Hôn Nhân Tạm Được

Chương 2




Không lâu sau đó, cha mẹ hai bên đã hẹn gặp rồi nhanh chóng quyết định ngày kết hôn, ước chừng là ba tháng sau. Ban đầu Tuyên Hòa cảm thấy có chút quá vội vàng, sau cậu mới nhớ ra Tương Trữ Chiêu đã ba mươi bảy tuổi nên cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Mẹ của Tuyên Hòa rất vui vẻ chuẩn bị hôn lễ, từ danh sách khách mời đến loại rượu bà đều muốn tự chọn, nhưng dù sao Tuyên Hòa xem như được gả đến Tương gia, bởi vậy vợ chồng Tương gia đối với việc này cũng vô cùng để ý; từ đầu tới cuối, Tuyên Hòa và Tương Trữ Chiêu dường như không đếm xỉa đến hôn lễ, căn bản cậu vốn không có hứng thú với việc này, còn Tương Trữ Chiêu là do công việc quá bận rộn không dứt ra được.

Tương Trữ Chiêu bắt đầu thay đổi, không dẫn cậu đi cưỡi ngựa hay nghe hòa nhạc nữa làm Tuyên Hòa cũng cảm thấy thoải mái hơn, lúc hẹn hò với Tương Trữ Chiêu thì hai người thường ăn cơm cùng nhau; sau đó có một lần, Tương Trữ Chiêu dùng khẩu khí hung ác hỏi cậu muốn đi đâu, Tuyên Hòa mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra đối phương vẫn một mực muốn cậu chủ động.

Khổ nỗi cậu là một otaku không mấy hứng thú với thế giới bên ngoài, nghĩ đến việc mình sắp được gả cho đối phương, bèn thử hỏi anh ta: “… Có thể tới nhà anh được không?”

Lúc ấy Tương Trữ Chiêu ngồi đối diện Tuyên Hòa, từ chối cho ý kiến, thần sắc cũng không tốt lắm, nhưng sau khi dùng cơm xong, anh không đưa cậu về nhà như lệ thường mà lái xe rẽ theo hướng khác.

Tuyên Hòa chỉ đến thăm qua nhà riêng của cha mẹ Tương Trữ Chiêu chứ chưa từng tới nơi Tương Trữ Chiêu ở, bởi vậy ít nhiều có chút chờ mong. Cậu là một otaku không thích bước chân ra khỏi cửa, đối với cậu, nhà cửa sang trọng không bằng tốc độ trong game đua xe.

Nơi Tương Trữ Chiêu ở gần vùng ngoại thành, diện tích rất rộng, không hề nhỏ hơn tòa nhà chính của Tương gia chút nào, bước vào cửa có thể thấy trần nhà cao, kết cấu rộng lớn, đẹp đến từng đường nét, rất giống một ngôi nhà tinh xảo trong tạp chí, để lại cho người ta ấn tượng về một nơi không hề có người sống.

Không biết là trong lúc vô tình cậu nhíu mày hay lộ ra vẻ mặt gì, Tương Trữ Chiêu lạnh mặt hỏi: “Cậu không thích nơi này?”

Tuyên Hòa vội vàng lắc đầu: “Không phải… Chỉ là cảm thấy, có chút trống trải…”

“Tôi không hỏi cậu cái này.” Trên mặt Tương Trữ Chiêu có thêm một tầng giận tái đi.

Tuyên Hòa đành phải lảng sang chuyện khác: “Phòng của anh ở đâu… Có thể đi xem không?”

Tương Trữ Chiêu đưa cậu vào trong phòng, dặn dò người giúp việc chuẩn bị các thứ, sau đó còn nói: “Tôi đến thư phòng xử lý một số công việc, cậu chờ ở chỗ này, không được chạm vào đồ đạc khác.”

Cậu gật đầu, sau đó tìm một cái ghế ngồi xuống.

