5 năm sau....
Ráng chiều, mặt trời như quả bóng màu cam được đá về sau ngọn núi xa xôi, chỉ còn những vầng sáng tỏa ra nhuộm đỏ một khoảng chân trời, Maybach Exelero đen bóng từ từ đỗ lại, cửa kính xe hạ xuống, Lưu Úy nhìn đứa trẻ năm tuổi đằng sau đang lạch cạch tháo ra lắp vào một khẩu súng ngắn P320.
"2 phút"
"1 phút 45s"
"1 phút 42s"
Cứ như vậy tháo ra lắp vào rồi tính thời gian, chơi vô cùng say mê. Lưu Úy vẻ mặt vô vàn bất đắc dĩ, không phải các bà mẹ khác đều nên dạy con mình đọc sách, chơi đùa với thú cưng, hay trò chuyện cùng vài đứa trẻ khác ngoài công viên sao? Chị dâu là dạy tiểu thiếu gia- tiểu ông nội cái gì đây chứ? Chơi trò lắp súng?
"Tiểu thiếu gia, chúng ta tới nơi rồi"
Cậu nhóc liếc nhìn đồng hồ cảm biến trên tay, ước chừng còn chưa tới thời gian, không thèm đáp lời Lưu Úy mà tiếp tục lắp lại khẩu súng thêm một lần, động tác càng nhanh.
"50s"
Cuối cùng cũng đạt được tốc độ giống với của mẹ cậu, vẻ mặt còn non nớt hiện lên thỏa mãn cùng vài phần tự kiêu.
Lưu Úy nheo nheo đôi mắt, 50s chẳng qua là tốc độ mà chị dâu tùy tiện đặt cho cậu thôi tiểu thiếu gia à. Còn nếu muốn lắp một khẩu súng ngắn đơn giản như vậy sao lại cần tới tận 50s cơ chứ.
"Lưu Úy, tôi muốn đổi một khẩu As 50"
"Tiểu thiếu gia, cậu có biết As 50 là súng gì không?
"Súng bắn tỉa hạng nặng sử dụng cỡ đạn 12,7x99mm tiêu chuẩn NATO, súng được sản xuất bởi Accuracy International."
"..."
Hay nhỉ, tiểu ông nội chơi chán liền quay ra tạo thêm việc cậu. Còn nữa, đến các loại súng như nào cậu nhóc này cũng đã nắm bắt gần hết, lại nói nếu Lưu Úy thực sự đưa cho cậu một khẩu As 50, chị dâu không biết có đá hắn lăn ra ngoài đường cho xe tải tông chết không nữa.
Đồng hồ đeo tay kêu hai tiếng "tít tít" nhỏ, không để Lưu Úy lên tiếng, cậu nhóc đã mở cửa xe bước xuống.
Sơ mi trắng được thiết kế riêng vừa vặn kết hợp với quần bò xanh, đi đôi giày thể thao không chút bụi bẩn, dáng người bé tí vì sự kết hợp quần áo này mà khiến cậu nhóc như lớn thêm vài tuổi.
Gương mặt non sữa trắng mịn, đôi mắt đen an tĩnh, mũi nhỏ cao thẳng đến ngạo mạn, hàng lông mi đen dày, môi không son mà đỏ, mày không vẽ mà đen, tuy còn nhỏ đã có thể nhìn ra trên người cậu bé mang vẻ đẹp có phần dụ hoặc, y hệt như tiểu yêu nghiệt. Lưu Úy hơi chép miệng, tiểu ông nội này rõ ràng đã thừa hưởng hết cả mười phần nhan sắc của Triệu tiên sinh và chị dâu, có điều sao còn phải thừa hưởng luôn cái bản tính trầm trầm ít nói, lạnh nhạt dọa người kia chứ. Nếu là một bé gái ngốc nghếch sôi nổi một chút thì đáng yêu biết bao nhiêu, cũng không khiến cậu phải mệt như vậy.
"Lưu Úy, chú nghĩ cái gì vậy?"
