Hôn Nhân Tàn Khốc

Chương 61




[Câu chuyện của La Thư Nhu - Hạ]

***

Ánh đèn vàng chiếu xuống hai cơ thể lõa lồ đang cuốn chặt lấy nhau trong từng trận khoái cảm kịch liệt. La Thư Nhu đôi mắt trong vắt như ngọc, hướng thẳng lên chiếc đèn chùm pha lê trên đỉnh trần, nghe nói màu vàng là màu của tội lỗi.

Trên người cô, người đàn ông liên tục tiến vào từng nhịp mạnh bạo, mái tóc ngắn màu xám bạc của hắn khẽ lay động, những nụ hôn cuồng nhiệt in xuống cơ thể cô.

Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của La Thư Nhu, giờ này chắc cả La gia đang loạn lên vì La Thư Nhu chưa chịu về nhà.

Mà, ai quan tâm chứ. La Thư Nhu đột ngột lật người, đè hắn ở dưới thân, chuyển từ bị động thành chủ động. Cô với lấy ly rượu vang ở mặt tủ cạnh đầu giường, uống một ngụm lớn nhưng không nuốt xuống, cúi đầu hôn bạn tình. Rượu từ trong miệng cô cay nồng, lại mang theo chút dư vị ngọt ngào rất riêng, trở thành thứ dung dịch vô cùng kích thích, chảy qua miệng hắn.

Trên sàn nhà dưới đất vương vãi đầy cánh hoa hồng, giữa phòng hoa hồng được xếp thành hình trái tim lớn, bánh kem hai tầng còn chưa kịp cắt, chỉ thấy ngổn ngang vài chai rượu đã rỗng không.

Họ uống rượu, và sex điên cuồng.

Ở lần thứ ba đạt được cao trào, cơ thể La Thư Nhu gục xuống lồng ngực vạm vỡ của hắn. Cả hai người họ đều đang mơ hồ trong cơn say do rượu và do cả tình dục mang lại.

"Không định về thật sao?"

"Không cần."

Biết La Thư Nhu đã lâu, nhưng Trình Khánh chưa bao giờ thấy tâm trạng cô bất ổn định như vậy. Sự điên loạn cùng cực thể hiện trong cách cô uống rượu và làm tình. Trên bả vai hắn bây giờ thậm chí còn hiện rõ những vết cào do móng tay dài và sắc của La Thư Nhu để lại.

Trong số đàn ông La Thư Nhu từng qua lại, Trình Khánh là đặc biệt nhất. Là bạn thân, và cũng là bạn tình, hắn hiểu toàn bộ về con người cô, thậm chí cả những điều chính cô còn không hiểu được.

"Nói cho anh nghe về điều đang làm em phiền muộn."

Không phải câu hỏi, mà là một lời đề nghị thẳng thắn. Tiếng La Thư Nhu cười lanh lảnh vang khắp phòng, tay cô theo thói quen vô thức sờ lên hình săm bông hoa anh túc trên cổ Trình Khánh.

"Tại sao lại là hoa anh túc"

Trình Khánh nắm lấy tay cô, nụ hôn nhẹ nhàng mơn trớn trên những đầu ngón tay thon dài.

"Là em. Giống như em."

Trình Khánh yêu cô như thế, sao cô có thể không hiểu được. Nhưng trái tim đang đập trong lồng ngực cô sớm đã chẳng còn là của cô nữa, nó đập chỉ vì ba chữ "La Cao Dự". Cô làm thế nào mới có thể lấy lại để trao cho người đàn ông này.

La Thư Nhu nằm xuống bên cạnh Trình Khánh, trong cái ôm siết chặt của hắn và cô thật sự nói ra. La Thư Nhu kể với Trình Khánh về những điều cô đã nghe được trong đêm nọ.

"Trình Khánh, em cần phải mở cho Tiểu Anh một con đường."

Mở cho em gái một con đường, đồng nghĩa với việc cuộc đời của La Thư Nhu sẽ chấm dứt. Trình Khánh trầm mặc một lúc lâu, đôi mắt hắn nhìn cô nóng bỏng. Hắn không cản được cô, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cản cô, cũng không thể cản được.

La Thư Nhu là vậy, giống như độc dược, cũng giống như kẹo ngọt. Sự phức tạp và hỗn loạn trong chính con người cô đã trở thành sức hút không thể kháng cự, ít nhất là với riêng hắn.

"La Thư Nhu, buồn cười làm sao, trên đời có nhiều người tình nguyện chết vì em như thế, nhưng lại chỉ có thể có một người khiến em tình nguyện hi sinh."