Khi người hầu bưng trà lên, Tuyên Hòa nhìn thấy một khung ảnh đặt trên bàn, bên trong là ảnh chụp của một thiếu niên, hiển nhiên là Tương Trữ Chiêu khi còn trẻ, thoạt nhìn có nét ngây ngô không được tự nhiên của thiếu niên, nhưng vẻ mặt mơ hồ ẩn chứa giận hờn lại giống hiện tại như đúc.

…… Có lẽ từ nhỏ đối phương đã thiếu tự nhiên như thế.

Tuyên Hòa bất tri bất giác cầm khung ảnh nhìn kỹ, quan sát bộ đồng phục trên người Tương Trữ Chiêu là đồng phục của một trường trung học nổi tiếng, bối cảnh là ở một yến hội không rõ tên, khi định nhìn xem còn có ảnh chụp khác không, bên tai truyền đến tiếng nói có vẻ tức giận: “Cậu đang làm cái gì?”

Tuyên Hòa buông khung ảnh, đang định giải thích, đối phương đã đoạt lại bức ảnh, thái độ của anh có vẻ khẩn trương thậm chí là thận trọng.

Cậu sợ run một chút, nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ chỉ là ảnh chụp bình thường, không biết lại là đồ vật quan trọng như thế…”

Tương Trữ Chiêu lạnh lùng nói: “Ai bảo cậu đây là thứ quan trọng.” Tuy rằng miệng thì nói vậy, nhưng tay lại mở ngăn kéo đầu giường, nhẹ nhàng đặt khung ảnh vào đó.

Trải qua thời khắc xấu hổ ấy, Tuyên Hòa cứ tưởng rằng với bản tính Tương Trữ Chiêu, hai người họ sẽ tạm biệt trong không khí gượng gạo, không ngờ Tương Trữ Chiêu không đả động gì đến chuyện bức ảnh, trái lại còn đưa Tuyên Hòa đi thăm những phòng khác; Tuyên Hòa không hiểu lý do, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cậu luôn lười nghĩ nhiều, cứ ngầm hiểu là Tương Trữ Chiêu sợ để cho người khác nhìn thấy ảnh chụp hồi còn trẻ, có khả năng là do anh không thích khuôn mặt của mình lúc trước, vậy thôi.

Dưới suy nghĩ lạc quan như vậy, đảo mắt đã tới ngày chụp ảnh cưới.

Tương Trữ Chiêu và Tuyên Hòa đều không có kinh nghiệm chụp ảnh cưới, chỉ có thể giao phó tất cả cho thợ ảnh chuyên nghiệp.

Những năm gần đây hôn nhân đồng tính cũng không hiếm thấy, bởi vậy bọn họ không bị nhiều cặp mắt tò mò dò xét cho lắm; hai người dưới sự trợ giúp của nhân viên thiết kế thay veston, Tương Trữ Chiêu mặc một bộ veston màu xám, phía trong mặc áo sơmi cùng gi lê màu xám tối còn Tuyên Hòa lại bị bắt thay một bộ veston ba lớp màu trắng đặc biệt bó sát người.

Cảnh chụp chia ra ở trong phòng và ngoài trời. Khi chụp ảnh ở trong phòng, bọn họ dựa theo hướng dẫn của người thợ ảnh, hai người ngồi ở trên chiếc ghế sô pha nhung phong cách sang trọng, cùng nhìn về một phía hoặc đứng nhìn nhau từ xa, có khi lại đứng ở trên thang lầu, một trước một sau, ngoái đầu lại nhìn nhau.

Tới giờ phút này việc quay chụp với Tuyên Hòa cũng coi như thuận lợi, nhưng đến khi ra ngoài trời, cậu bắt đầu cảm thấy hối hận về chuyện chụp ảnh cưới.

Địa điểm thợ ảnh chọn là khu vực nào đó bên hồ nước ở vùng ngoại ô, vừa có núi cao hùng vĩ, vừa có rừng cây ngắt xanh, còn cả hồ nước biếc thẳm, quả thật là một địa điểm chụp ảnh hiếm có; nhưng đến lúc hai người chuẩn bị xong, thợ ảnh bắt đầu thúc giục bọn họ dựa vào ngày càng gần, tạo dáng thân mật một chút.