"À, không có gì."
Phía xa đã thấy bóng người tiến lại, 5 năm, Triệu Minh tuy đã gầy hơn một chút, mắt bịt một dải lụa, tay cầm thêm cây gậy, nhưng bước đi vững chắc, khí chất hiên ngang thì không hề mảy may thay đổi.
Cậu nhóc tiến tới nắm tay anh.
"Ông già, đi hướng này này."
Tiểu tử bướng bỉnh này, một tiếng ba cũng không thèm gọi, cứ một câu "ông già" hai câu "ông già", anh thực sự già lắm rồi hay sao?
"Sao chỉ có mình con?"
Không cần con trai phải lên tiếng, Triệu Minh cũng đoán biết được La Thư Anh không ở đây, trong lòng nảy sinh muộn phiền. Anh hiểu cho việc mất đi Trình Vương là tổn thương trong lòng cô, cũng là ranh giới còn chưa hoàn toàn được hóa giải giữa hai người, vì thế suốt 5 năm qua, La Thư Anh chưa một lần tới thăm anh.
Triệu Minh không trách cô, nhưng ngày hôm nay cô cũng không tới. Trong lòng rõ ràng có anh, con trai cũng đã sinh cho anh, nhưng lại luôn viện cớ trốn tránh, chẳng lẽ cả đời này cô không định gặp anh?
"Triệu tiên sinh, chị dâu còn việc phải giải quyết, sáng nay đã bay tới Ý rồi."
Cô nhóc này rõ ràng còn rất cố chấp. Nhưng Triệu Minh không nói gì thêm, chỉ gật đầu tỏ ý đã biết rồi.
Trong xe, vì không có gì chơi, cậu nhóc buồn chán lấy ra khẩu súng lục, tiếp tục tháo rồi lắp, chắc muốn đạt tới cảnh giới cao hơn cả mẹ cậu, như vậy có thể huênh hoang cả ngày. Nghĩ tới đây, khóe miệng liền không tự chủ mà cười gian ác. Lưu Úy đang lái xe liếc mắt nhìn thấy biểu cảm này của cậu từ gương chiếu, đưa một tay bóp đầu phiền muộn, không biết cậu lại nghĩ ra ý tưởng quái dị gì, chỉ cảm thấy cực nhọc muốn chết.
Cậu muốn khiếu nại chị dâu, cho cậu đi quản lý mấy trăm thuộc hạ còn không mệt bằng làm quản lý của một tiểu tử 5 tuổi.
"40s"
Cậu nhóc reo lên vui vẻ, thanh âm vô cùng tự hào, thế nhưng một câu tiếp theo của người bên cạnh liền dập tắt tất cả.
"Lắp một khẩu P320 mất tới 40s thì có gì đáng tự hào? Triệu Hàn Dương, xem ra con cũng chỉ có vậy."
Triệu Minh cong khóe môi, cười nửa miệng, dáng vẻ này đã khiêu khích lên tính hiếu thắng của con trai, cậu không cam tâm hừ lạnh một tiếng.
"Hừ, còn chưa biết ai cũng chỉ có như vậy."
Triệu Minh đưa một bàn tay ra, Triệu Hàn Dương đặt khẩu súng vào tay anh, cậu muốn thử xem người ba này của mình có ghê gớm giống như trong lời kể của mẹ cậu và chú Lưu Úy hay không. Dù sao, mỗi năm cậu cũng chỉ gặp ông có vài lần, khoảng cách giữa hai người rõ ràng còn nhiều xa lạ.
Vài tiếng lạch cạch vang lên, cả tháo ra và lắp lại.
"20s"
Triệu Minh thậm chí còn không thèm để con trai thông báo thời gian, sau khi lắp xong tự mình nói ra con số đã ước lượng, Triệu Hàn Dương không phục liếc xuống đồng hồ trên tay, đúng 20s.
