệ thống xứng đôi đùa giỡn mà phẫn nộ, tất nhiên chút cảm xúc phẫn nộ này sợ rằng còn chưa đủ khiến hắn phân nửa phần tâm ra khỏi công việc.

Hiện giờ, hắn nghĩ đến sự tồn tại của chồng trước Chung Văn Nhiễm, mấy lần tàn thuốc làm bỏng tay cũng không biết.

Đó như một con dao, dán lên tim hắn, chỉ cần Chung Văn Nhiễm hơi nhúc nhích là có thể dễ dàng rạch một vết thương lên đó.

Hắn cần tự mình giải thoát.

Lúc Trình Oánh đứng trước cửa phòng hắn phải ngừng lại hít thở, sau khi điều chỉnh mấy lần, mới dám gõ cửa.

Chúc Diệu Uyên dập tắt đầu thuốc, “Vào.”

Trình Oánh gọi hắn: “Chúc tổng,” rồi sau đó đặt tư liệu trước mặt hắn, gian nan nói, “Tôi……không tra được gì cả.”

Chúc Diệu Uyên lật giở tư liệu, thấy dòng tên vẫn trống không như cũ, cũng như bộ não hắn vậy, hắn mơ hồ thấy được con dao đặt trong tim mình kia đang khẽ động đậy.

“Nhưng tôi đã xem qua ghi chép hôn nhân của Tiến sĩ Chung, một khoảng thời gian trước khi cuộc hôn nhân của ngài ấy kết thúc, ngài ấy đang ở trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu, nguyên nhân bị thương không rõ, ngài ấy ở bệnh viện rất lâu, giấy thỏa thuận ly hôn chắc cũng là ở trong bệnh viện ký.”

~ Hết chương 13~