Lời yêu cầu này cũng chỉ theo lẽ thường tình mà thôi, nhưng Tuyên Hòa vừa quay đầu lại đã nhìn thấy thần sắc Tương Trữ Chiêu trầm xuống, môi cũng chậm chậm nhếch lên.

Cậu vội vàng hòa giải: “Không cần đâu, ảnh cưới còn có người khác xem nữa mà, bình thường một chút là được rồi.”

Thợ ảnh có vẻ bất mãn: “Không được, thoạt nhìn các anh thế này ai bảo là chụp ảnh cưới, đâu có giống như chụp ảnh đi chơi chỉ cần đứng cạnh nhau là được, đây là chụp ảnh cưới, thân mật một chút là đương nhiên, dù sao cả đời chỉ có một lần…”

Tuyên Hòa không để ý lời người thợ chụp ảnh, quay lại nghía Tương Trữ Chiêu, chỉ nhìn thấy nét mặt nam nhân căng cứng, thầm hô không ổn, đang định nói gì đó xoa dịu anh, đã bị một bàn tay lôi nghiêng người về phía trước, ngã thẳng vào ***g ngực cứng rắn của nam nhân.

“… Như vậy được rồi chứ.” Thanh âm Tương Trữ Chiêu lạnh xuống, nhưng động tác thỏa hiệp rõ ràng tỏ vẻ anh đang nén giận.

Thợ ảnh gật gật đầu, vừa nhìn ống kính vừa hướng dẫn: “Tuyên tiên sinh nâng mặt lên, đứng thẳng người… Đúng, chính là như vậy.”

Tuyên Hòa im lặng làm theo, chỉ cảm thấy chỗ ngực bụng mình cùng nam nhân tiếp xúc thân mật truyền đến một luồng ấm áp, cảm nhận đây là nhiệt độ cơ thể của đối phương, đáy lòng không khỏi bối rối. Sau khi thay đi đổi lại mấy địa điểm, theo chỉ dẫn của thợ ảnh, thừa dịp trước lúc nắng tàn khi mặt trời chiều ngả bóng về tây, họ chụp xong ảnh cưới.

Tương Trữ Chiêu vẫn đưa cậu về nhà như trước, tất nhiên nét mặt khó gần không hề thay đổi.

Tuyên Hòa đứng ở thềm nhà, đang định tạm biệt đối phương thì đột nhiên Tương Trữ Chiêu bước tới gần, thô lỗ hôn lên trán cậu một cái, dường như cảm thấy phiền chán nói: “Ngủ ngon.”

“… Ngủ ngon.” Tuyên Hòa ngẩn ngơ cất tiếng trả lời, nhìn bóng dáng nam nhân rời đi, trong lúc nhất thời còn chưa kịp hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra.

…….. Cậu bị hôn.

Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, chỉ là người hôn cậu là vị hôn phu của cậu, cái người vừa xấu tính vừa thiếu tự nhiên – Tương Trữ Chiêu; hơn nữa hôn thì hôn nhưng trên mặt anh vẫn giữ vẻ mất kiên nhẫn, rốt cuộc là vì sao? Nếu không muốn hôn cậu, vì sao lại vẫn hôn? Tuyên Hòa cũng đâu bắt ép đối phương làm thế.

Cậu càng nghĩ càng hoang mang, tuy rằng hành vi của Tương Trữ Chiêu vừa thiếu tự nhiên lại rất khó hiểu, nhưng hành động lần này thật sự làm cậu không thể hiểu nổi… Dù cậu có tìm đủ mọi lý do biện minh cho hành động của Tương Trữ Chiêu, nhưng cậu biết mình cũng chẳng thể tự thuyết phục được bản thân tin tưởng nữa là … Chắc không có khả năng Tương Trữ Chiêu bị khung cảnh đêm tối lãng mạn tác động, nhất thời trong lòng nổi lên tình triều cuộn sóng mới có hành động thân mật với cậu đấy chứ?