20s cho từng đấy thao tác, mắt không thể nhìn mà chỉ cảm nhận bằng tay? Ở một khoảnh khắc, đôi mắt Triệu Hàn Dương hướng nhìn Triệu Minh bỗng dưng như đang phát sáng, vẻ thán phục hoàn toàn mà Lưu Úy chưa từng thấy tiểu thiếu gia thể hiện với ai.
"Ông già, dạy cho con."
Triệu Minh đặt trả khẩu súng vào tay Triệu Hàn Dương, hơi mỉm cười.
"Hóa ra là hứng thú với những thứ này, nếu con có cách khiến mẹ con từ Ý quay về Bắc Kinh trong hôm nay, ta có thể từ từ dạy con."
"Được"
Vô cùng chắc chắn đáp lời, Triệu Hàn Dương bỗng dưng thấy người ba này của cậu vốn không còn lạ lẫm đến thế, rõ ràng ông thông minh hơn cậu, ông tài giỏi và thâm trầm, nhưng tất cả những điều đó không còn làm cậu thấy xa cách không thể với, ngược lại cậu muốn đuổi theo bước chân ông, muốn được học hỏi từ ông, tất cả những thứ mà trong suốt 5 năm qua ông đã không thể ở bên cạnh để dạy cho cậu.
Qua gương chiếu hậu, Lưu Úy hơi ngẩn người,bắt gặp dáng vẻ một lớn một bé giống nhau đến lạ. Thở dài một chút, chị dâu biết hai người thông đồng với nhau lừa chị về Bắc Kinh, không biết sẽ có biểu hiện gì, còn cái nụ cười cuồng luyến đầy âm mưu như đúc từ một khuôn kia ra là thế nào hả?
Người ta bảo con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, vậy tiểu ông nội bướng bỉnh này, thế nào mà lại giống cả toàn thân?
***
"Ba, mẹ, Triệu Minh anh ấy..."
La Thư Anh sau khi gấp rút trở về, mới biết mình bị lừa rồi, Triệu Minh đang ung dung ngồi ở sô pha uống một tách trà, bên cạnh là Triệu tiểu thiếu gia Triệu Hàn Dương - Triệu tiểu ông nội, đang đau đầu nghiên cứu cách lắp lại khẩu súng As 50. Triệu phu nhân và Triệu lão gia ở trong bếp, bà vừa nấu ăn vừa hát, ông phụ bà rửa rau. Lưu Úy có vẻ cực nhọc hơn, ở trong nhà tắm vật lộn cùng với Màn Thầu- một con chó husky lớn, vô cùng quậy phá. Sinh nhật 2 tuổi của Triệu Hàn Dương, chú Triệu Quân tặng nó cho cậu.
Này là khung cảnh gì?
Tai nạn đâu? Tình huống nguy kịch đâu? La Thư Anh đen mặt, không ngờ mình lại để tên tiểu tử kia lừa một cách dễ dàng như vậy.
"Ồ, Tiểu Anh, con về rồi đấy hả, vừa kịp lúc, chờ thêm một chút xíu là được ăn rồi."
Giống như khung cảnh mỗi ngày đều như thế, giống như không hề có 5 năm giam giữ kia, lúc về cũng không sướt mướt khóc lóc, càng không chúc mừng linh đình. Triệu Minh trở về mái ấm của anh, có ba mẹ, có cô và con trai, như thể mỗi ngày anh đều trở về như vậy, khung cảnh giản dị chân thực, khiến lòng La Thư Anh bất giác nghẹn ngào.
Cô đến việc mình bị lừa cũng không giận nữa, nếu như cô cứ như vậy trốn mặt ở Ý, bỏ qua khung cảnh này, mới sẽ càng giận bản thân mình hơn.
Triệu Minh đặt nhẹ tách trà xuống mặt bàn, anh bước từng bước chậm về phía La Thư Anh, cô ngồi yên lặng trên xe lăn, thấy lồng ngực dường như có chút áp bức, nhất thời thoái thác muốn lùi lại một chút về phía sau.
