"Minh Minh, là ta không bảo vệ tốt được cho con"
Cách một tấm kính, Triệu phu nhân đôi mắt ngấn lệ, Triệu lão gia ôm lấy đôi vai run rẩy của bà, nhẹ nhàng trấn an.
Triệu Minh thần sắc hơi nhợt nhạt, nhưng tư thế vẫn điềm tĩnh hiên ngang, mỉm cười với hai người.
"Ba mẹ không cần tự trách, nếu không có hai người bảo vệ, con có lẽ đã sớm bỏ mạng từ lâu"
Dừng một lúc, anh nói tiếp:
"Về phần Tiểu Anh, mong hai người có thể thay con chăm sóc cô ấy trong khoảng thời gian này"
"Tiểu tử thối, từ bao giờ lại dám nói chuyện khách sáo như vậy với hai ông bà già này hả?"
Triệu phu nhân ban nãy còn vừa mới có vẻ yếu đuối một chút, bây giờ đã lập tức trở về như cũ, khiến nụ cười Triệu Minh dường như có phần thoải mái hơn.
Anh biết bà chính là như vậy, miệng không quen nói lời nhẹ nhàng nhưng tâm tư lương thiện, suy nghĩ sâu sắc, lại giàu tình cảm, là một người mẹ vô cùng tốt.
Triệu lão gia nhìn tới thời gian cũng đã qua được 15 phút, vừa đỡ phu nhân đứng dậy vừa dặn Triệu Minh lần cuối.
"Chú ý sức khỏe, lần sau lại tới thăm con."
"Ba mẹ cũng giữ gìn sức khỏe, đừng lo lắng quá nhiều"
"Được"
Một nhà ba người lại chỉ có thể từ biệt nhau trong tình cảnh này, thực sự có chút xót xa.
Xe của Triệu phu nhân và Triệu lão gia tới thẳng bệnh viện, hôm nay là ngày La Thư Anh tháo băng mắt, có lẽ mọi người đều đã tới đủ.
Ca phẫu thuật của La Thư Anh 10 ngày trước diễn ra khá thuận lợi.
Trong phòng, La Thư Anh ngồi trên giường, Vũ Lam Ân và Thiên Trường Khanh đứng ở cạnh cửa sổ bên trái, tiếp tới là Thi Nhĩ và một cô y tá trẻ, Triệu Quân đối diện với La Thư Anh, bình tĩnh cởi từng lớp băng quấn màu trắng.
"Tiểu Anh, sao rồi? Kết quả sao rồi"
"Bà nó từ từ một chút"
Đúng lúc này Triệu lão gia và Triệu phu nhân xuất hiện, giọng nói phá vỡ không gian im lặng có chút căng thẳng bên trong.
"Mẹ, bình tĩnh một chút"
Thi Nhĩ vội chạy tới nắm lấy cánh tay của Triệu phu nhân.
Triệu Quân tháo tới lớp băng cuối cùng, nói với La Thư Anh.
"Chị dâu, chậm rãi mở mắt, đừng quá đột ngột"
"Thế nào? Có cảm thấy thích ứng được không? Có biểu hiện đau nhức không?"
"Tiểu Anh, có thấy mẹ không?"
Triệu phu nhân quả nhiên có chút kích động, tiến lại đưa tay vẫy vẫy trước mặt La Thư Anh.
"Mẹ, con không sao"
Đưa mắt nhìn quay phòng một người, La Thư Anh bổ sung một câu.
"Tầm nhìn rất tốt, không có cảm giác kích ứng"
"Tiểu Anh, không sao rồi. Không sao là tốt rồi"
Con trai bà giờ đã phải chịu giam giữ khổ sở, nếu con dâu lại xảy ra chuyện gì, bà có lẽ không thể nào chống cự nổi nữa. La Thư Anh mỉm cười
"Mẹ, con thực sự không sao, đừng lo lắng nữa. Triệu Quân, chị Lam Ân, Thi Nhĩ, cảm ơn mọi người."
"Thư Anh, chúc mừng cô."
