Hôn Nhân Thất Bại

Chương 17




Nhờ vào phúc của Vu Viễn, nhất thời Triệu Khiết không đào bới được nội tình của tôi, thế nên không dám gây khó dễ cho tôi nữa, tôi cũng coi như được trải qua một quãng thời gian yên bình trong công ty.

Tạm biệt những ngày tháng của một em gái đi bán cà phê rong, tôi chăm chỉ học hỏi Lão Trương hai tháng trời, bắt đầu tự mình đi tìm tin tức.

Tiết mục mà tổ tôi làm nói một cách phóng đại chính là chuyên mục về cuộc sống thường ngày của người dân, nói một cách bình thường chính là mấy chuyện lá cải như mèo leo cây, lợn trèo tường.

Kết quả là số tôi cũng quá đỏ, ngày đầu tiên đi làm tin tức vốn dĩ là làm phóng sự về cụ già mất trí đi lạc, ấy vậy mà trên đường gặp ngay phải một vụ tai nạn. Mấy vị tiền bối bàn bạc xong liền quyết định phỏng vấn ngay tại trận.

Cụ thể vụ tai nạn là một cặp vợ chồng lái xe máy, đâm phải một chiếc xe hàng ở góc ngoặt. Hai người chết ngay tại chỗ, người đàn ông bị đè dập nát nửa đầu.

Đây là lần đầu tiên tôi chứng kiến tận mắt một vụ tai nạn giao thông. Trước đây xem nhiều trong phim Hàn, vẫn ngây thơ cho rằng người bị tai nạn thảm nhất cũng chỉ là chảy máu trong mà chết, bên ngoài vẫn còn nguyên vẹn, cho nên mấy nữ nhân vật chính, nam nhân vật chính ấy vẫn có thể đỡ người bị thương với dòng máu đỏ tươi chảy ra từ khóe miệng mà khóc ròng.

Tuy nhiên tận mắt chứng kiến mới phát hiện ra rằng, tai nạn giao thông chính là một cỗ máy nghiền thịt, nghiền nát người đang còn sống thành máu thịt lẫn lộn. Hoàn toàn không ra hình người, não niếc đỏ đỏ trắng trắng đều văng ra ngoài.

Tôi ngồi xổm ngay một bên, nôn hết tào phớ ăn lúc sáng ra.

Chụp ảnh là một chàng trai mới chân ướt chân ráo bước ra ngoài xã hội, cũng chưa từng nhìn thấy tình cảnh như thế này, thấy tôi nôn đến sảng khoái, cũng không nhịn được mà ngồi một bên nôn theo.

Chẳng có cách nào cả, chỉ mình tôi là nhà báo, thời khắc quan trọng cũng chỉ có thể do tôi làm. Cầm lấy chai nước lọc súc miệng, tôi bắt đầu phỏng vấn những người chứng kiến xung quanh. Bên cạnh là hiện trường vụ tai nạn, giữa trưa nhiệt độ cao, trong không khí truyền đến mùi máu tanh nồng, từng cơn từng cơn xông vào mũi tôi, khiến dạ dày tôi lại cồn cào. Hết cách, tôi lại nôn.

Cứ như thế, tôi một nhà báo cùng với Tiểu Đinh một thợ chụp ảnh, hai người phỏng vấn những người xung quanh được hai câu lại ngồi xổm bên đường nôn, thật vất vả mới phỏng vấn xong.

Những người ở hiện trường vốn dĩ cũng không thấy gì nhưng bởi vì tôi và Tiểu Đinh nôn đến thừa sống thiếu chết, cuối cùng cũng không nhịn được mà nôn ra.

Phỏng vấn xong, chúng tôi vội vàng nhảy lên xe rời khỏi hiện trường vụ tai nạn. Lấy điện thoại ra soi gương, thấy mặt mình còn trắng hơn cả tờ giấy, như mất đi nửa cái mạng.

Tiếc là vẫn chưa thể nghỉ ngơi, cuộc phỏng vấn cụ già vẫn phải tiếp tục. Vừa nghĩ đến đây, quả thật như mất hết cả hi vọng vào cuộc sống, dù cho Ngô Ngạn Tổ sống lại đứng trước mặt tôi, tôi cũng không có lòng dạ với sức lực nào mà động tay động chân nữa.