Triệu Minh cúi người, gương mặt anh càng ngày càng áp sát, bàn tay to ấm nóng áp vào hai bên mặt cô, cố tình ép không cho cô nhìn đi hướng khác, mang theo vài phần bá đạo.
La Thư Anh thấy bản thân nguy rồi, tim gan cũng nhảy loạn lên, 5 năm gặp lại, không ngờ cảm xúc trong lòng lại càng thêm nóng bỏng như thế.
Ngay khi cô tưởng anh định đặt xuống một nụ hôn, hơi lúng túng nhắm mắt, cũng có vài phần mong chờ, nhưng chờ mãi cũng không thấy, thì bất ngờ cảm giác sự tiếp xúc mềm mại trên trái, lúc mở mắt ra, gương mặt Triệu Minh rất gần, đến mức khiến cô hơi hoảng hốt. Anh không hôn cô, chỉ lặng lẽ áp trán mình nên trán cô, một sự tiếp xúc dịu dàng đến tan chảy, lời nói của anh như dòng suốt mát lạnh trong trẻo nơi rừng sâu, róc rách chảy vào tâm can đang nóng bỏng hỗn loạn của cô.
"Tiểu Anh, mừng em về nhà."
La Thư Anh sững lại mất mấy giây, mắt cô cứ mờ dần vì nước, cuối cùng ôm chặt lấy anh mà òa khóc.
Cô muốn nói với anh rất nhiều, nói rất nhớ anh. Nói 5 năm qua cô đã sống thế nào, đã làm những gì. Nói cho anh biết vì sao cô lại sợ hãi không dám tiến thêm một bước cuối cùng về phía anh, vì sao lại trốn tranh. Nói cho anh về chấp niệm trong lòng, về những mất mát, và cả những điều cô đã từ từ hiểu ra. Nói với anh, 5 năm không có anh, cô đã kiên cường thế nào, trưởng thành ra sao.
Nhưng tất cả ở hiện tại chỉ còn những tiến nấc nghẹn. Triệu Minh xoa đầu cô, nụ cười anh tràn đầy dịu dàng cùng yêu chiều, giống như ngay từ khi bắt đầu đã thế, kiên định một lòng, chưa từng thay đổi.
La Thư Anh ở trong lòng anh dụi dụi, lau hết nước mắt nước mũi vào sơ mi của anh, giống như khi cô còn nhỏ, mỗi lần khóc trong lòng anh đều sẽ làm như vậy. Thi thoảng anh sẽ cười, trêu cô khóc thật bẩn, nhưng chưa bao giờ đẩy cô ra. Ở trong lòng anh, La Thư Anh an toàn tuyệt đối, như thể mọi nỗi đau trên đời đều hóa tan vào hư không, chỉ còn lại ấm áp cùng trân trọng mà người đàn ông này cho cô.
Cuối cùng, ở bên tai Triệu Minh, La Thư Anh nghẹn ngào nói một câu:
"Dự, mừng anh về nhà."
Năm năm như chưa từng xa cách.
Nguyện một đời mãi mãi an yên...
THE END.
***
Lời cuối truyện: Dành 24 giờ để tâm sự với độc giả có lẽ cũng không đủ. Thế nên chỉ muốn nói một câu mà từ đầu đến cuối luôn luôn muốn nói: "Cảm ơn vì đã kiên nhẫn."
Cùng trải qua một khoảng thời gian dài đến như vậy với tác giả và tác phẩm này, với Tần Ngạo, La Cao Dự (Triệu Minh), La Thư Anh, Trình Vương,...sống trong cảm xúc của chúng tôi, có phẫn nộ, có căm ghét, có đau lòng, có vui sướng, có mãn nguyện, và tất nhiên có cả tiếc nuối...
Tác phẩm hẳn là vẫn còn nhiều khuyết điểm, vì vậy tác giả vẫn đang trong quá trình cố gắng. Mong được gặp lại các bạn ở những tác phẩm tiếp theo.
Ngoại truyện 4 chương, cập nhật vào tuần sau.
Thân ái!