Thiên Trường Khanh mặt không lộ rõ vui buồn, chỉ nói một câu ngắn gọn rồi rời đi.
"Thiên Trường Khanh"
Vũ Lam Ân gọi hắn, hắn cũng không quay đầu.
"Tiểu Anh, nghỉ ngơi cho tốt, chị sẽ tới thăm em sau"
Vũ Lam Ân dứt lời thì đuổi theo Thiên Trường Khanh ra ngoài.
"Thiên Trường Khanh, biểu cảm của anh là sao hả?"
"Không sao cả, anh chúc mừng cô ta vậy thôi"
"Không giống."
"Có gì mà giống với không giống, bảo bối, em nghĩ nhiều rồi. Bảo bối của tôi không phải thương Tiểu Anh của em nhất sao? Vào chăm sóc cho cô ta một chút đi"
"Thiên Trường Khanh, anh nói rõ ràng cho em. Con mẹ nó muốn chọc bà đây điên?"
Giữa khuôn viên bệnh viện, một nam một nữ lôi lôi kéo kéo, cuối cùng Thiên Trường Khanh chịu thua, để mặc Vũ Lam Ân nổi giận, hắn thả người ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới tán cây, châm thuốc hút.
"Lam Ân"
Vũ Lam Ân hơi sững lại, hắn rất ít khi gọi tên cô là Lam Ân, tự nhiên nghe có chút nghiêm túc xa lạ, trong lòng vô cùng khó chịu.
"Tần gia giờ đã chẳng còn gì."
Giọng hắn nghe hơi phiền muộn, Vũ Lam Ân im lặng vài giây, bỗng dưng cong khóe môi cười.
"Vậy sao? Cũng không phải chuyện của Thiên gia, anh buồn phiền cái gì? Đây vốn dĩ là cái giá Tần gia phải trả"
"Nếu hôm nay, La Cao Dự hay La Thư Anh phải đi hiến mắt cho một người khác, vậy thì em cũng sẽ tới chỗ người đó chúc mừng người ta sao?"
Việc Tần gia làm, đương nhiên rồi cũng phải trả giá. Nhưng Tần Ngạo, y là người bạn thân thiết duy nhất của Thiên Trường Khanh, nay y đã hiến mắt cho La Thư Anh, nửa đời sau vĩnh viễn sống trong bóng tối, Thiên Trường Khanh có thể không phiền muộn sao?
Vũ Lam Ân ngồi xuống cạnh Thiên Trường Khanh.
"Khanh, có biết quy luật cuộc sống này là gì không? Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân. Tần Ngạo là em trai em, kể cả nó đã làm ra bao nhiêu chuyện hoang đường, em đương nhiên vẫn không muốn nó chịu đau đớn. Nhưng, dám làm thì dám chịu, những thứ nó nợ người con gái kia, sớm muộn gì cũng phải trả. những thứ Tần gia nợ La gia, sớm muộn cũng phải trả. Nói La Thư Anh nhân từ với nó, vậy những đau đớn mà Tiểu Anh phải chịu suốt mấy năm, tính như thế nào? Một đôi mắt này, còn chưa đủ. "
"Những chuyện Tần Ngạo làm ư..."
Thiên Trường Khanh tựa người về phía sau, điếu thuốc cháy sáng giữa hai đầu ngón tay, hắn nhả một vòng khói.
Nhưng việc Tần Ngạo làm, đúng là vô phép vô thiên, trái luân thường đạo lý, ngược lương tâm đ*o đức, nhưng nếu xét về cảm xúc con người, thì liệu có thực sự sai trái không?
Chúng ta đều như vậy, đều chỉ là những kẻ vừa nhận được chút tình yêu thì chấp mê bất ngộ, điên cuồng lún sâu.
Đến giờ, nên trách ai?
"Cái giá lớn nhất Tần Ngạo phải trả, chính là đã yêu La Thư Anh"
Người ngay từ đầu y rung động, cũng chỉ có La Thư Anh.
Người tới cuối cùng y muốn hi sinh, cũng chỉ có La Thư Anh.