Bây giờ mới thấy trước đây môi trường làm việc của mình hạnh phúc biết bao, mùa đông có lò sưởi, mùa hè có điều hòa, sau khi hết tiết thì ngồi trong phòng làm việc chấm bài, không thì nói chuyện phiếm với đồng nghiệp, nào có gian nan vất vả thế này.

Ra ngoài xã hội để kiếm sống, con mẹ nó chẳng dễ dàng gì, mỗi một đồng tiền kiếm được đều là mồ hôi xương máu.

Sắc mặt thợ chụp ảnh Tiểu Đinh rất kém, xanh xanh trắng trắng, trông giống như mắc bệnh nặng.

Lông mày lái xe nhíu lại: “Tiểu Đinh, cậu có còn cầm nổi máy ảnh không? Cái thứ đấy đắt lắm đấy, đừng có làm rơi.”

“Không vác được cũng phải vác.”Tiểu Đinh ỉu xìu nói: “Phải làm việc, phải kiếm tiền, phải mua nhà.”

Tiểu Đinh có một cô bạn gái yêu nhau từ hồi còn đại học, tình cảm của hai người rất nồng thắm, đã bàn đến chuyện kết hôn rồi, nhưng cha mẹ cô gái kia lại yêu cầu Tiểu Đinh phải có nhà đã mới được cưới hỏi. Mỗi ngày Tiểu Đinh gặm bánh bao, nhai dưa muối, tăng ca làm thêm giờ, đều là vì muốn kiếm thêm nhiều tiền mua nhà lấy vợ.

Tôi quay đầu ngây người ra nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, trong cái thành phố bê tông cốt thép giá lạnh này, người người đều có riêng một nỗi khổ, người người đều có riêng một mong ước.

Tôi cũng có mong ước.

Tôi muốn chứng minh cho những người cười nhạo tôi li hôn trước kia rằng: Sự lựa chọn của tôi là đúng đắn, trong khi bảo vệ sự tôn nghiêm của phụ nữ tôi cũng có thể sống tốt.

Có những lúc con người sống là bởi vì được thở phào một cái, nghĩ đến đây, sức lực vừa mất đi lúc nãy bỗng quay trở về.

Tôi thở một hơi thật sâu, lặng lẽ nói với chính mình: Ninh Chân, đến việc li hôn mày cũng trải qua rồi, sau khi trải qua không mất cái chân hay cụt cái tay nào, cũng chẳng mắc bệnh tâm thần, mày chính là một người phụ nữ “anh hùng”. Sau này dù cho thế giới đến ngày tận thế mày cũng là người cuối cùng xì hơi, cắn chặt chiếc răng hàm bé nhỏ mà chăm chỉ làm việc nào!

“Bơm” căng cho chính mình xong, cuộc phỏng vấn cụ già bị mất trí nhớ cũng thành công viên mãn. Song sau hôm ấy, tôi gặp phải ác mộng mấy hôm liền, hôm nào cũng mơ thấy người bị tai nạn não như quả bí đỏ vỡ tan dưới mặt đất, mỗi tối đi WC bị dọa sợ đến mức hai chân run cầm cập.

Nhưng sau nửa tháng tôi đã quên sạch việc này, sinh khí lại dồi dào trở lại.

Đủ để thấy, thời gian là liều thuốc hiệu nghiệm.

Đương nhiên, tai nạn xe cộ không phải lần nào cũng gặp phải, làm phóng viên cũng gặp phải không ít chuyện thú vị.

Có lần chúng tôi nhận được điện thoại, nói rằng có hai ông cụ đánh mạt chược nói nhau không thuận tai mà cãi nhau, tôi và Tiểu Đinh vội vã chạy đến phỏng vấn.

Đến nơi mới thấy đương sự là cụ A và cụ B đôi bên đều có bệnh cao huyết áp nên đã được đưa vào bệnh viện. Không thể tay trắng mà về, chúng tôi đành phỏng vấn mấy ông già, cụ già xung quanh. Các cụ nhìn thấy ống máy quay của chúng tôi giống như nhìn thấy máu gà, bảy miệng tám lời kể hết cho chúng tôi sự tình: Thì ra cụ A và cụ B là cạ đánh mạt chược, hai cụ thường đánh mạt chược với nhau.

