Hôn Nhân Ngọt Ngào Ông Xã Siêu Cấp Cưng Chiều

Chương 310






Xe của Tả Kinh Luân ngừng lại ở cách đó không xa, ba người xuống xe.

Khi nhìn thấy tòa nhà này, Vu Điềm cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Nơi này rất rộng và rất tốt.

Đây không phải là lần đầu tiên cô ta đến tiểu khu này, nhưng khi đó
chỉ vi cảm thấy tò mò nên đi theo đến đây xem.

Dù sao đi nữa, đây cũng được mệnh danh là một trong những khu dân cư cao cấp tốt nhất.


Nhưng bây giờ, nhà họ cố thực sự đã chuẩn bị một phòng tân hôn cho Vu Tịch ở đây.

Tô Hành cũng rất bất ngờ, nhìn tòa nhà này.

“Đây là phòng tân hôn nhà họ cố chuẩn bị? Không đi nhầm nơi chứ?”
Tòa nhà nhỏ màu trắng, không thể nói là lớn đến mức khiến người ta kinh ngạc, chính là ờ thủ đô nơi tấc đất tấc vàng như thế này, cũng xem như là đứng thứ nhất thứ nhì.

Vu Điềm mấp máy miệng, nói: “Không, chính là chỗ này.


Thư Nhã đã đến, nhìn bên này, cười nói: “Bà thông gia đến rồi à, người này là…”
Tô Hành vẻ mặt kiêu ngạo nói: “Đây là bạn trai của con gái thứ hai tôi, Tả Kinh Luân, nhà họ Tả, siêu thị thực phẩm tươi sống của
nhà họ Tả bà biết chứ, loại siêu thị này có thể thấy ở khắp mọi nơi, đều do nhà bọn họ mở.


“À… À, là vậy à.

” Thư Nhã mỉm cười với anh ta.


Lúc này Vu Điềm vội vã đi đến gần Thư Nhã.

“Bác gái, đây chính là phòng tân hôn nhà bác vừa mới mua sao? Nhà bác đối xử với Vu Tịch thật tốt quá.


Thư Nhã mím môi cười nói: “Nếu gả váo nhà của chúng tôi, vậy coi như là thành con gái của chúng
tôi, đương nhiên chúng tôi phải đối xử thật tốt với con bé, đây là điều vốn dĩ chúng tôi nên làm.


Vu Điềm nghĩ, nói thi nghe hay lắm.

Cô ta không nói gì, cười, Tô Hành ờ đằng sau không chịu thua nói: “Điềm Điềm, con cũng sẽ có, nhà họ Tả đối xử tệ bạc với con sao?”
Vu Điềm nhìn thoáng qua Tả Kinh Luân ở bên cạnh, lại thấy Tả Kinh Luân giống như tâm trí không ở đây, đang nhìn khắp nơi.

Ánh mắt anh ta cuối cùng dừng lại ở trên người cố Lâm Hàn và Vu Tịch đang bước từng bước đi tới cách đó không xa.

Thân hình anh ta khẽ động.

Nhìn Cố Lâm Hàn, anh ta kìm nén lửa giận trong lòng.


Vu Tịch đến, Thư Nhã vội vàng bước lại gần.

“Hai đứa chắc cũng chưa được xem nhiều nhì? Đi thôi, chúng ta cùng vào xem.


Thư Nhã nắm lấy tay Vu Tịch, nói
một cách đầy trìu mến.

Vu Tịch mỉm cười, nhìn về phía sau…
Làm sao Tả Kinh Luân có thể đến đây?
ở bên cạnh còn có Vu Điềm và Tô Hành, điều này không cỏ gì đáng ngạc nhiên, Thư Nhã vẫn luôn hy vọng rằng hôn sự của cô sẽ diễn ra tốt đẹp và mỹ mãn, người khác có thứ gì, cô cũng sẽ có.

Tất nhiên bà không hề biết, người khác có cha mẹ yêu
thương, cô không có, đây là điều mà ngay từ đầu số phận đã định trước cho cô.