Sự đối lập đến khôi hài này, khiến lòng Trình Khánh bất giác chua chát.

"Dù em có chết thay cho Thư Anh, thì em nghĩ ZED sẽ bỏ qua cho con bé và La gia sao? Vốn dĩ người họ muốn là Thư Anh, không phải em. Cái chết của em vẫn sẽ là vô nghĩa"

"Trình Khánh, giúp em. Tiểu Anh phải sống."

Quen cô 7 năm, La Thư Nhu chưa bao giờ mở lời nhờ hắn giúp đỡ. Trình Khánh nhìn thẳng vào mắt La Thư Nhu, mắt cô xanh lục biếc, nhạt hơn và u tối hơn màu mắt của em gái La Thư Anh. Có điều hiện tại đôi mắt ấy đang sáng lên lấp lánh, vài giây trực diện trôi qua, Trình Khánh cúi đầu hôn cô nồng nàn.

Hắn nghĩ, hắn tiêu rồi. Cô nhìn hắn như vậy liền hắn hắn cảm thấy dù mất mạng vì cô, cũng không thể từ chối được cô.

Giữa trưa hôm sau, La Thư Nhu mới trở về nhà. La Cao Bá mang vẻ mặt nghiêm khắc đang ngồi chờ cô ở sofa. La Thư Anh hai mắt đỏ hoe chạy tới ôm lấy chị gái.

"Thư Nhu, em lo lắm. Chị đi đâu vậy."

"Không có gì."

La Thư Nhu tiến đến ngồi đối diện La Cao Bá, La phu nhân lo lắng nắm tay cô.

"Con gái, sao đi chơi mà không nói với gia đình lời nào. Hơn nữa, hôm qua lại là.."

"Bà không cần nói nhiều. Nó có miệng, nó khác biết tự giải thích."

Giọng La Cao Bá trầm trầm, vẻ mặt ông lạnh lùng.

"Hôm qua không phải chủ yếu để tuyên bố ngày kết hôn vào tháng tới sao. Dù không có con cũng có thể để La Thư Anh đóng giả."

"Mày còn dám nói? Chính vì mày vô phép tắc mà phải để cho Tiểu Anh giả làm mày. Mày thấy tự hào lắm hả?"

"Đúng như dự đoán. Vậy là xong rồi."

La Thư Nhu nhún vai, không thèm nói thêm một lời liền ung dung đứng dậy bỏ lên lầu.

"Con bé này, mày..."

"Ông nó, ông bình tĩnh đã. Chắc Tiểu Nhu muốn nổi loạn trước hôn nhân một chút, ông đừng nghiêm khắc quá."

"Bà còn bênh nó được à."

La Thư Anh đứng ngẩn người nhìn theo La Thư Nhu, ở sofa La Cao Bá và La phu nhân vẫn đang tranh cãi. Đột nhiên cảm thấy trong lòng không ngừng bất an.

Một tuần trước hôn lễ của La Thư Nhu và Tần Ngạo, La Thư Nhu nhận được điện thoại của Trình Khánh.

Họ hẹn gặp nhau ở quán cafe nhỏ, không gian hẹp và im lặng, thậm chí cô chủ xinh đẹp ở đây cũng nghe theo lời hắn mà tránh mặt đi một lúc.

Trình Khánh đẩy về phía La Thư Nhu một bì hồ sơ màu nâu.

"Đây là tất cả những thứ em cần."

La Thư Nhu mở tập hồ sơ ra, ngay trang đầu tiên là giấy chuẩn đoán bệnh tình của La Thư Nhu, ung thư dạ dày giai đoạn cuối.

"Muốn giúp cho Thư Anh, thì cũng phải bắt đầu suy nghĩ từ con bé. Em cần một lý do, và cũng cần con bé tin vào lý do ấy."

La Thư Nhu đột nhiên muốn cười, Trình Khánh đúng là Trình Khánh, không gì là không thể nghĩ ra được.

La Thư Nhu lật những trang tiếp theo, vẻ mặt cô hiện rõ bất ngờ, sau đó nhìn lên Trình Khánh.

"Đây là một nửa số chứng cứ để chứng minh vụ buôn lậu thuốc phiện, phụ nữ và trẻ em khoảng 2 tháng trước, tức ngày 17.3"

"Một nửa?"

"Đúng vậy, chỉ có một nửa. Thời gian không cho phép. Vì vậy hiện tại tuy chưa đủ buộc tội La gia, nhưng nó chính là căn cứ cho tương lai sau này. Một ai đó sẽ cần đứng ra và tìm thấy một nửa số chứng cứ còn lại."