Hôm nay vận khí của cụ A không tốt, không dễ dàng gì mới xếp được một đôi Long Thất, chỉ cần quan Bát Điều nữa là ù. Cụ B rút bài, vừa hay rút vào quân Bát Điều, không suy nghĩ gì liền đặt vào bàn, nhưng vừa mới đặt xuống bỗng nghĩ quân này chưa xuất hiện trên bàn lần nào cho nên cầm lên rồi đặt lại quân khác xuống. Cụ A đợi quân Bát Điều này dài cả cổ sao có thể để cụ B cầm về, cứ như thế hai người nói chặp thành cãi nhau.

Từ chuyện đánh mạt chược lại cãi về chuyện hồi trẻ, người này nói người kia lấy trộm sắt thép trong xưởng đem đi bán, người kia lại nói lấy trộm sắt thép đã tính là gì, thời còn trẻ ông còn trộm người thì sao. Kết quả cứ cãi mãi, đến mức hai người bị cao huyết áp phải đưa vào bệnh viện.

Tin tức này không có gì hot cả, tôi đoán tiết mục trước cũng đủ để làm điểm tin nóng rồi.

Ai biết ngay lúc này, con dâu cụ A và cụ B từ trên lầu đi xuống, hai người do chuyện của hai cụ già nhà mình mà cãi nhau, bản lĩnh cãi nhau của mấy bà thím Trung Quốc thì mạnh mẽ không khác gì flashmob, những câu mắng kia tôi sống hai mươi bảy năm rồi cũng chưa từng nghe thấy.

Đại khái là trước tiên hỏi thăm mười tám đời tổ tiên nhà đối phương, sau đó lại mắng con cháu đời sau của người kia làm tội ác bị người đời nguyền rủa, sau lại kết hợp nhuần nhuyễn những động từ và danh từ bộ phận sinh dục. Mỗi một câu mắng đều vô cùng mới lạ đặc sắc, tôi nghe mà lòng kính phục tuôn lên ào ào.

Cãi đến mức “thắm thiết” không cách nào tách khỏi, chỉ có thể lao và đánh nhau. Hai bà thím đều là “hạc” giữa bầy gà, xông vào đánh nhau đến mấy người đàn ông cũng không kéo ra nổi. Cuối cùng vẫn là mấy bà bác tay đeo băng đỏ chạy đến, gào to một câu: “Nếu không dừng lại, gia đình văn hóa năm nay đừng mong có được! Thực phẩm, xà phòng, bột giặt các loại phần thưởng cũng đừng hòng lĩnh!”

Thực phẩm, xà phòng bột giặt miễn phí đối với các bác gái xem ra còn hấp dẫn hơn chuyến du lịch Maldives 5 ngày miễn phí, lời này vừa thốt ra, chiến tranh lập tức dừng lại.

Bởi vì sức chiến đấu của hai bác gái đều mạnh tương đương, cho nên đôi bên đều bị thương không nhẹ, cả hai lại được đưa vào bệnh viện.

Tin tức lần này thì thừa sức bùng nổ, tôi và Tiểu Đinh vội vàng manh ảnh về đài truyền hình. Do lúc phát sóng không được phát mấy câu nói tục, phải dùng tiếng beep để đè lên, cho nên lúc hai bác cãi nhau, màn hình tràn ngập “beep beep beep beep beep beep”, “beep” đến mức hoa cả mắt chóng cả mặt. Nhưng vào thời đại hòa bình, người xem thích nhất chính là các bác gái cãi nhau, chính vì thế mà lượng người xem của tin tức đó rất cao.

Cuối tin tức, khuôn mặt của bác gái trong tổ dân phố đeo băng tay đỏ trầm xuống, dùng lời nói thấm thía mà giáo dục người già trước TV, khuyên bọn họ đừng vì chuyện vặt vãnh mà làm ảnh hưởng đến hòa khí, hàng xóm láng giềng với nhau phải hòa thuận, cùng nhau xây dựng một phường xã lành mạnh.

Tôi không kìm được mà cảm khái, bác gái tổ dân phố này mới là người khiến nhà nhà phải “ngưỡng mộ”.