Tuyên Hòa nghĩ đi nghĩ lại, bắt đầu cảm thấy hơi phiền phức, dứt khoát mở máy chơi game, lại một đêm thức trắng.

Hai tuần sau, ảnh cưới làm xong được đưa đến nhà.

Tuyên Hòa vốn cảm thấy hết sức hứng thú với ảnh cưới này, lúc trước chụp ảnh xong nhẽ ra do cô dâu chú rể đến chọn ảnh, rồi chỉnh sửa lại bằng phần mềm máy tính, nhưng bởi vì Tương Trữ Chiêu không có thời gian rảnh, Tuyên Hòa quyết định đem chuyện này ném cho mẹ và em gái lo, dù sao phụ nữ đối với loại chuyện này cũng rất ham thích.

Cậu mở album, tấm thứ nhất chụp hai người ở trong phòng, nền phòng được bài trí rất sang trọng; Tuyên Hòa nhìn ảnh của mình cũng chẳng có cảm tưởng gì, mặc veston mà vẫn chẳng khác lúc thường là mấy, nhưng Tương Trữ Chiêu thì không như vậy; anh nhìn thẳng ống kính, tầm mắt đã thu lại vẻ sắc bén thường ngày, khóe môi cũng trầm lại , rõ ràng chẳng cố ý tạo dáng gì, ấy thế mà nét mặt lại nhu hòa đến lạ kỳ.

Nếu bình thường Tương Trữ Chiêu cũng như vậy, có lẽ đã chẳng độc thân lâu đến thế. Cậu cười trộm, lần lượt lật tiếp những trang sau.

Cảnh tượng đổi thành ngoài trời, cảnh sắc vẫn là nước non tươi đẹp đã từng thấy chiều đó, nhưng lại làm Tuyên Hòa ngây ngẩn cả người. Trong bức hình, hai người đàn ông đang dựa sát vào nhau, đại khái bởi vì chênh lệch chiều cao nên khi cậu tựa vào Tương Trữ Chiêu cũng không làm người ta thấy gượng gạo. Trên ảnh cậu hơi hơi cụp mắt, còn Tương Trữ Chiêu lại cúi thấp đầu, chụp từ góc độ này, cảm giác như anh đang hôn lên tóc cậu.

Tuyên Hòa biết là do ảnh hưởng thị giác sinh ra lỗi giác mà thôi, nhưng vẫn không khống chế được đỏ mặt, lại nhớ tới nụ hôn buổi tối hôm trước của Tương Trữ Chiêu.

……Hơi khô… mềm mại…. nóng rực.

Cậu suy nghĩ lung lắm, mới miễn cưỡng tìm ra từ ngữ có thể hình dung loại cảm giác này. Nếu bỏ qua vẻ mặt chán ghét và thái độ thiếu kiên nhẫn của Tương Trữ Chiêu, thì với một đôi quen biết không lâu sẽ kết hôn mà nói, loại tiến triển này quả thật là có thể hi vọng.

Tuyên Hòa có chút thẹn thùng, bởi vì cậu chưa bao giờ trải qua những chuyện như vậy.

Sau đó cậu lại cẩn thận suy ngẫm, cảm thấy Tương Trữ Chiêu có lẽ cũng không chán ghét làm chuyện này với cậu. Tuy không hiểu vì sao anh phải cố tỏ thái độ làm kẻ khác mất hứng, nhưng có một điều cậu biết, Tương Trữ Chiêu chắc chắn không phải kiểu người tự làm khổ mình. Sau khi tự hỏi xong, Tuyên Hòa mới cảm thấy thông tỏ.

Nếu đối phương thật sự không chán ghét, như vậy lần sau, để cậu thử chủ động cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Tuyên Hòa cầm album ảnh cưới, thay quần áo rồi ra ngoài. Hai tuần nay công việc của Tương Trữ Chiêu có chút không thuận lợi, không có thời gian gặp cậu, Tuyên Hòa gọi điện thoại hỏi xong, bảo lái xe đi thẳng về hướng nhà riêng của Tương Trữ Chiêu.