Người Tần gia nhận định yêu ai, dù có được hay không, cũng nhất quyết sẽ chỉ yêu người đó đến hết đời.
Thế nhưng, ba đời bảy kiếp, phụ nữ La gia vĩnh viễn là thứ Tần gia chưa bao giờ có được.
Duyên phận nghiệt ngã, số phận trêu đùa. Thế không phải là trả giá ư?
Nợ tình trả hận, đó mới là quy luật đau đớn nhất.
"Tần gia thế nào rồi?"
"Hoàng Thế đang bị điều tra, tạm thời đóng cửa dừng hoạt động. Người Tần gia chia bè kéo phái, không đồng nhất đồng lòng, ai cũng như con chuột nhắt sợ hãi trốn trong cống, không muốn bị liên lụy. Tần Trung gặp phải nhiều cú sốc liên tiếp, đột quỵ phải nhập viện, hiện tại vẫn chưa tỉnh, Tần Ngạo sau khi làm phẫu thuật hiến mắt cho La Thư Anh thì trở về Trung Quốc nhưng không hề xuất đầu lộ diện. Tần gia cũng coi như chẳng còn gì đáng lưu tâm."
Thiên Trường Khanh nói xong thì dụi tắt điếu thuốc, quay qua Vũ Lam Ân.
"Lần này Hoàng Thế thất thủ, không đủ sức chống đỡ, cũng tới lúc tôi trở về tiếp nhận sản nghiệp Thiên gia, một là ba mẹ cũng không còn nhiều sức khỏe nữa, hai là sau này nếu Tần Ngạo muốn gây dựng lại sự nghiệp, tôi có thể làm người hỗ trợ cho cậu ta."
Vũ Lam Ân có chút cảm phục, người đàn ông này của cô lúc nói chuyện nghiêm túc thực sự cuốn hút hơn nhiều, ung dung tự tại, thẳng thắn nghĩa khí, vô cùng ấn tượng.
Mặc dù Tần Ngạo đã làm nhiều điều sai, nhưng chỉ cần y quay đầu, rõ ràng vẫn luôn có Thiên gia, và cả Vũ gia của cô giúp đỡ y. Chỉ là, Tần Ngạo, La Thư Anh, La Cao Dự, trải qua một trận sóng to gió lớn, mỗi một người đều tự mang trong mình rất nhiều vết thương, cùng những suy tính người ngoài khó mà hiểu hết, không biết Tần Ngạo tiếp sau sẽ có dự định gì.
"Ân Ân, về Trung Quốc với anh."
Trước kia, Vũ Lam Ân quyết định ở lại đây vì La Thư Anh và La Cao Dự, hắn cũng theo cô tới đây. Cô nói ngày nào La Thư Anh và La Cao Dự chưa được trọn vẹn, cô sẽ không thể yên lòng mà suy nghĩ điều gì cho bản thân.
Bây giờ, mọi chuyện đã tới bước cuối cùng, cô liệu còn muốn ở lại đây hay không?
"Ân Ân, về Thiên gia với anh, làm Thiên phu nhân được không?"
Ngày Thiên Trường Khanh ngỏ lời với cô, cô nghĩ một kẻ lắm chiêu trò vô sỉ như hắn chắc sẽ bày khung cảnh cầu hôn cầu kì lắm. Thế mà, lại không ngờ tới một buổi chiều như này, trời cao cao, đất mênh mông, gió dịu dàng thổi qua, Thiên Trường Khanh đưa tay về phía cô, đôi mắt tràn ngập nhu tình, đơn giản nói một câu.
"Ân Ân, về làm Thiên phu nhân được không?"
Vũ Lam Ân gật đầu.
"Được, về quậy phá Thiên gia đến gà bay chó sủa"
Tiếng Vũ Lam Ân cười lanh lảnh, hắn ôm cô vào lòng. Tâm tình chưa bao giờ dễ chịu như thế, giọng Thiên Trường Khanh vang bên tai cô.
"Không sao, cả Thiên gia đều cho em tùy ý náo loạn, bà xã"