Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 77




(Dạo này tui bị đau đầu sao sao á, chả nghĩ ra được cái gì. Mà đi làm thêm nên về cũng mệt quá, chỉ muốn lăn ra ngủ -_-) 

***

Hơn hai tuần sau, hôn lễ của Triệu Quân và Thi  Nhĩ được cử hành.

Theo ý của Triệu phu nhân, địa điểm tổ chức hôn lễ là một khách sạn đối diện về phía tây của bệnh viện mà Triệu Minh đang nghỉ dưỡng.

Từ cửa sổ phòng bệnh của anh hướng ra, vừa vặn đối diện với đám cưới của Triệu Quân và Thi Nhĩ, cũng coi như dụng ý để Triệu Minh cảm nhận được đôi chút khung cảnh này.

Vì thay đổi địa điểm đám cưới thành tổ chức ở Anh, nên khách mời không nhiều, chỉ có người Triệu gia và một số ít bạn bè thân thiết, làm vài bàn tiệc rượu thân mật, nên không khí có phần rất dễ chịu. 

Và cũng vì đám cưới được tổ chức ở Anh, nên người tưởng như không thể nào vắng mặt là La Thư Anh, lại không hề xuất hiện. 

Trung Quốc bây giờ đang là buổi tối, La Thư Anh một tay xách giày cao gót, một tay cầm chiếc ví dài màu đỏ, đi xiêu vẹo trên đường. 

Giọng hát hơi khàn.

"From here to the moon then back.

On this earth, there"s anyone love you so much?"

(Từ đây đến mặt trăng kia rồi trở  lại.

Trên trái đất này có ai yêu bạn nhiều vậy không?)

La Thư Anh lặp đi lặp lại một câu hát, đi được một đoạn thì mất đà vấp ngã, cô thu mình ngồi bên lề đường, toàn thân hơi run, cảm thấy chính cõi lòng đang trống hoang nguội lạnh.

"Xin lỗi, Thi Nhĩ. Tôi chưa thể đi được."

Cô chưa thể đến Anh quốc được. Bởi cái nơi chết tiệt này còn đang ràng buộc cô ở lại. Vì điều gì đó, La Thư Anh dần dần không còn dám chắc chắn lý do cô ở lại đây, cùng với Tần Ngạo.

Cô đôi khi muốn vùng vẫy, đôi khi muốn buông bỏ, nổi giận hay tuyệt vọng.

Chỉ là không thể. 

La Thư Anh cô đến cuối cùng rốt cuộc cũng chỉ là một người phụ nữ dơ bẩn, mang theo định mệnh ngang trái nghiệt ngã và vô số những sai lầm ngu xuẩn.

Cô không đáng, không đáng được đặt chân đến bên cạnh Triệu Minh như thế, cùng anh ở dưới một khoảng trời, sống chung một thành phố, trả nợ cho anh.

Thật không đáng. 

Chiếc xe ô tô từ hướng đối diện đang đi đến, đèn xe chiếu sáng làm La Thư Anh phải đưa tay che mắt, khi đi qua cô thì giảm tốc độ rồi dừng lại, người đàn ông trong xe bước xuống. 

Thấy cô vẫn che mắt, cũng không mở lời mà trực tiếp bế La Thư Anh lên. 

Lúc Trình Vương đưa La Thư Anh vào phòng, đặt cô lên giường, tay hắn bị cô giữ lại. 

"Trà Xanh, em đau quá."

Trong  lòng Trình Vương, La Thư Anh run rẩy như người bị cảm lạnh, mím chặt môi, nước mắt lăn dọc trên mặt, chảy xuống cổ trắng ngần. 

La Thư Anh cố hít lấy thật nhiều, thật lâu mùi hương trên người Trình Vương, dù có cố gắng bao nhiêu lần, cô cũng không thể phân biệt được hắn dùng nước hoa có mùi hương gì. Giống như mùi hương của thanh xuân, mát lạnh, sạch sẽ. 

La Thư Anh ôm cổ Trình Vương, cắn mạnh bả vai hắn cho đến khi đầu lưỡi cảm nhận được vị tanh nồng của máu. 

Trình Vương không phản kháng, hắn im lặng ôm cô, để mặc cô phát tiết. 

Thuốc lá, rượu mạnh, và máu, tất cả đều là không đủ lúc này. 

"Trà Xanh, làm tình với em đi."

Đèn ngủ hắt ra từng luồng sáng hồng nhạt yếu ớt, đôi mắt La Thư Anh sáng rực như ngọn đuốc, nóng rẫy tâm can hắn. 

"Làm tình với em, để em hoàn toàn trở thành người phụ nữ của anh."

Để cô có một lý do, hay thậm chí chỉ là để cô biết cô là ai, cô đang làm gì trong mớ cảm xúc hỗn độn này. 

Hơi thở La Thư Anh đầy mùi rượu, chiếc lưỡi nhỏ ướt át liếm lên vành tai của Trình Vương, khiêu khích hắn. 

