Hôn Nhân Tàn Khốc Với Chồng Phúc Hắc

Chương 79: Một Người Thừa Kế Khác






Cách đó một không gian khá xa lạ, xa hơn cả phía ngoại ô thành phố, có một căn nhà gỗ nhỏ bên sườn đồi.

Xung quanh đó là cánh rừng thông bạt ngàn.

Không khí xung quanh đây yên tĩnh bởi không có bất cứ ngôi nhà nào khác ở đây, cũng không có người nào qua lại.

Mặc dù là căn nhà nhỏ nhưng thực ra nó chỉ nhỏ hơn biệt thự một chút.

Vật liệu gỗ được sử dụng toàn là những loại gỗ quý hiếm.


Rõ ràng đây không phải là một ngôi nhà mà người có gia cảnh bình thường có thể mua được.

Vào một năm trước, trong ngày sinh nhật của Tử Đằng, Hoa Quân Tử đã tặng cô một món tiền lớn.

Tử Đằng cảm thấy đống tiền đó quá vô vị cho nên đã âm thầm mua một căn nhà gỗ bên sườn đồi này để khi cảm thấy mệt mỏi có thể đến đây nghỉ mát.

Chuyện này hoàn toàn không ai hay biết.

Vốn dĩ Tử Đằng không nghĩ rằng bản thân sẽ có ngày dùng đến nó.

Nhưng khi quá nhiều sự việc xảy ra, nơi này là nơi mà cô nghĩ đến đầu tiên.

Nơi đây không khí trong lành bởi cánh rừng thông trên đồi.

Là nơi tốt nhất để tránh xa mọi thứ xô bồ của cuộc sống.

Tử Đằng vẫn nghĩ rằng mình vẫn chưa hẳn rơi vào hoàn cảnh tệ hại nhưng thật sự bây giờ mọi chuyện đã hết ngưỡng của sự chịu đựng.

Một cô gái với tóc buông dài, trên người mặc váy tím hoa đang thơ thẩn ngồi trên ngưỡng cửa nhìn ra khung cảnh bên ngoài với cặp mắt vô hồn.


Trong căn nhà gỗ cao cấp đó có đầy đủ tiện nghi do Tử Đằng đã nhờ người thiết kế sẵn.

Trong đó còn chuẩn bị một tủ quần áo và đồ dùng sinh hoạt hẳn hoi.

Cái thiếu ở đây chính là thức ăn.

Trước khi Tử Đằng đến đây đã mua lương thực một thùng để ăn dần.

Tất cả đều là đồ hộp và thức ăn được đóng gói trong bao bì ăn liền.

Cô định sẽ sống ở đây dài ngày cho đến khi nào cảm thấy bản thân sẽ đủ bình tĩnh để đối mặt với mọi chuyện.

Hoa Quân Tử nhìn khäảp một lượt những kẻ đang có ý đồ nhằm vào chiếc ghế chủ tịch của ông.

"Nhưng cổ phần là của tôi, sao có thể tự tiện giao cho người khác chứ?"
Hoa Quân Tử nói với vẻ khó chịu.

Lúc này Đường Yên Nhi liền đứng dậy: "Thưa chủ tịch, chúng tôi không bảo ngài đem cổ phần tặng cho người ngoài.Mà nhà họ Hoa không phải chỉ có mỗi Hoa Tử Đằng là có thể đảm nhận được chức vị này.Chẳng phải trong gia đình ông vẫn còn người sao khác sao?"
Hoa Quân Tử nhíu mày: "Ý cô nói là con gái út của tôi sao?"
Đường Yên Nhi ngồi xuống không nói nữa.


Lúc này các cổ đông vẫn đang bàn bạc xôn xao.

"Phải đó Hoa chủ tịch.Ông vẫn còn một đứa con gái nữa"
"Nhưng cô ta vẫn còn đang là sinh viên và hiện nay đang ở nhà chăm sóc con"
"Như vậy thì đã sao? Không thử làm sao biết cô ta có tài kinh doanh hay không?"
Giữa dư luận đang bàn bạc sôi nổi như vậy, Hoa Quân Tử lúng túng không biết làm thế nào.

Từ trước đến nay Tuyết Mai chưa hề bộc lộ khả năng cho ông thấy răng con bé có thể đảm đương trọng trách lớn như vầy.

"Thôi được, chuyện này tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.Bây giờ chúng ta giải tán"
Hoa Quân Tử nói.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Hoa Quân Tử liền về nhà với nhiều nỗi lo lắng khác nữa.

Ông thực sự không biết phải làm sao vì thực sự ông không yên tâm để giao cơ nghiệp lại cho Tuyết Mai..