Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 97




(Nói cho tớ  nghe cảnh nào là cảnh bạn đang mong đợi đây?:3 Lì xì đầu năm một khắc đêm xuân đáng nghìn vàng của Anh- Dự nhé)

***

Diễn Quân đưa Triệu Minh bước qua cửa lớn, mùi thức ăn đã lan tỏa phảng phất khắp gian phòng. 

"Dự, anh về rồi."

La Thư Anh sau khi đặt đĩa đồ ăn cuối cùng lên bàn ăn thì lập tức chạy tới đỡ lấy tay La Cao Dự. 

"Anh đói chưa? Em đã  nấu xong bữa tối rồi."

Tay La Cao Dự siết chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. La Thư Anh nhìn tới Diễn Quân bên cạnh liền mỉm cười một cái. 

"Diễn Quân, cậu cũng ở lại ăn chung luôn đi.Hôm nay đi cùng anh ấy cả ngày chắc cũng vất vả cho cậu rồi"

Là phu nhân đã lo lắng nhiều rồi, Triệu Minh tuy tầm nhìn không rõ nhưng cảm giác rất tốt, thính giác lại càng phát huy tác dụng gấp đôi, vì vậy cậu quả  thực không vất vả, không vất vả chút nào.

"Chủ tịch, chủ tịch phu nhân, tôi còn có việc cần phải đi trước, không thể ở lại dùng bữa."

Sát khí trên người Triệu Minh tỏa ra thế kia mà bảo cậu dám ngồi vào bàn ăn sao. Cũng không biết có bị sự áp bức này đóng băng đến chết hay không. Rõ ràng vị chủ tịch nào đó chỉ muốn không gian riêng tư với bà xã nhà mình. 

Diễn Quân cúi đầu chào xong thì liền dùng tốc độ nhanh nhất mà thoái lui. 

"Dự, ngồi ở đây."

La Thư Anh giúp Triệu Minh ngồi vào ghế, tay anh cũng đồng thời kéo cô ngã vào lòng mình. Vẫn là một tư thế giống như trước đây, La Thư Anh ngồi trong lòng Triệu Minh, chỉ có điều nếu như trước kia là Triệu Minh giúp La Thư Anh dùng bữa, thì bây giờ ngược lại. 

"Dự, há miệng ra nào."

Triệu Minh ngoan ngoãn nghe theo lời cô, tay anh đặt ở hông La Thư Anh, tính chiếm hữu rất rõ ràng. Cảm giác ôm La Thư Anh trong lòng thế này, giống như đã có được báu vật lớn nhất thế gian, không còn gì nuối tiếc. 

La Thư Anh giúp La Cao Dự ăn hết hai chén cơm, còn mình chỉ tùy tiện uống một cốc sữa. Triệu Minh như nhận ra được điều này, giọng anh trầm trầm.

"Tiểu Anh, vì sao không ăn?"

"Không cần. Em đang giảm cân."

La Cao Dự nghe đến đây, tay tự nhiên sờ đến bụng cô, không béo chút nào.

"Không có một chút mỡ nào. Giảm cân gì chứ?"

Đã gầy đến như vậy mà cô còn muốn giảm cân? Hành động gần gũi vô thức này của Triệu Minh không ngờ chọc La Thư Anh mặt mũi đều đỏ bừng. Không nhanh không chậm nhảy xuống từ lòng anh. 

"Không được. Em chính là đang giảm cân."

Là Triệu Minh không biết, La Thư Anh dạo gần đây vì được anh nuông chiều. Chỉ ở trong biệt thự nhàn rỗi, rốt cuộc đã tăng cân một chút. 

Vẻ mặt Triệu Minh hơi trầm tư, hơi ấm trên da thịt La Thư Anh như vẫn còn lưu lại nơi lòng bàn tay.

"Dự, anh có muốn đi tắm bây giờ  không? Em giúp anh chuẩn bị nước."

Nhận được cái gật đầu từ Triệu Minh, La Thư Anh bước lên lầu 3, vào phòng tắm chuẩn bị bồn nước ấm. 

Phòng ngủ của Triệu Minh sạch sẽ, vật dụng đều được sắp xếp rất gọn gàng, hai tông màu xám và trắng làm chủ đạo. Tuy không phải lần đầu La Thư Anh vào đây nhưng mỗi lần đều không khỏi cảm thấy hơi cách biệt. 

Khác với sự ấm áp vô tận mà Triệu Minh giành cho cô, có thể con người anh luôn luôn như căn phòng này vậy, một chút biệt lập, một chút bí ẩn cùng lạnh lẽo. 

Sau khi chuẩn bị nước tắm xong, La Thư Anh định xuống dưới tầng dìu Triệu Minh về phòng thì thấy anh đã tự đi đến hành lang tầng 3. Tuy mắt không nhìn thấy, nhưng những bước chân vẫn rất vững vàng, không có vẻ gì là gặp trở ngại lớn cả. 

