Ôm nhau ở trong chăn, hôn nhau đến mức khó tách rời.
Vốn dĩ chỉ là nếm thử rồi thôi, nhưng từ từ biến thành hai người gặm cắn nhau, mút vào, nóng lòng quấn lấy nhau, anh khát khao cô, đến mức giống như muốn nuốt luôn cô vào bụng.
Vu Tịch cảm thấy trong óc mình hỗn loạn giống như một nồi cháo.
Cố Lâm Hàn muốn tách ra, nhưng Vu Tịch lại cảm thấy chưa
đủ.
Cô ôm anh, không cho phép anh rời đi.
Tìm thấy môi anh, cô lại hôn lên một lần nữa.
Cố Lâm Hàn theo đường cong trên thân thể cô mà vuốt ve thân thể cô.
Cô khẽ rên nhẹ.
Bộ dáng sung sướng kia, càng khiến cho trong lòng cố Lâm Hàn hài lòng hơn.
Nhất là biểu tình hưởng thụ kia, giống như là lời khen lớn nhất đối với anh.
Cô dường như là muốn dùng hành động thực tế để bày tỏ rằng, cô thích anh, thích cả thân thể của anh.
Cố Lâm Hàn càng cảm thấy vui vẻ hơn, nhả môi ra khỏi miệng cô, di chuyển xuống phía dưới, lưu luyến không muốn rời trên chiếc cổ mảnh mai, sau đó lại di chuyển về phía thân thể cô.
Vu Tịch say mê bắt lấy cánh tay của anh, thanh âm của cô càng
trở lên phóng túng hơn.
Thanh âm kia giống như là thần khí câu hồn, khiến anh cảm thấy dễ nghe hơn bất kỳ loại âm thanh nào, trong lòng cũng đi theo, dâng lên một cỗ cảm giác thỏa mãn thật lớn, trên môi càng tham lam mút vào mỹ vị của cô tỏa ra.
Cảm giác này tuyệt vời như vậy, khiến cho người ta không muốn dừng lại.
Nhưng mà, cố Lâm Hàn hôn lên bụng dưới của cô, nhìn bụng dưới của cô, hình như đã cỏ vài vết rạn đỏ, anh bất đắc dĩ thở dài,
đầu lưỡi ở trên bụng đảo qua một vòng, mặc dù không thoải mái nhưng anh vẫn ép mình dừng lại.
Vu Tịch sớm đã biến thành một vũng nước.
Mềm nhũn ờ đó, nằm im trên người anh.
Thật lâu sau, cô mới hít sâu một hơi, treo ở trên người anh, tay vẫn còn không muốn buông ra, chỉ muốn dựa vào hơi ấm của anh.
cố Lâm Hàn rất khó chịu, nhưng mà, cũng không thể làm gì được.
Anh chỉ có thể ôm cô và nói: “Em ngủ đi.
”
Vu Tịch mơ mơ màng màng gật đầu: “ừm.
”
Dáng vẻ sống chết cũng phải ôm anh của cô, khiến anh cười theo, thở dài.
Không có cách nào, chỉ có thể cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.
Chẳng qua, chì cần ôm như thế này, cũng đã thấy rất thoải mái.
Thoải mái hơn nhiều so với việc ngủ một mình.
Anh cũng không cảm thấy buồn chán.
Trong lòng anh có một loại cảm giác, an tâm không thể giải thích được.
Vu Tịch càng là vô tâm vô phế, ôm anh như thế, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cảm giác sau khi kết hôn nhưng thực ra khá tốt, một người vô vị, biến thành hai người vui mừng.
Lúc này anh nghĩ, anh rất vui vẻ vì lựa chọn lúc đó, giữ lại đứa con ngoài ý muốn này…
Ngày hôm sau.
Sáng sớm cố Lâm Hàn đã thức dậy, nhưng thấy trên giường có thứ gì đó.
Một chiếc hộp, mặt trên viết: “Chúc mừng sinh nhật cố Lâm Hàn, đây là món quà tặng anh.
”
Ngừng một chút, anh bước tới và mờ hộp quà.
Vừa thấy, đó là một đôi giày.
Lúc này, Vu Tịch cũng đồng thời đi ra từ bên trong.
Cố Lâm Hàn nhìn cô ấy: “Món quà em tặng anh?”
Vu Tịch nói: “Vâng, vâng, hì hì, anh xem.
”
Cô ấy giơ chân lên.
Phía trên là một đôi giày giống như đôi giày này.
“Cùng kiểu dáng với em, có đẹp không.
”
Cùng kiểu dáng…
Vậy chẳng phải là, đồ đôi?
Cố Lâm Hàn nhướn mày một cái, cầm lấy giày tới.
Anh nhìn lại đôi giày trên chân cô ấy.
Vu Tịch đeo, trông khá đẹp.
Cố Lâm Hàn mỉm cười, sau đó cầm lấy đeo thử.