Đương nhiên, ngoài chuyện thú vị cùng chuyện thảm khốc, nhiều hơn nữa là đau khổ. Vào lúc tiết trời nóng nực nhất, phơi dưới cái nắng chạy đôn chạy đáo, tôi cảm thấy mình sắp phơi thành cục than rồi. Ngoại trừ điều này, còn ngẫu nhiên gặp phải “vụ án” gì lớn, nửa đêm còn bị gọi dậy đi phỏng vấn.

Mặc dù vất vả nhưng tôi lại thấy rất thỏa mãn.

Khi cuộc sống của tôi dần đi vào quỹ đạo, Đổng Thừa Nghiệp không biết bị rút mất não hay bị làm sao mà bỗng dưng mỗi cuối tuần đều đến thăm con, hơn nữa biểu hiện cũng rất tốt, còn nói những lời nhằm muốn quay lại.

Tôi không thèm đếm xỉa đến anh ta, anh ta cũng không tức giận. Buổi tối trước hôm sinh nhật tròn một tuổi của con, anh ta còn gửi tin nhắn đến.

Tin nhắn cụ thể là: “Anh rất muốn mãi mãi ở bên cạnh em và con, anh muốn về nhà.”

Tôi thừa nhận mình là một người dễ mềm lòng, suy cho cùng vẫn có ba năm tình cảm, dù hận anh ta đến thấu xương nhưng trong lòng vẫn còn chút tình cảm.

Tôi nhấc điện thoại lên, kể chuyện này cho Thái Thái, thở dài nói: “Mình đúng là đứa vô dụng, đến lúc này rồi mà vẫn còn chút tình cảm với anh ta.”

Phía điện thoại bên Thái Thái truyền đến một hồi im lặng, cuối cùng cô ấy như hạ quyết tâm, nói với tôi: “Trước đây mình đọc được một topic trên diễn đàn Thiên Nhai, tên chủ topic là tên qq của Đổng Thừa Nghiệp, hơn nữa giọng điệu với cách kể chuyện, có lẽ là do anh ta viết.”

Nghe ngữ điệu của Thái Thái, dường như chẳng phải là chuyện hay ho gì, tôi nhanh chóng ấn vào link cô ấy gửi, khi nhìn thấy nội dung topic, đầu như to ra.

Topic do Đổng Thừa Nghiệp viết vào tháng trước, vì tôi và anh ta đã ở bên nhau ba năm, cho nên tôi nhận ra được những thứ mà anh ta viết.

Topic viết, từ trước đến giờ anh ta đều không lên diễn đàn Thiên Nhai, anh ta muốn mọi người mắng cho anh ta tỉnh ngộ. Anh nói nơi mình làm việc, đồng thời còn thuộc loại hình cái gì cũng có, nói một cách tóm gọn là anh ta có một cuộc sống sung túc đầy đủ. Nhưng anh ta có một người bạn gái, đang đi học, một năm trước gần như ngày nào bọn họ cũng ở cùng nhau. Thời gian của anh ta nhiều, mỗi ngày đều sắp xếp việc ăn ở cho bạn gái, điều ngọt ngào nhất trong trí nhớ chính là sáng dậy sớm chạy bộ, tối đến cùng nhau dắt chó đi dạo, anh ta nói bọn họ có rất nhiều kí ức đẹp đẽ.

Anh ta còn nói từ tháng mười năm ngoái, bạn gái anh ta bắt đầu lạnh nhạt với mình, sau đó hai người dần dần xa cách.

Về sau bạn gái anh ta lại có bạn trai mới, anh ta rất đố kị, bèn lấy dũng khí liên lạc với bạn gái, nhưng giọng điệu khi trả lời của bạn gái rất bình tĩnh, khi nói đến mối quan hệ của bọn họ, cô ấy có khuynh hướng cự tuyệt và không ngừng xin lỗi, bảo anh ta chăm sóc bản thân cho tốt. Gọi điện thoại xong anh ta mất ngủ, làm ra việc khiến bản thân vô cùng hối hận, hôm sau trời vừa sáng anh ta liền thêm tài khoản qq của người bạn trai mới kia, nói rằng cô ta đã từng vì anh ta mà phá đi hai cái thai. Anh ta nói lúc mới nói điều đó anh ta cảm thấy rất sảng khoái, nhưng sau đó lại thấy hối hận vô cùng. Anh ta muốn mọi người mắng tỉnh anh ta.

