Tử Đằng trở về nhà với tâm trạng càng thêm nặng nề.
Tuy nhiên cô đã khác trước, không còn ủ rũ suốt ngày đóng cửa phòng nữa.
Bình thản đối diện với mọi sóng gió có lẽ là phương án tốt nhất so với việc bị động ở một chỗ mặc cho số phận quay vòng.
Sau khi cãi nhau một trận với Phùng Đức Cường, tuy là những lời nói của anh ta có vẻ khó nghe thế nhưng Tử Đằng phải công nhận một điều là anh ta nói đúng.
Cô bây giờ có lẽ đã không còn hy vọng gì nữa với Minh Hải nữa rồi.
Tử Đằng nhẹ nhàng đi xuống trước cửa phòng của hai song thân của mình nhẹ nhàng gõ cửa.
"Ai đấy?"
Tiếng Bạch Lệ Thu vẫn ấm áp như ngày nào.
"Là con, Tử Đằng đây.
Con vào được không ạ?"
Tử Đằng lễ phép nói.
Cánh cửa phòng riêng của hai vợ chồng họ mở ra.
Người mở cửa là Hoa Quân Tử.
"Vào đi"
Tiếng ông nghe vân còn có chút tức giận.
Nhưng Tử Đằng đã chủ động đến ôm cổ Hoa Quân Tử: "Bố à! Cho con xin lỗi vì những chuyện đã xảy ra.
Là con gái bất hiếu khiến cho bố mẹ phải khổ rồi"
Những lời nói từ tận đáy lòng ấy của cô khiến mắt Hoa Quân Tử ươn ướt.
Bạch Lệ Thu cũng tiến đến võ vai cô như an ủi.
"Thật ra cả hai chúng ta không trách con đâu.
Con từ trước đến giờ chưa bao giờ làm ra những chuyện này bao giờ.
Có phải con có nỗi khổ không?"
Hoa Quân Tử khẽ nói.
Tử Đằng nghe vậy liên buông tay ra: "Cha nói vậy vẫn là không tin con sao? Con vẫn là câu nói đó, con không có làm gì hết.
Gia đình chúng ta đâu phải chỉ có mỗi con là con gái"
Tử Đằng khẽ nói.
"Ý con nói là Tuyết Mai sao?"
Bạch Lệ Thu ngạc nhiên.
Tử Đằng nhún vai: "Cũng có thể mà đúng không? Cái này thì phải xem nhân duyên của em ấy"
Cuộc nói chuyện giữa ba người trong phòng đã để Tuyết Mai nghe không sót chữ nào.
Đặc biệt khi cô ta nghe đến khúc sau đã vui mừng đến mở cờ trong bụng.
Còn về Tử Đằng sau khi thuyết phục bố mẹ của cô xong, cô lại hẹn Minh Hải ra nói chuyện lần cuối.
Lần này điểm hẹn của họ là bãi biển hoang sơ lúc 12 giờ đêm.
Sở dĩ cô chọn vào khung giờ đó vì sợ có kẻ theo dõi rồi lại chụp hình hay quay video tung lên mạng thì vô tình sẽ vướng vào rắc rối khác nữa.
Tử Đằng mặc bộ váy maxi màu đen dài.
Chân váy của cô chạm trên nền cát.
Tử Đằng không đi giày mà cởi giày ra để chân trần.
Minh Hải cũng đã đến được một lúc lâu.
Anh nhìn cô đến ngây người.
Trong tiếng sóng vỗ ào ào từ biển cả đó, giọng Tử Đằng trở nên dịu dàng hơn tất cả những điều gì khác mà anh từng biết: "Anh biết không? Thật ra em vẫn luôn yêu biển từ trước đến giờ mãi vẫn không thay đổi, cũng như tình yêu của em với những đóa Tử Đằng vậy.
Nhưng em biết từ trước đến nay anh chẳng hề thích giống như em.
Và giờ đây cũng đồng nghĩa với việc chúng ta chẳng thể nào có thể cùng nắm tay nhau đi chung một con đường được nữa"
Minh Hải nhắm mắt lại để không phải nhìn thấy hình bóng ấy của cô..