Tới nơi, Tuyên Hòa được nữ giúp việc mặc âu phục đen và tạp dề trắng mời vào phòng khách, Tương Trữ Chiêu đang xem báo chiều, nghe thấy tiếng cậu vào, ngẩng đầu nói: “Ăn tối không?”

“Ăn.” Tuyên Hòa cười nói, “Tôi đem cái này sang cho anh.” Cậu lắc lắc cuốn album trong tay.

Tương Trữ Chiêu im lặng cầm album, lật nhanh từng tấm, hà khắc bình luận: “Tạm được.”

Tuyên Hòa uống ngụm trà, nói: “Dù sao đều là đàn ông, không có biện pháp cưỡng cầu.” Cậu nghĩ những lời này có thể làm cho Tương Trữ Chiêu tức giận, vội vàng bổ sung: “Ý tôi là: Nếu là cô dâu, có thể đổi nhiều loại áo cưới hoặc lễ phục, ảnh chụp sẽ đẹp……”

Lúc này Tương Trữ Chiêu không tức giận, chỉ liếc Tuyên Hòa một cái, nói: “Nếu cậu muốn vậy, tôi có thể miễn cưỡng thu xếp thời gian đi chụp lại, để cậu được mặc áo cưới.” Nói xong còn lộ ra một nụ cười nhạt mang theo một chút ác ý.

Cậu lắc đầu, cười gượng: “Chụp một lần là đủ rồi.”

Thời khắc này không khí giữa hai người bình yên như thế, thậm chí Tuyên Hòa còn cứ ngỡ người trước mặt không phải Tương Trữ Chiêu, mà là anh em sinh đôi của Tương Trữ Chiêu; nhưng cho đến khi Tương Trữ Chiêu bỗng nhiên không nói một lời đứng dậy rời đi, không lâu sau gọi người giúp việc đến truyền lời, bảo lái xe đưa cậu về nhà, Tuyên Hòa mới phát hiện có gì đó không đúng.

Cậu hỏi cô giúp việc, mới biết hai tuần trước sau khi chụp ảnh cưới Tương Trữ Chiêu bị bệnh, tuy rằng chỉ là phát sốt cảm mạo, nhưng mãi vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt đẹp.

“… Sức đề kháng của Tương tiên sinh hơi thấp, bình thường thì không sao, nhưng một khi thời tiết thay đổi đột ngột, hoặc ở ngoài trời quá lâu thì hầu như đều sẽ sinh bệnh ………”

Ngữ khí “đã quen rồi” của người giúp việc vẫn văng vẳng bên tai, cậu chần chờ một lúc lâu mới quyết định ở lại đợi muộn một chút rồi về.

Một lát sau, Tuyên Hòa đứng trước cửa phòng Tương Trữ Chiêu, nhẹ nhàng gõ cửa, không có tiếng trả lời. Cậu giành việc của người làm, bưng nước và thuốc đến, cũng không thể cứ vậy mà bỏ đi, do dự chốc lát, bèn mở cửa, trên chiếc giường rộng lớn, một bọc chăn bông cuốn thành một đống, trong đó mơ hồ lộ ra mái tóc tán lọan sau gáy của người đàn ông.

Tuyên Hòa đi đến bên giường nhìn Tương Trữ Chiêu. Tương Trữ Chiêu nhắm chặt mắt, không biết là do cảm thấy nóng hay là phát sốt, trên mặt hơi ửng hồng, lông mày thẳng tắp nhíu chặt ở giữa ấn đường lưu lại một vết hằn thật sâu. Tuyên Hòa ngồi xuống mép giường, sờ khuôn mặt hơi nóng của anh: “Tỉnh nào… Tới giờ uống thuốc rồi.”

Tương Trữ Chiêu mờ mịt mở mắt, lại trừng mắt nhìn, thốt nhiên lạnh lùng bảo: “Sao cậu lại ở trong này!”

