Sau những lần thất vọng vì không tìm được tung tích của Tử Đằng, Phùng Đức Cường lại cố gắng xốc lại tinh thân và tiếp tục cuộc hành trình khác.
Có lẽ sau bao nhiêu chuyện, giờ đây anh mới hối hận và biết được điều gì đối với mình mới là quan trọng.
Tuyết Mai sau khi tiếp quản cơ nghiệp nhà họ Hoa thì vô cùng đắc chí.
Cô ta nghĩ rằng từ đây trở về sau đã có thể lấy được hết tất cả từ chị mình.
Ngay cả Minh Hải cũng bất ngờ khi cô ta có thể làm được những chuyện lớn lao như vậy.
Mấy lần anh có gặng hỏi về số tiền 23 tỷ kia thì cô ta trả lời lấp liếm rằng đã từng giấu gia đình kinh doanh bên ngoài mà có được.
Chuyện này làm Minh Hải không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Đối với một người vừa cán đáng công ty gia đình, vừa lập nghiệp riêng như anh thì số tiền 23 tỷ cũng không dễ gì có được.
Dạo này Tuyết Mai hay đi ra ngoài và viện lí do là đi giải quyết chuyện của công ty.
Ngay cả với Tiểu An cô ta cũng không thường chăm sóc khiến Minh Hải phải cố gắng bớt việc mà ở nhà trông con.
Thật ra chuyện đi giải quyết công vụ là có thật.
Nhưng phân nửa số đó là đi gặp Trương Quân Hải.
Giống như hôm nay cô ta ăn mặc thật lộng lẫy đi ra ngoài là để gặp mặt đối tác nhưng đối tác đó lại là anh ta.
Trong không gian của nhà hàng sang trọng, Tuyết Mai đang ngồi đối diện với Trương Quân Hải.
Ánh mắt cả hai giao nhau.
"Em thường xuyên không có mặt ở nhà, người thương của em không nghi ngờ sao?"
Trương Quân Hải chợt hỏi.
Tuyết Mai mỉm cười đáp: "Người thương của em bây giờ chính là anh.
23 tỷ đó dù sao em cũng phải đền đáp anh xứng đáng"
Nét mặt của Trương Quân Hải thoáng có chút không vui.
Không phải anh không hiểu cô ta tìm anh chỉ là vì 23 tỷ đó.
Không phải anh không biết là cô ta có ý đồ lợi dụng anh.
Sau này mình sẽ làm cái gì nữa khi tất cả đã đều được toại ý? Chẳng lẽ sau đó lại tìm cách hại người nữa ư? Tại sao mình lại không thấy vui vẻ một chút nào? Tại sao?"
Tuyết Mai lấm bẩm một mình trên con đường khuya vắng tanh.
Đường về hôm nay lại càng dài thêm.
Phùng Đức Cường lúc này cũng đang trên đường tìm tung tích của Tử Đằng chợt thấy một chiếc xe lướt qua.
Vì đêm khuya thế này thành phố khá vắng người nên anh có thể nhìn thấy được người ngồi trong xe chính là Tuyết Mai.
"Cô ta đêm hôm khuya khoắt ra đường làm gì?"
Phùng Đức Cường ngạc nhiên vì trước kia Tử Đằng cũng là chủ tịch của Hoa thị, cô cũng đâu bận rộn đến mức đêm hôm như thế này.
"Nhưng mà thôi, dù sao thì cũng là chuyện của cô ta.
Điều hiện tại bây giờ là mình phải tìm bằng được tung tích của Tử Đằng"
Phùng Đức Cường dừng xe lại sát vỉa hè trên con đường tràn ngập hoa Tử Đằng.
Lúc này trong lòng anh lại nhớ cô da diết.
Trong đầu anh chẳng nghĩ được điều gì khác cả.
xk# Ngày hôm sau, Phùng Đức Cường đến nhà họ Hoa từ sớm khiến Bạch Lệ Thu cũng rất bất ngờ.
Sáng sớm Hoa Quân Tử đã đi ra ngoài tập thể dục.
Bây giờ cuộc sống của ông khá là an nhàn.
"Con đến đây làm gì? Lẽ nào đã có tung tích của nó?".