"Dự, cẩn thận chút. Tại sao không đợi em."

"Không cần. Anh có thể tự mình."

La Thư Anh dẫn Triệu Minh đi tới phòng tắm, sau đó như thường lệ ngồi đợi anh ở ngoài giường. Mỗi một lần như vậy, không khí đều trở nên có chút gượng gạo. Cô không giúp anh tắm rửa, Triệu Minh cũng không hề yêu cầu. Đến giờ thậm chí cũng vẫn ngủ chia phòng. 

Quả thật giữa bọn họ vẫn còn có điều gì đó ngăn cách. Mà miễn cưỡng nhắc đến cái điều kia thật khiến người ta không kìm được tim đập chân run. 

Triệu Minh bước ra khỏi phòng tắm, thân dưới quấn khăn lông trắng, nước còn nhỏ giọt trên mái tóc ướt, chảy xuống cổ rồi lăn dọc theo cơ thể tráng kiện. Vì ở trong phòng, nên anh không quấn dải lụa che mắt, đôi mắt đen tuyền mở lớn không có tiêu cự, hoàn toàn là một mảng mơ hồ. 

La Thư Anh lấy quần áo đã chuẩn bị sẵn ở cạnh giường mặc giùm anh. Lúc mặc quần áo, đều tránh nhìn tới vật lớn ở hạ thân, hai tai cô đỏ bừng như ớt chín. Cũng không phải là kiểu thiếu nữ mới lớn, nhưng cô cùng Triệu Minh thế này thật sự vô cùng ngượng ngập. 

"Em giúp anh sấy tóc."

Những ngón tay mảnh dẻ của La Thư Anh luồn vào mái tóc ướt, hơi nóng vừa đủ từ máy sấy phả ra, Triệu Minh ngồi yên lặng. 

Đợi lúc tóc của Triệu Minh đã khô, La Thư Anh lập tức muốn rút lui khỏi căn phòng này, ở thêm chút nữa, cô thực sự sợ mình sẽ không kìm nổi. 

"Dự, anh nghỉ sớm chút."

Nhưng lúc La Thư Anh quay đi, tay cô bị Triệu Minh bắt lấy, kéo cô ngã vào lòng, vì dùng lực hơi lớn, nên khi La Thư Anh ngã xuống, thuận tiện đẩy Triệu Minh ngã xuống giường, cô nằm trên người anh, tư thế có chút ám muội.

"Dự?"

"Ừm"

Triệu Minh trả lời bằng âm mũi, một tay anh ôm siết lấy eo cô, tay còn lại đã di chuyển đặt xuống mông La Thư Anh. Lúc này, thân nhiệt La Thư Anh tăng cao đột ngột, toàn thân như bị ném vào một cái lò nung, chống tay muốn thoát khỏi người anh.

Thoát không được!

"Tiểu Anh"

Giọng La Cao Dự trầm khàn, cô phát hiện ra thân nhiệt anh cũng đang nóng lên, nếu Triệu Minh có thể nhìn thấy vẻ mặt vừa ngượng ngùng vừa lúng túng như thiếu nữ mới lớn của La Thư Anh lúc này, cô thật không biết đào hố sâu bao nhiêu mới đủ chôn mình. 

"Tiểu Anh, anh không chờ được nữa."

Một người đàn ông yêu cô như vậy, ôm cô trong lòng từ khi còn là đứa trẻ sơ sinh, đến khi cô trở thành một thiếu nữ trăng tròn, rồi đến khi thành một người phụ nữ trưởng thành, rốt cuộc có tất thảy bao nhiêu can đảm.

Triệu Minh đè nén ngọn lửa dục vọng đang bừng lên trong lòng, cố nới lỏng vòng tay với cô, anh không muốn dọa sợ cô. 

"Dự."

Giọng La Thư Anh bỗng chốc hơi nghẹn lại, che dấu bi thương khó nói thành lời.

"Em rất bẩn. Em xin lỗi, Dự...Em không xứng với anh."

Nói mấy lời này, những kí ức vẩn đục khi còn ở Tần gia lại ùa về, lồng ngực La Thư Anh như bị tảng đá đè xuống, trùng trùng những đớn đau. 

Sao cô lại không muốn gần gũi người đàn ông này nhiều hơn chứ. Sao cô lại không muốn trao anh một cái ôm, một nụ hôn sâu, một trận giao hoan chứ. Chỉ là, cô thật sự đã không còn xứng nữa.

Cơ thể này của cô giống như một vũng bùn nhem nhuốc, sao cô có thể ích kỉ, có thể nhẫn tâm kéo anh vào trong vũng bùn ấy. 

Tay Triệu Minh chuyển lên lưng cô, hơi xoa nhẹ như an ủi. 

"Tiểu Anh, em là bông hoa thuần khiết nhất trên đời này."

Không có gì có thể vấy bẩn được cô, cô ở trong lòng anh vĩnh viễn xinh đẹp, vĩnh viễn trong sạch, vĩnh viễn nguyên vẹn như vậy.