“… Tôi ở lại chăm sóc cho anh.” Tuyên Hòa hòa nhã nói.

“Đi ra ngoài.” Nam nhân xoay người, đưa lưng về phía cậu.

Tuyên Hòa ngẩn ra, không biết đối phương lại đang thể hiện thái độ gì đây, cậu muốn nói gì đó, lại sợ làm đối phương tức giận làm bệnh nặng thêm, đành phải mềm giọng nói: “Tôi giúp anh mang thuốc đến, đã tới giờ uống thuốc rồi.”

“Đi ra ngoài!” Nam nhân tăng lớn âm lượng, nhưng hiển nhiên có loại cảm giác khí lực không đủ.

Khóe miệng Tuyên Hòa khẽ kéo lên, trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại ý thức đối kháng kỳ lạ, nói chắc như đinh đóng cột: “Nếu anh không chịu uống thuốc, tôi sẽ không đi.”

Hơi thở Tương Trữ Chiêu bị kiềm hãm, dường như không ngờ Tuyên Hòa sẽ phản ứng như vậy, tức giận chậm rãi xoay mặt lại, đáy mắt ánh lên vẻ nguy hiểm.

Tuyên Hòa vẫn ngồi im, chỉ nhìn đối phương, cười nói: “Sao vậy, ngay cả thuốc cũng không dám uống?”

Tương Trữ Chiêu đang xốc chăn bông lên để ngồi thẳng người, nghe vậy, lập tức lửa giận bốc cao, lạnh lùng nói: “Tôi không biết thì ra cậu thích tự hành xác mình như thế, ngay cả công việc của người làm cũng muốn tranh.”

“So với một người đàn ông đã lớn tuổi còn không dám uống thuốc thì tôi đã là gì đâu.” Tuyên Hòa mỉm cười.

Đang lúc hai người đối chọi gay gắt hết sức, ngoài cửa truyền đến thanh âm sợ hãi của nữ giúp việc: “… Tương tiên sinh, Tương lão phu nhân đến.”

Năm phút sau, Tương Trữ Chiêu uống thuốc xong lại ngủ tiếp, để bà Tương và Tuyên Hòa ngồi trong phòng khách.

Bà Tương vẫn hiền hậu như vậy, cười nói: “May mà có con ở đây, từ nhỏ nó đã khiến người khác phải đau đầu, hay bị ốm nhưng lại không chịu nói ra, luôn làm cho người ta lo lắng.”

Tuyên Hòa vội khiêm tốn nói: “Người quá khách khí rồi, con chưa làm được gì cả.”

“Nó ngoan ngoãn uống thuốc, như vậy là đủ rồi.” Bà Tương thở dài, “Nếu không vướng bận gì thì con ở lại đây trông nó đi. Sáng sớm mai bác phải bay ra nước ngoài, không có cách nào ở lại.”

“… Dạ, không sao đâu, con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.” Tuyên Hòa bình tĩnh trả lời.

Hai người hàn huyên hồi lâu, nói chuyện vài chuyện lặt vặt về hôn lễ. Sau khi tiễn bà Tương, Tuyên Hòa quay về phòng Tương Trữ Chiêu, đắp lại chăn cho cái người đang mơ mơ ngủ kia, rồi kéo một chiếc ghế ngồi xuống, lấy PSP ra chơi tiếp.

Tương Trữ Chiêu ngủ rất im lặng, cũng không xoay người; ngoài việc cứ đúng giờ đổi một túi chườm nước đá khác, kỳ thật Tuyên Hòa cũng không có việc gì để làm. Đêm càng khuya, lại càng buồn ngủ, cậu mơ mơ màng màng liền ngủ mất.

Buổi sáng hôm sau tỉnh lại, khi Tuyên Hòa phát hiện mình đang nằm ở trên giường, suýt nữa sợ tới mức kêu thét lên ––– có lẽ do cảm thấy quá lạnh, cho nên đến nửa đêm cậu mới theo bản năng trèo lên chiếc giường ấm áp, Tuyên Hòa đối với bản thân vẫn có chút tự giác.