Tôi không biết mình thế nào mà xem hết được cái topic này, chỉ cảm thấy chân tay mềm nhũn, vết thương trên trái tim lại nứt toác ra.

Bọn họ từng có con, đã từng có con!

Tôi nhớ đến mấy lời nói không rõ ràng trước đây của Quyển Quyển: “Nhưng từ tháng chín khi tôi vào học, chúng tôi rất ít khi xảy ra “quan hệ”, bởi vì.. bởi vì sức khỏe… sức khỏe của tôi không tốt.”

Thì ra, cái mà cô ta gọi là “sức khỏe không tốt” chính là phá thai.

Cũng khó trách khi ấy Đổng Thừa Nghiệp chiến tranh lạnh với tôi, tôi khóc lóc than vãn mình mới sinh con xong rất vất vả, mà anh ta lại thờ ơ vứt ra một câu “Phụ nữ nào cũng phải sinh con đẻ cái.”

Thì ra, khi ấy anh ta đã có đứa con thứ hai.

Cho nên Khỉ Con không còn quý giá nữa rồi.

Tôi ngây ngốc ngồi trong căn phòng tối đen, thấy mình ngu đến hết thuốc chữa.

Những ngày qua Đổng Thừa Nghiệp luôn miệng nói những lời muốn làm hòa, tôi còn cho rằng anh ta muốn “quay đầu”, ai biết được thỉ ra ở giữa vẫn còn chuyện này, là do Quyển Quyển không cần anh ta trước.

Quyển Quyển không cần anh ta, cho nên anh ta muốn quay lại với tôi. Thì ra tôi chính là vật dự phòng như người ta thường nói.

Tôi vùi mặt vào ga trải giường, thời tiết tháng bảy, trong phòng không mở điều hòa, trán tôi ướt đẫm mồ hôi, nhưng cơ thể lại lạnh đến phát run.

Hôm sau là cuối tuần, cũng là sinh nhật tròn một tuổi của Khỉ Con, Đổng Thừa Nghiệp đến thăm Khỉ Con. Khỉ Con không quen thuộc với anh ta, có chút sợ sệt, chỉ muốn ngồi dưới đất chơi đồ chơi. Cũng khó trách, Khỉ Con đã một tuổi rồi vậy mà thời gian Khỉ Con và Đổng Thừa Nghiệp ở cạnh nhau cộng lại cũng không quá ba ngày.

Tôi dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn Đổng Thừa Nghiệp. Một người bạn của tôi biết xem tướng mạo khi nhìn thấy ảnh của Đổng Thừa Nghiệp đã từng nói rằng: người đàn ông này lông mày dài quá đuôi mắt, nhất định là người tính cách nóng vội, dễ dàng nổi nóng, trong mắt không có người khác, là kiểu người coi mình là trung tâm. Lông mày rậm, ấn đường không rộng, nhất định là người lòng dạ hẹp hòi. Tiếp đó lại xem ngày sinh bát tự của anh ta, nói người này mệnh đoạn kiều, trong đời có nhiều cuộc hôn nhân. Nhưng mỗi cuộc hôn nhân đều do vấn đề từ bản thân nên mới không đi đến được cuối cùng.

Trước đây tôi không tin, hôm nay nghĩ đến, những lời của người bạn đó thật chính xác.

Đổng Thừa Nghiệp thấy tôi cứ nhìn mình, liền cười: “Sao lại nhìn anh như thế? Nhớ anh sao?”

Hai mắt anh ta như hàm chứa sắc xuân, tình ý dạt dào, mang đầy ý chọc ghẹo.

Tôi bỗng rùng mình, toàn thân nổi da gà. Một tháng trước đây anh ta vẫn còn đang đau khổ vì sự ra đi của một người phụ nữ khác, chớp mắt đã thể hiện thâm tình với tôi thế này, đáng sợ đến nhường nào.

Lúc trước anh ta yêu tôi, mọi việc đều dựa dẫm vào tôi, song vừa chớp mắt đã coi tôi với con như miếng vải rách mà vứt đi. Sau này anh ta yêu Quyên Quyển lại vứt bỏ vợ không chút tiếc nuối, nhưng một khi xảy ra biến cố lại có thể tùy ý bôi nhọ cô ta.