La Thư Anh trong một khắc trở nên thác loạn, cùng với mong muốn  dục vọng hoang dại sẽ trở thành liều thuốc gây tê liệt nỗi đau, chỉ là trong đáy mắt kia vẫn luôn tràn ngập bi thương cùng cực.

Cô đau.

Hắn càng đau.

Cái nhìn của Trình Vương tối tăm, hắn cúi đầu hôn dọc cổ cô, xuống vai, dừng lại cắn mút ở vị trí xương quai xanh, để lại một dấu đỏ sẫm. 

"Vậy là, anh đoán đúng."

La Thư  Anh nghiêng đầu nhìn Trình Vương.

"Anh đoán em sẽ lại yêu Tần Ngạo lần nữa?"

Trình Vương lắc đầu, khóe môi cong lên một đường vừa cay đắng vừa giễu cợt. Hắn giễu cợt chính mình, không thể nào có được tình cảm của La Thư Anh. Hắn giễu cợt chính cô, đến việc yêu ai cũng không nhận ra.

Không thể nhận hay không dám nhận?

"Kem Dâu, em yêu Triệu Minh rồi, đúng không?"

Chủ động đề nghị hắn ân ái cùng cô, không phải chính là dâng mình vào miệng cọp hay sao? Độc chiếm cô, hắn có thể. Chỉ là sau đó, lại không thể nhìn cô không cam tâm mà ở bên hắn, không yêu không thương, ràng buộc cùng hắn.

Đó chính là loại tình cảnh mà hắn vĩnh viễn không muốn thấy.

Hắn không phải Tần Ngạo, sẽ không đê tiện đi một mực cưỡng ép một người phụ nữ ở cạnh mình, bất kể tình cảm ấy có sâu đậm bao nhiêu.

Độc chiếm thật sự, là phải từ trong tâm, không phải thể xác. 

Một khoảng im lặng giữa hai người, tiếng La Thư Anh bật cười lanh lảnh, cô vung tay tát Trình Vương một cái.

Khuôn mặt của Trình Vương hơi đỏ lên, hắn nắm lấy tay La Thư Anh, giọng nói điềm nhiên. 

"Dưới gối phía sau có một khẩu Beretta 92, nếu em muốn thì trực tiếp sử dụng không phải tốt hơn sao. Dùng tay không như vậy đối với tôi chẳng khác nào gãi ngứa cả."

Hai người cứ như vậy nhìn đối phương, Trình Vương cúi đầu muốn hôn lên môi La Thư Anh, cô không né tránh hắn. Nhưng nước mắt ấm nóng chảy ra, thấm vào bạc môi, để Trình Vương cảm thấy được dư vị mặn chát của nụ hôn này.

Bao nhiêu lời muốn nói lại không thể nào nói ra được với hắn. 

"Trà Xanh, em ước em có thể yêu anh."

"Anh biết."

Cô ước cô có thể yêu hắn. Yêu một người như Trình Vương, chính là không quản quá khứ, không màng tương lai, càng không nói đến chuyện xứng hay không xứng.

Yêu một kẻ phản diện như Trình Vương, sống một cuộc sống phó mặc, một kiếp tự tại, đôi khi lại chính là tốt nhất. 

Ai quản nhân sinh, ai lo trần thế, vui thì uống rượu, triền miên ân ái, buồn thì đánh bạc, đua xe. Không phải đã rất tuyệt diệu rồi sao?

"Thế nhưng, người em yêu lại vĩnh viễn không phải là tôi."

Cô tự dằn vặt mình nhiều như thế, vốn không phải vì không biết phải đối với Tần Ngạo thế nào.  Hay đền đáp ân tình của Trình Vương hắn ra sao. Mà vì Triệu Minh, vì cô nhận ra bản thân hình như đã yêu Triệu Minh, nhưng lại không dám thừa nhận với chính mình. 

Cách La Thư Anh suy nghĩ về Triệu Minh mỗi ngày, lo lắng tình trạng của anh, sợ hãi khi nghĩ đến Triệu Minh không bao giờ có thể tỉnh lại, thật sự đã sớm không còn là kiểu em gái lo lắng cho anh trai. 

Và, khoảng cách giữa cô và Triệu Minh, không phải là cản trở địa lý, mà cản trở từ trong lòng. Suy nghĩ cô không thể nào xứng đáng với anh, không dám tiến tới cạnh anh,  khiến La Thư Anh thấy bản thân ngày càng rơi vào bất lực cùng cực. 

"Trà Xanh, đưa em về."

"Em muốn về đâu?"

"Tần gia."

"Tại sao?"

"Đưa em về."

Hỏi cô tại sao, La Thư Anh chỉ yên lặng cười nhạt. 

Nên dừng ở đây thôi, Tần phu nhân sao có thể qua đêm ở bên ngoài cơ chứ. La Thư Anh biết, dù cô có yêu cầu Trình Vương bao nhiêu lần, yêu cầu hắn những gì, hắn vẫn sẽ đồng ý.