Phiền não nhìn khuôn ngực của nam nhân trước mắt, cậu vừa nghĩ nên làm thế nào để không đánh thức đối phương mà vẫn có thể xuống giường, vừa di chuyển thân thể ra phía sau, để cho bản thân thoát khỏi ôm ấp của đối phương, nhưng mà động tác mới tiến hành một nửa, bên tai liền truyền đến thanh âm cáu kỉnh của nam nhân: “Cách xa tôi ra một chút.”

Không kịp kinh hoảng, Tuyên Hòa đã bị Tương Trữ Chiêu đẩy ra, suýt nữa té xuống đất, nhưng lúc này Tương Trữ Chiêu đã kịp đứng dậy xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm, không bao lâu trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào.

………Vẫn còn sốt sao? Tuyên Hòa buồn bực nghĩ. Mới vừa rồi thoáng nhìn, cũng không thấy rõ lắm, nhưng dường như sườn mặt tái nhợt của Tương Trữ Chiêu có một chút đỏ đậm… Nhưng mà nhịp chân đi vào phòng tắm lại vô cùng mạnh mẽ tràn đầy tinh lực.… Có lẽ, chỉ là ảo giác thôi. Cậu lạc quan nghĩ.

Khi hai người rửa mặt chải đầu xong, bữa sáng cũng đã chuẩn bị xong. Tối hôm qua Tuyên Hòa ở lại trông nom Tương Trữ Chiêu, vô tình làm quen được mấy người giúp việc của nhà Tương Trữ Chiêu, thế là cậu rất tự nhiên nói với một cô gái trong số đó: “Tiểu An, tôi muốn ăn trứng chiên.”

Cô giúp việc cười đồng ý, xoay người đi vào bếp.

Tương Trữ Chiêu lạnh mắt nhìn, nhấp một ngụm cà phê nóng, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Cậu quen thân với cô ta sao?”

Tuyên Hòa cười nói: “Không có, tối hôm qua mới biết; nếu không ở lại chăm sóc anh, tôi sao có thể quen các cô ấy.”

Tương Trữ Chiêu hừ một tiếng, không nói.

Tuyên Hòa vì không rõ ý tứ đối phương nên đành ỉm đi ngồi ăn sandwich, đồng thời hỏi: “Hôm nay anh có thấy khỏe hơn không? Nhiệt độ đã giảm, hẳn là không có gì đáng ngại.” Thấy đối phương không định đáp lại, Tuyên Hòa đành phải tiếp tục nói tiếp: “Tôi về nhà rồi, anh nhớ phải uống thuốc đúng giờ đấy ……”

Tương Trữ Chiêu mở miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng đúng lúc này Tiểu An đã bưng món trứng chiên nóng hôi hổi mới ra lò đặt trước mặt Tuyên Hòa; Tuyên Hòa cầm dĩa ăn, cắt một miếng trứng chiên thơm ngon mềm mại bỏ vào trong miệng, chú ý tới tầm mắt của Tương Trữ Chiêu, vội vàng nói: “Tương tiên sinh, anh cũng muốn ăn trứng chiên sao?”

Phản ứng của đối phương là bỏ bữa sáng mới ăn được một nửa, mệt mỏi nói: “Không ăn.”

Tuyên Hòa không hiểu ra sao, không biết mình lại làm gì đắc tội anh rồi, thân thiết nói: “Anh cảm thấy khó chịu sao? Hay là không ngon miệng..… Nếu muốn ăn gì, chỉ cần dặn một tiếng là được mà.” Cậu nói xong, Tương Trữ Chiêu vẫn giữ vẻ từ chối cho ý kiến, Tuyên Hòa bỗng nhiên hiểu ra, nói: “… Tôi đút anh được không?”

Ý nghĩ của cậu kỳ thật rất đơn giản, chỉ là cảm thấy bản thân mình đã hạ mình hầu hạ, đối phương lẽ nào lại không cho cậu mặt mũi. Quả nhiên thần sắc Tương Trữ Chiêu khẽ động, chưa nói được cũng chưa nói không được, chỉ chăm chăm nhìn cậu.