Tôi bỗng dưng sợ hãi, một Đổng Thừa Nghiệp lương thiện trước đây rốt cuộc đã đi đâu rồi. Hoặc là, một kẻ bụng dạ hẹp hòi như thế này cũng là một phần trong con người anh ta. Nếu là vậy, thế thì giây phút này trong lòng Đổng Thừa Nghiệp đã bị bóng tối chiếm giữ toàn bộ.

Dù cho thế nào, người đàn ông như thế này, chỉ có thể dùng từ đáng sợ để hình dung.

Khi tôi đang suy nghĩ miên man, không biết lúc nào Đổng Thừa Nghiệp đã ngồi bên cạnh tôi, đột nhiên vươn tay khoác lên vai tôi.

Tôi cảm thấy ghê tởm, làn da bị anh ta chạm vào tựa như bị rắn trườn lên, dinh dính, lành lạnh, bèn không khách khí mà hất tay anh ta ra, nói một cách nghiêm túc: “Anh từng có hai đứa con với Quyển Quyển sao?”

Đổng Thừa Nghiệp bị hỏi bất ngờ nên không kịp đề phòng, hạ mắt, lạnh giọng hỏi: “Hừ, là cô ta nói với em?”

“Là tôi nhìn thấy topic anh viết.” Tôi thản nhiên nhìn anh ta.

Dường như anh ta cho rằng chuyện này chả là gì cả, nhẹ giọng giải thích: “Chỉ có một đứa, không phải hai, đó là anh nói thêm.”

“Đứa bé đó phá lúc nào?”

“Anh không nhớ, có lẽ là khi cô ấy mới vào học.”

“Anh đưa cô ta đi.”

“Đúng thế, cô ấy là học sinh, không có tiền mà.”

“Vẫn là con cô ấy có phúc, tôi mang thai chín tháng, đến một lần đi khám thai anh cũng không đi cùng.”

“Không giống nhau.” Có lẽ anh ta thấy tôi có chút nhàm chán.

Tôi cảm thấy mình quả thật rất nhàm chán, giống như người ta đâm tôi một đao, tôi vẫn còn ngu ngốc mà hỏi: “Cái đao là là của nhà Vương Ma Tử hay là đao của nhà Tiểu Tuyền vậy?”

Tôi mệt rồi, không còn sức lực tán gẫu với anh ta, chỉ khuyên một câu thật lòng: “Tôi khuyên anh vẫn nên theo đuổi để cô ấy quay lại, bởi vì hai người là trời sinh một cặp, thật sự đừng nên làm hại người khác nữa.”

Câu nói này quá hay, kỹ nữ phối với chó má, thiên trường địa cửu. Theo cách nói này, Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển nhất định có thể ở bên nhau đến bạc đầu.

Đổng Thừa Nghiệp có chút cuống, vội nói: “Cái topic đó, nói thế nào nhỉ, không đúng với sự thật. Thực ra tháng mười năm ngoái do anh giận cô ta nói những lời không phải với em khiến chúng ta li hôn, nên anh lạnh nhạt với cô ta. Cho nên cô ta mới có bạn trai khác.

Thật ra anh không muốn ở bên cạnh cô ta lâu dài, cô ta nhỏ như thế đã phá thai, cuộc sống riêng tư quá hỗn loạn, anh không đời nào lại kết hôn với loại phụ nữ này. Sau đó anh vẫn luôn muốn làm lành với em, nhưng em không bằng lòng… Em cũng biết đàn ông không thể thiếu hơi phụ nữ. Cho nên tạm thời anh mới ở bên cô ta. Ninh Chân, chỉ cần em đồng ý quay lại, anh tuyệt đối sẽ không liên lạc với cô ta nữa.”

Tôi tức đến bật cười.

