Tiểu Cảnh còn không vui.
“Anh ba, chị cùng ăn với em cơ.
”
Cố Lâm Hàn đen mặt, lại lần nữa xách Tiểu Cảnh ném ra đi.
Lúc này, Hứa Khả cùng cố Lâm Lệ cùng
nhau đi vào nhà.
Nhà cũ của nhà họ cố thật ra đã lâu rồi chưa từng náo nhiệt như thế.
Nhìn đến Hứa Khả tiến vào, Thư Nhã chào hỏi: “Hai đứa tới rồi à, vừa lúc tới rồi thì cùng nhau ăn cơm, những đứa bé này, quá nghịch ngợm, dì không thể tiếp đón cháu, dù sao cháu cũng thường tới, đi vào bên trong ngồi đi.
”
Hứa Khả gật gật đầu, “Dì cứ làm việc của dì đi ạ.
”
Cố Lâm Lệ ở phía sau nhìn.
Hứa Khả mỉm cười, “Hôm nay đúng thật là rất náo nhiệt.
”
Cố Lâm Lệ nói: “Ngày thường không phải cô không thích náo nhiệt sao.
”
Mặt Hứa Khả mặt đỏ lên, “Có khi cũng muốn náo nhiệt một chút mà.
”
Nhưng mà ánh mắt, lại không khỏi bắt đầu tìm kiếm phương hướng của Vu Tịch cùng Cố Lâm Hàn đang ngồi.
cố Lâm Hàn đang cùng nói chuyện với Vu Tịch.
Vu Tịch nói: “Sao anh lại xách Tiểu Cảnh đi rồi.
”
Cố Lâm Hàn nhíu mày, “Quá ồn ào.
”
Vu Tịch nói: “Mấy đứa trẻ thì là như vậy mà, anh nhìn anh đi, đây là em ruột của anh đấy, anh còn hung dữ như thế.
”
Hai người dựa vào cùng nhau, cười cười nói nói.
Ánh mắt của Hứa Khả ngừng lại.
Hình ảnh này, làm mắt cô ta chua xót vô cùng.
Âm thầm cắn chặt răng, cô ta mới trực tiếp đi qua.
Vu Tịch liếc mắt một cái đã nhìn đến phía sau, Hứa Khả đã vào nhà, ánh mắt sắc bén nhìn chính mình, dáng vẻ tràn ngập vẻ thù địch.
Vu Tịch nhướng mày, cười lạnh chạm chạm Cố Lâm Hàn.
Cố Lâm Hàn có chút nghi hoặc quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy Hứa Khả lại đây, dáng vẻ tươi cười trên mặt mới về lạnh nhạt.
Hứa Khả nhìn hai người, lại nhìn nhìn cố Lâm Hàn, “Lâm Hàn, Vu Tịch, hai người…”
Vu Tịch cười tủm tỉm, “Chị Hứa Khả, xảy ra chuyện gì vậy?”
Hứa Khả nói, “Không có gì, chính là, từ khi nào mà hai người các người ở bên nhau vậy, tôi cũng không biết.
”
Vu Tịch tiếp tục mỉm cười, “À ra thế, phía trước cùng nhau lại đây, tôi cho rằng các
người sẽ biết đâu, cái này, còn phải đặc biệt giải thích một chút sao?”.