Tuyên Hòa đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tương Trữ Chiêu, lấy dao nĩa xắt lạp xưởng thành từng miếng, xiên một miếng nhỏ đưa đến bên môi anh; Tương Trữ Chiêu sau phút chần chờ mới há miệng ăn. Tuyên Hòa nhẹ thở ra trong lòng, lại múc một muỗng khoai miếng, anh cũng ăn hết.

Ăn xong bữa sáng cũng mất không ít thời gian, Tuyên Hòa cười đứng dậy nói: “Tôi đi đây, anh nhớ nghỉ ngơi thật tốt nhé!”

“… Tôi tiễn cậu.” Tương Trữ Chiêu cũng đứng dậy theo.

Cậu không dám từ chối, đành phải đi theo anh qua hành lang ra cửa, lái xe đã đánh xe chờ sẵn ở ngoài. Tuyên Hòa dừng lại ở trước cửa: “Anh còn đang bệnh, đưa đến đây là được rồi.”

Vẻ mặt Tương Trữ Chiêu bắt đầu cứng lại, “Chỉ là bệnh nhẹ thôi.” Anh lạnh lùng nói.

Tuyên Hòa thở dài trong lòng, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, bước vài bước về phía Tương Trữ Chiêu, thừa dịp đối phương bất ngờ không kịp phòng bị, đột nhiên khẽ hôn lên gương mặt nam nhân, nói: “Mau trở về phòng đi, tôi về đây.”

Đối phương lộ ra vẻ mặt sửng sốt, cảm giác như có vài phần không thể tin. Tuyên Hòa cười trộm ở trong lòng, hưng phấn vì mình cuối cùng cũng dọa đối phương thành công.

Ngay lúc cậu muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên bờ vai đau đớn, còn không kịp ý thức chuyện gì xảy ra, trên môi đã bị một cái gì đó nóng ấm chặn lại, không ngừng chà xát, Tuyên Hòa ngơ ngác mặc cho đối phương hành động, đợi đến lúc phục hồi tinh thần, nghĩ vậy là đang hôn môi, mặc dù có chút đường đột, nhưng vào thời điểm này cậu hẳn là nên phối hợp với Tương Trữ Chiêu.

Do dự sau một lúc lâu, cuối cùng Tuyên Hòa mới cẩn thận vươn đầu lưỡi, liếm đôi môi từ đầu đến cuối vẫn mím chặt của nam nhân, nhưng khi cậu liếm lần hai, lần ba, đối phương lại vẫn không đáp lại. Cậu bắt đầu có chút uể oải, không biết mình làm sai chỗ nào, đang muốn đặt câu hỏi, Tương Trữ Chiêu đã rời môi đi, lại hôn thật mạnh lên trán cậu vài cái, vẫn là cảm giác khô khô mà ấm áp như cũ.

“… Tôi còn đang cảm mạo.” Thật lâu sau, anh tựa hồ mất kiên nhẫn nói.

Tuyên Hòa ngây ngẩn, nghĩ đối phương vì sao tự nhiên nhắc tới chuyện này, sau đó mới ý thức được Tương Trữ Chiêu đang giải thích nguyên nhân không đáp lại, trên mặt lập tức nóng lên, mặc Tương Trữ Chiêu còn đang chờ cậu hoàn hồn, chỉ để lại một câu “Tôi đi đây” liền xoay người đẩy cửa rời đi.

Cậu cúi đầu vội vã đi, cũng không dám quay đầu lại, chỉ sợ Tương Trữ Chiêu vẫn đang nhìn bóng dáng của cậu, nhất thời trong lòng có chút xấu hổ có chút lúng túng, trái tim cũng đập kịch liệt. Cậu ảo não thở dài, hồi tưởng chuyện mình mới làm vừa rồi, nhất thời cảm giác ngay cả lỗ tai của mình cũng nóng lên.