Một ai đó? La Thư Nhu đột nhiên nghĩ đến La Cao Dự. Một ai đó mà Trình Khánh muốn nói, chắc chắn chỉ có thể là anh.

"Anh biết em đang nghĩ đến ai. Em nghĩ anh ta sẽ hợp tác sao?"

"Sẽ."

La Thư Nhu đáp lại chắc nịch. Cô nhất định khiến La Cao Dự phải đồng ý.

"Sự hợp tác của cả anh, em và La Cao Dự là rất quan trọng trong lần này. Nếu tính nhầm một bước...."

"Nhất định không. Nhưng Tiểu Anh liệu có thể thoát khỏi ZED được không? Từ đầu đến cuối bọn chúng vẫn chỉ muốn con bé."

"Có thể. Người muốn Tiểu Anh là chủ nhân hiện tại của ZED, ngày tai nạn xảy ra, cũng sẽ ngày ZED đổi chủ. ZED sẽ chấm dứt hợp đồng với La gia, Tiểu Anh cũng sẽ an toàn."

Những điều Trình Khánh nói gần như là không tưởng, còn nếu có thể xảy ra như vậy thì chỉ có một khả năng chính hắn là người có quyền sắp xếp mọi chuyện. La Thư Nhu nhìn Trình Khánh, từ khi quen hắn, cô đã cảm thấy con người này vốn không đơn giản chỉ là một doanh nhân. Ở Trình Khánh phảng phất khí chất giống như dã thú, một chút lạnh lẽo và khát máu, được hòa trộn trong cả ôn nhu và dịu dàng, khiến cô không thể nhìn nhận chính xác.

"Trình Khánh, anh là ai?"

Anh là ai? Có thể giúp cô sắp xếp mọi chuyện chu toàn như vậy, có thể tìm ra một nửa số chứng cứ buộc tội La gia, cũng là buộc tội ZED, điều mà ngay cả cảnh sát Bắc Kinh còn chưa làm được. Anh là ai? Có thể sắp xếp sự chuyển động của ZED theo ý muốn của mình.

Trình Khánh không trả lời câu hỏi của cô, hắn chỉ cười, đáp lại La Thư Nhu bằng một câu khác.

"Còn một điều nữa rất quan trọng. Một ngày nào đó trong tương lai, ZED sẽ lại muốn Tiểu Anh. Vì vậy, đến lúc ấy việc cần phải tiêu diệt hoàn toàn ZED là không tránh khỏi."

"Lại muốn Tiểu Anh? Làm sao có thể tiêu diệt hoàn toàn ZED chứ?"

"Có một cách, và trên đời cũng chỉ có một cách này mà thôi."

Trình Khánh đứng dậy, hơi nhướn người qua bàn ghé vào tai La Thư Nhu, thì thầm mấy câu, sau đó chuyển qua in một nụ hôn dịu dàng lên môi cô.

"La Thư Nhu, nếu có kiếp sau. Em yêu anh nhé!"

La Thư Nhu che miệng nhìn hắn, hoàng hôn hắt qua cửa kính, đổ bóng phía sau lưng người đàn ông, từng luồng phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt hắn.

"Trình Khánh, anh có phải hay không...là người của ZED.."

Môi cô bị Trình Khánh lần nữa chặn lại, khóe môi hắn cười mà như không, nhưng đôi mắt bi thương thấy rõ. Vì người phụ nữ ở trước mặt hắn, có hi sinh bao nhiêu cũng là xứng đáng.

"Thư Nhu, chúng ta rồi đều sẽ thành người của quá khứ. Tương lai của Tiểu Anh, hay tương lai của ZED, hãy để La Cao Dự lo nốt phần còn lại. Hứa với anh."

Hai tay La Thư Nhu run lên không biết vì cảm động hay vì đau lòng, cô vươn ra nắm lấy chiếc cavat màu tro của Trình Khánh. Một nụ hôn thanh sạch hơn sương sớm, lại ấm áp như ban mai.

Hóa ra, ai cũng có một người luôn đứng ở phía sau, La Thư Anh đứng phía sau Tần Ngạo, Tần Ngạo đứng phía sau La Thư Nhu, La Thư Nhu đứng phía sau La Cao Dự, và La Cao Dự đứng phía sau La Thư Anh.

La Thư Nhu vẫn tưởng câu chuyện chỉ có như vậy. Nhưng không, vẫn còn một người nữa, một người ở phía sau cô, Trình Khánh.

Cảm ơn anh, Trình Khánh.

Nếu có kiếp sau, chúng ta yêu nhau nhé!

Kiếp sau, kiếp sau nữa, chúng ta rồi sẽ lại gặp nhau.