“Cút!” Vu Tịch nhìn đám thiếu gia nhà giàu ở trong nhóm làm trò đủ kiểu, bọn họ không khác gì những đứa trẻ ấu trĩ.
Cố Tân Tân nói: “Rốt cuộc chuyện này là sao, tự dưng lại đi lãnh chứng kết hôn vậy, không nghe thấy cậu thông báo trước gì hết.
”
Vu Tịch bất đắc dĩ nói: “Bị người cố gia phát hiện, bởi vì không thể giải thích cho bọn họ hiểu được nên họ dẫn tụi tớ tới Cục Dân Chính để lãnh chứng…”
Cố Tân Tân nói: “Thì ra là vậy, ha ha ha, đây chính là số phận đã được định đoạt, chứng tỏ là do đứa bé trong bụng của cậu đã được định trước là sống tốt, cậu hãy chấp nhận số phận đi, thành thật sinh em bé.
”
Vu Tịch thở dài, nghĩ cũng đành vậy.
Mỗi ngày có nhiều ca phá thai như vậy, nhưng cứ tới lượt cô, lần phá thai nào cũng không thành công.
Có lẽ là do đứa nhỏ ở trong bụng, nó cũng muốn được sinh ra.
Lúc này, Hạ Tử Minh nói: “Này, đừng nói lung tung ở đây nữa, lựa thời gian thích hợp để mời tụi tôi đi ăn đi, thật là, cũng đã kết hôn cả rồi, cũng không thèm chào hỏi một cái, cho nên phải mời một bữa thật lớn, lão tam này, cái sơn trang lần trước tôi có nói với cậu ẩy, trông đẹp lắm, cậu đặt nó đi.
”
Lão tam chính là nói tới cố Lâm Hàn, bởi vì anh ở nhà đứng thứ ba, cho nên Hạ Tử Minh gọi anh là lão tam.
Vu Tịch nhớ rõ cái sơn trang gì đó mà anh ấy từng nhắc tới, hình như chi phí rất cao, giá thấp nhất cũng phải mười mấy vạn.
Mặc dù chút tiền ít ỏi ấy, đối với bọn họ cũng không có quan trọng cho lắm, đám người kia chính là kiểu người không có việc gì làm thì nổi hứng mua một cái thiết bị trò chơi mười hay hai mươi mấy vạn đều là chuyện bình thường, chỉ là bọn họ rảnh rỗi ở trong nhóm khóc lóc than nghèo, dù sao thì cái vấn đề ai sẽ là người thuê cái sơn trang này, đã rõ ràng ngay từ đầu rồi.
Cố Lâm Hàn lúc này đã nhắn một câu: “Sẽ mời.
”
Hạ Tử Minh lập tức nói: “Tốt, đã chụp màn hình xong.
”
Lúc này, Vu Tịch đang lướt qua vòng bạn bè, lập tức nhìn thấy, cố Tân Tân đã đăng lên một câu: “Ôi, sắp phải làm mẹ nuôi rồi, thực sự là đám cưới thế kỷ nha, hai người này có thể đến được với nhau tới bước quả thật không có chuyện gì bằng.
.
”
Phía dưới, có rất nhiều bạn bè chung của hai người, đều đã bắt đầu bình luận.
“Nói ai vậy?”
“Ai kết hôn?”
“Hai người nào thế?”
Móe nó, cái con cố Tân Tân miệng rộng này.
Vu Tịch vội vàng nhắn tin trong nhóm nói: “Tag Cố Tân Tân vào, không cần phải nói cho người ngoài biết chuyện này đâu!”
Cố Tân Tân nói: “Xảy ra chuyện gì, cần phải giữ bảo mật hay sao.
”
Vu Tịch nói: “Muốn khiêm tốn chút cũng không được à!”
Cô còn chưa có chuẩn bị tốt tinh thần bị nhiều người như vậy hỏi tới hỏi lui đâu.
Cái vòng tròn này nói lớn không lớn, phần lớn mọi người đều biết rõ cô và cố Lâm Hàn ở cùng nhau.
Mặc dù chỉ có một vài người trong số bọn họ là có mối quan hệ tốt với nhau, chỉ là, nếu tin tức này bị phát tán ra ngoài, rất nhiều người tuy rằng không thân, vẫn có thể biết được.
Không nói tới việc người một nhà đã quen biết nhau từ trước trêu chọc nhau còn chưa tính, làm như vậy nhiều người đã biết, hỏi tới hỏi lui, đặc biệt là những người đó vốn dĩ không quen thân, thậm chí còn có người có tính hay hùa theo, bắt chước hỏi đông hỏi tây, thật sự phiền muốn chết.
cố Tân Tân nói: “Sớm muộn gì chuyện của cậu cũng bị người khác phát hiện, hừ.
”
“Vậy chờ đến lúc đó lại nói, hà tất gì ngay từ mấy ngày đầu phải làm ầm ĩ giống như đánh trống khua chiêng như thế, đối với đứa bé cũng không tốt lắm đâu.
”
Cố Tân Tân suy nghĩ lại cũng thấy đúng, mọi người thường hay nói khi em bé mới chỉ có mấy tháng, người nhà sẽ không thông báo cho người ngoài biết, để không gây ảnh hưởng xấu đến đứa nhỏ.
Cố Tân Tân yên lặng xóa bài đăng.
“Nhưng mà hai người nhớ phải mời corn tụi mình đó.
” Sau đó cố Tân Tân nói:
“Đúng rồi, hai người định tổ chức đám cưới ở đâu thế, tớ làm phù dâu có đúng không, nếu đúng thì có thể tìm phù rể là một vài tiểu thịt tươi có được hay không, tuần trăng mật định đi ở đâu vậy, váy cưới có mua chưa thế.
”
Vu Tịch cạn lời: “Sao tớ lại không biết cậu là một đứa hay nói nhảm nhiều như vậy chứ.
”.