Trước đây khi xem bộ phim hot “Chân hoàn truyện”, tập tôi thích nhất là tập cuối, khi Chân Hoàn giết Hoàng Đế. Lúc đó Đổng Thừa Nghiệp lại tranh luận với tôi, nói rằng Chân Hoàn dựa vào đâu mà giết Hoàng Đế, tôi nói Hoàng Đế phụ lòng Chân Hoàn vậy mà vẫn không cho cô ấy đemlòng yêu người khác, hơn thế nữa còn giết chết tình yêu đích thực của cô ấy. Là tình yêu đích thực đó, đời người khó đến nhường nào mới gặp được một lần, cứ như thế mà bị giết đi. Đổng Thừa Nghiệp nói, Hoàng Đế vốn dĩ có thể có nhiều đàn bà, đây là điều rất bình thường.

Bây giờ nghĩ lại, anh ta hẳn coi mình là Hoàng Đế.

Đến lúc này, tôi đã hoàn toàn nhìn rõ con người Đổng Thừa Nghiệp. Những gì anh ta viết trên diễn đàn có lẽ đều là sự thật, vậy mà trong tình huống như thế, topic của anh ta vẫn che dấu nội tình, mà những gì che dấu đều có lợi cho bản thân mình.

Anh ta không nói mình là đàn ông đã có gia đình, có con, anh ta không hề nói do âm mưu bại lộ mà tức giận Quyển Quyển, anh ta đổ tất cả mọi trách nhiệm lên đầu phụ nữ.

Tôi nghe phong thanh, một đoạn thời gian trước khi li hôn, Đổng Thừa Nghiệp thêu dệt đủ loại nguyên nhân dẫn đến li hôn, tóm lại đem chuyện mình ngoại tình hoàn toàn không can hệ, giống như tôi cầm dao ép anh ta và Quyển Quyển lên giường. Rồi sau đó, Đổng Thừa Nghiệp muốn quay lại với tôi, anh ta lại thay đổi cách nói của mình, nói rằng là do Dương Dung và Bạch Hồng Văn xúi bẩy chúng tôi li hôn, giống như vợ chồng Bạch Hồng Văn và Dương Dung cầm dao ép anh ta và Quyển Quyển lên giường, thỉnh thoàng anh ta cãi nhau với bố mình, cũng sẽ nói mình ngoại tình là do hồi nhỏ thiếu sự quan tâm, yêu thương của bố, lại giống như bố anh ta cầm dao ép anh ta và Quyển Quyển lên giường.

Nói tóm lại, từ trước đến này Đổng Thừa Nghiệp đều không thừa nhận lỗi lầm của mình, hơn nữa còn thêu dệt muôn vàn những lời nói dối để che mắt người đời.

Loại người thế này, sao có thể gửi gắm cả đời.

Tôi lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi nói một lần cuối cùng, chúng ta tuyệt đối không còn khả năng, tôi đã có bạn trai rồi, hi vọng sau này anh không làm phiền tôi nữa.”

Hai mắt Đổng Thừa Nghiệp rực lửa, buột miệng nói: “Tôi sẽ nói với anh ta quá trình chúng ta có con.”

Tôi ngây người ra, sau đó bỗng bật cười “ha ha ha ha ha ha ha”, cười đến chảy nước mắt.

“Em cười cái gì?” Đổng Thừa Nghiệp bực bội hỏi.

Tôi cười cái gì, tôi cười mình mù mắt không nhìn rõ con người Đổng Thừa Nghiệp, tôi cười mình không nhận ra mà hại Khỉ Con, hại bố mẹ, tôi cười mình vẫn còn mơ mộng hão huyền rằng Đổng Thừa Nghiệp sẽ cải tà quy chính.

Tôi cười bản thân mình ngu ngốc vô cùng.

Cái gọi là quá trình hình thành đứa nhỏ, không phải là “chuyển động pit-tông” sao? Tôi cũng đã có Khỉ Con rồi, chẳng lẽ bạn trai tương lai của tôi vẫn nghĩ tôi còn trong trắng sao?

Đổng Thừa Nghiệp hết đe dọa Quyển Quyển lại đến đe dọa tôi, xem ra là bị nghiện rồi.

Đổng Thừa Nghiệp thấy tôi cười đến quái dị, không dám ở lại lâu, tìm đại một cái lí do rồi chạy mất.

Tôi tiễn anh ta đến cửa, cười nói với anh ta một câu: “Đổng Thừa Nghiệp, sau này trước mặt con gái tôi sẽ đều nở nụ cười với anh, nhưng trong lòng lại miệt thị anh. Đổng Thừa Nghiệp, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”