"Không...Dự, em không..."

La Thư Anh cuối cùng cũng bật khóc thành tiếng, những âm thanh nức nở như những mũi tên, đâm xuyên vào lòng Triệu Minh.

"Hôn anh."

Giọng Triệu Minh trở nên từ tính gợi cảm, lại giống như một mệnh lệnh bá đạo không cho phép đối phương từ chối.

"Hôn anh đi."

Lặng một chút, môi anh cảm nhận được sự mềm mại áp lên, nóng bỏng của da thịt, mặn chát của nước mắt. Sự tiếp xúc nhẹ nhàng dần dần trở nên dồn dập, mãnh liệt, cuộn chặt. Triệu Minh dìu dắt La Thư Anh vào từng đoạn cao trào, môi lưỡi dây dưa không dứt. 

Chìm đắm rất lâu mới lưu luyến dời môi, Triệu Minh đưa tay mơn trớn đôi mắt đẫm lệ của La Thư Anh, sau đó in xuống một nụ hôn, giọng anh ôn nhu, mềm mại như một dòng suối ngọt ngào, róc rách chảy tới tâm can nóng rẫy của cô.

"Cho anh, được không? Làm người phụ nữ của anh...."

Cho anh? Được. Đương nhiên là được.

Sao lại không được chứ? Trái tim của cô, linh hồn của cô, cơ thể của cô, quá khứ và những nỗi đau, tương lai và niềm hạnh phúc. Tất cả đều có thể cho anh. 

La Thư Anh vùi mặt vào trong lồng ngực ấm áp của Triệu Minh, nghe nhịp tim đập hỗn loạn của anh, gật đầu. 

Y phục trên người cả hai lần lượt được trút bỏ, sự tiếp xúc da thịt trần trụi đấy nóng bỏng, trong phòng không còn bật đèn, chỉ có ánh trăng trong vắt bên ngoài chiếu qua khung cửa sổ vẫn mở, làn gió thổi tới làm tấm rèm hơi tung bay.

Những ngón tay của Triệu Minh như mang theo luồng điện, lướt trên làn da láng mịn của La Thư Anh. La Thư Anh giống như con thú nhỏ, hơi né tránh anh.

"Không thoải mái sao?"

Giọng Triệu Minh vang trong đêm, vô cùng nhẫn nại. 

"Dự, em hơi sợ."

Cơ thể tuy đã được kích thích, nhưng tâm lí lại sinh ra phản xạ trốn tránh, năm ngón tay của cô siết chặt trên vai anh, móng tay găm nhẹ xuống da thịt đàn ông rắn chắc. 

"Đừng sợ, thả lỏng một chút."

Dưới sự dẫn dắt của Triệu Minh, La Thư Anh cuối cùng cũng hoàn toàn buông bỏ phòng bị, Triệu Minh lật người đè cô ở dưới thân, dùng hai ngón tay khiêu khích khuôn viên đã ẩm ướt bên dưới. 

"Anh vào nhé."

Mỗi một hành động của Triệu Minh đều rất cẩn trọng, thể hiện sự nuông chiều tận tình, sợ dọa tới La Thư Anh. 

Lúc Triệu Minh tiến vào cấm địa, cánh tay vòng qua của cô vòng qua cổ anh hơi siết lại, La Thư Anh tầm mắt như phủ một tầng sương, lung linh mê người.

"Ưm."

Vốn dĩ ban đầu chỉ là từng nhịp chậm rãi, sau đó càng ngày càng thêm cuồng nhiệt. 

"Dự..ư.."

La Thư Anh rên rỉ kiều mị, máu nóng trong người Triệu Minh càng thêm trào ngược, đem tiến độ tăng tốc một chút, từng đợt luân động như sóng lớn ngoài biển, trùng trùng lớp lớp ập đến. 

"Thoải mái không?"

Giọng anh trầm khàn, hơi nóng phả bên tai La Thư Anh. Cô hơi động thân mình, phối hợp với nhịp độ của anh, thuận lợi để vật lớn nóng bỏng tiến vào hoa viên càng thêm sâu. 

Triệu Minh đối với loại thỏa mãn này, càng ngày càng khó kiểm soát bản thân, thậm chí có chút mạnh bạo, anh vùi mặt xuống bả vai tròn mềm của La Thư Anh, để lại một dấu ấn. 

"Tiểu Anh. Anh yêu em."

"Anh thật sự, rất yêu em."

Kết thúc câu nói liền đem toàn bộ tinh lực thoải mái phóng thích, tựa như cơn mưa đột ngột đổ ập xuống sa mạc khô cằn,  khoái cảm lan tràn khắp nơi. Cơ thể của La Thư Anh hơi run lên, ôm chặt lấy Triệu Minh, như muốn cùng anh hòa tan trong phút chốc, đời đời kiếp kiếp không có thêm chia lìa.

Ở khóe mắt, một giọt nước lấp lánh tràn mi. 

"Dự..."