Nếu cô không muốn nói lý do, hắn càng không bao giờ ép cô nói.

La Thư Anh đi vào đến phòng khách Tần gia, Tần Ngạo không biết từ lúc nào đã ngồi ở đó, trên bàn có một chai Whisky, một ly rượu màu đỏ sẫm bên cạnh. Y bắt chéo hai chân, lưng tựa vào thành ghế sofa thoải mái, hai tay đan vào nhau đặt trên đùi, nhìn La Thư Anh bằng ánh mắt hơi lạnh lẽo. 

"Ai đưa em về?"

"Người."

La  Thư Anh vừa cười ngả ngớn, men rượu càng ngày càng ngấm vào người khiến ánh mắt cô trở nên vô định, vừa đáp lại cộc lốc với hắn. Cô càng không có ý định ở lại nghe Tần Ngạo chất vấn, muốn trực tiếp xoay người bỏ lên lầu. 

Cổ tay La Thư Anh bị Tần Ngạo bất ngờ giữ lại, kéo cô ngã xuống ghế dài. Những dấu hôn Trình Vương để lại trên cổ và vai La Thư Anh trở thành thứ khiến đôi mắt Tần Ngạo nhức nhối, y giữ chặt cằm La Thư Anh. 

"Tần phu nhân, em..."

"Tôi? Tôi làm sao?"

"Hắn là ai?"

Tần Ngạo nóng giận cực độ, La Thư Anh nhìn bộ dạng này của y, bật cười thành tiếng. Cô biết  Tần Ngạo ghen rồi, là ghen tức khi vợ mình ngã vào vòng tay của đàn ông khác. 

Cô biết Tần Ngạo yêu rồi, y yêu cô rồi. 

Những ngón tay mềm mại của La Thư Anh đặt lên bàn tay đang giữ chặt cằm cô của Tần Ngạo, cảm giác tiếp xúc mềm mại cùng biểu hiện dịu dàng trên gương mặt cô khiến tâm trạng Tần Ngạo dịu đi không ít.

Mọi việc sau đó diễn biến nhanh đến nỗi y không kịp né tránh, chỉ cảm thấy mu bàn tay truyền đến một trận đau nhức, cây trâm cài tóc phía sau được La Thư Anh rút xuống, đâm vào tay y. 

Tần Ngạo kêu đau một tiếng, y bị La Thư Anh đẩy ngã xuống nền, động tác vừa rồi dùng lực rất mạnh, cây trâm xuyên qua bàn tay y, máu bắt đầu chảy ra.

"Tần Ngạo, tôi chưa nói với anh sao? Muốn chạm vào tôi, còn phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không?"

Bất kể y có yêu cô hay không, bản tính tàn nhẫn cùng cách hành xử lạnh lùng vẫn là thứ không thể thay đổi. 

Bất kể y có yêu cô hay không, y hình như vẫn đang tự cho rằng bản thân có vị thế ở trên cô.

Nhưng Tần Ngạo đã nhầm, La Thư Anh bây giờ nói đem Tần thiếu gia cao cao tại thượng giẫm nát thì liền có thể làm như vậy, không cần phải xem sắc mặt của ai. 

Tần Ngạo ngồi trên nền, còn La Thư Anh đứng. Cô nhìn xuống y bằng ánh mắt châm biếm, nụ cười lành lạnh.

"Tần Ngạo, anh yêu tôi rồi, đúng không?"

La Thư Anh muốn cười một trận, nhưng lại tuyệt nhiên không phải cười vì đắc ý. Mà cười cho chính câu chuyện thảm hại của mình và y.

Hôm nay Trình Vương hỏi cô: "Em yêu Triệu Minh rồi, đúng không?"

Còn cô lại đi hỏi Tần Ngạo: "Anh yêu tôi rồi, đúng không?"

Thảm quá! Đúng là thảm quá!

Cả cô và y. 

"Đã từ lâu rồi, tôi không phải là người anh muốn yêu thì liền có thể yêu được nữa, anh biết không?"

La Thư Anh vừa nói vừa xoay người bỏ đi, cô lại vu vơ hát, bước chân không vững vì say rượu, phải vịn thành cầu thang mới có thể cố chấp đi từng bước. 

Tần Ngạo nhìn xuống bàn tay bị thương của y, trầm mặc. Rất nhiều máu chảy ra, nhỏ giọt trên nền.

Cảm giác đau đớn này, y biết mới chỉ là bắt đầu. 

La Thư Anh khiến y yêu cô, chính là để sau đó rời bỏ y, thương tổn y. Y biết, vậy mà vẫn không kìm lòng được mà đi yêu cô.

"La Thư Anh, để tôi nói cho em biết. Tần Ngạo này cũng không phải là người em muốn rời bỏ thì liền có thể rời bỏ. Em biết không?"