Dù sao thì chuyện của hai người cũng đã là chuyện cũ.
Công ty nội thất của Lôi Đình không chỉ hoạt động trong lĩnh vực điện tử.
Cô không quan tâm để mà hỏi từng người một.
Bây giờ có lẽ anh không biết có một mối quan hệ như vậy, vì vậy anh đã chọn một công ty nhiếp ảnh có danh tiếng tốt.
Xét cho cùng trong cả nước hiếm
có công ty chụp ảnh cưới nào cao cấp như vậy.
Vu Tịch nói, “Tôi không quan tâm ai là chủ siêu thị khi tôi vào mua hàng trong siêu thị.
”
Tả Kinh Luân nhìn cô, sau đó nhìn Cố Lâm Hàn ờ bên cạnh.
Anh thật sự muốn tim hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
“Vu Tịch, tớ có thể nói với cậu vài lời không ?”
“Không.
” Vu Tịch thẳng thừng khoanh tay trước ngực.
Tả Kinh Luân đang rất mất binh tĩnh, vì vậy anh ta nhìn cố Lâm Hàn và không buông tay.
“Chỉ nói vài lời.
”
“Tôi không muốn nói lời nào huống chi vài lời.
”
Thật kinh tởm khi phải đứng đây và nhìn anh ta vào lúc này.
Vẻ mặt Tả Kinh Luân thay đổi, trái tim háo hức khiến anh có chút ngại ngần khi phải quan tâm đến điều đó.
“Cậu đi qua đây với tớ.
”
Tả Kinh Luân đưa tay ra và nắm lấy cánh tay của Vu Tịch.
Tuy nhiên khi lần đầu tiên gặp mặt đã có thể cảm thấy rằng cố Lâm Hàn liền đẩy anh ta ra.
Tả Kinh Luân bị anh đẩy ra, đột nhiên
sắc mặt Tả Kinh Luân tái nhợt, anh ta muốn đẩy cố Lâm Hàn ra nhưng sức lực của anh ta nhỏ hơn Cố Lâm Hàn rất nhiều.
Vu Tịch vẫn đang đứng xem, Tả Kinh Luân sắc mặt đỏ bừng nhìn Cố Lâm Hàn, “Cố Lâm Hàn, anh muốn thế nào, người khác anh nhưng tôi không sợ anh.
”
Cố Lâm Hàn hừ lạnh một tiếng, nhếch mép nhìn anh ta.
“Anh thử chạm vào Vu Tịch một lần nữa xem.
”
Tả Kinh Luân nắm lấy tay anh,
“Vu Tịch đang rảnh rỗi, tại sao anh lại quân cô ấy.
”
Cánh tay cố Lâm Hàn trở nên mạnh mẽ hơn.
“Tôi chỉ cấm anh chạm vào cô ấy.
”
Giọng điệu của anh rất độc đoán và khuôn mặt của anh trông rất lạnh lùng, anh không cho phép bất cứ anh chất vấn anh cả.
“Anh…” Tả Kinh Luân nói, “Anh nghĩ mình có thể lộng hành ờ thành phố B sao?”
“Tôi có thể lộng hành như vậy, nếu anh có năng lực thì đánh bại tôi đi, nếu không được anh liền phải cách xa Vu Tịch một chút.
” Cố Lâm Hàn thản nhiên nói.
Phía sau, nhân viên bán hàng sững sờ.
Cố Lâm Hàn đã trực tiếp hạ bệ phó chủ tịch của họ.
Họ muốn giúp đỡ nhưng không biết phải làm cách nào.
Đó là Cố Lâm Hàn.
Hơn nữa, vào lúc này trông anh
thật độc đoán và dường như sẽ không bao giờ có cơ hội để chất vấn anh.
Tả Kinh Luân hoảng sợ nhìn những người bên cạnh và hỏi phải nên làm thế nào.
Anh ta vội vàng nói, “Các người, các người mau gọi cảnh sát, gọi cảnh sát!”
“Vâng…vâng phó chủ tịch.
”
Họ vội vàng mở điện thoại di động để gọi cảnh sát.
Vu Tịch đưa mắt nhìn cố Lâm
Hàn.
Nếu gọi cảnh sát không có ích cho anh ta, vi anh ta không phải là bạo chúa ở thủ đô.
Cố Lâm Hàn lạnh lùng.
Tả Kinh Luân nhìn Vu Tịch, “Nhìn xem bên cạnh cô là loại người gì vậy.
”
Vu Tịch liếc nhìn Tả Kinh Luân.
Anh ta lôi kéo đã lâu còn không có chút hề hấn gì tới cố Lâm Hàn liền xấu hổ nói người khác là côn đồ sao ?
Côn đồ thì sao, đẹp trai thì côn đồ hay không cũng không quan trọng.
Hơn nữa thành phố B, nếu bạn muốn trở thành một kẻ không tốt thì bạn phải có được sự tự tin này.
Nhìn Cố Lâm Hàn vẫn đứng yên bất động, Tả Kinh Luân tức muốn nôn ra máu.
“Cố Lâm Hàn, tôi không biết tại sao anh không cho phép tôi chạm vào Vu Tịch nhưng anh nên biết rằng tôi cũng đã dõi theo Vu Tịch lớn lên từ khi chúng tôi còn nhỏ,
cùng học chung một trường, cho nên anh hãy dừng hành động vô nghĩa của mình lại đi.
”
ò, có vẻ có gì đó không ổn với não của Tả Kinh Luân.
Cố Lâm Hàn liếc nhìn và vung một nắm đấm đánh anh ta.