Cố Lâm Hàn nói: “Đồ ngốc, tại sao anh lại phải tức giận chứ? Bọn họ làm anh giận còn không bằng một nửa khi em chọc giận anh đâu.
”
Vu Tịch hừ nhẹ, ngẩng đầu lên: “Hừ, em thì thế nào.
”
“Sau này em bớt chọc giận anh đi, cái gì em cũng sẽ có, được rồi, nếu ở nhà em không ăn cơm được chúng ta tìm một nơi để ăn cơm đi.
”
Vu Tịch bĩu môi, thật sự có chút đói bụng.
Đến nơi ăn cơm, Vu Tịch đang bắt đầu ăn cái gì đó thì Cố Lâm Hàn nhìn thấy Thư Nhã vội vàng gọi tới hỏi.
Cố Lâm Hàn đi ra ngoài trả lời điện.
“Như thế nào rồi, con làm sao rồi.
”
Cố Lâm Hàn nói: “Bọn con kết hôn cũng không cần gia đình em ấy đến đâu, chúng ta cũng không cần chuẩn bị tổ chức lễ cưới lớn.
”
“Ai nha, tại sao lại không làm, làm thì nhất định phải làm lớn, người nhà bọn họ theo nguyên tắc đương nhiên cũng phải tham dự, thế nào, nhà bọn họ không đồng ý sao? Đây là tại sao, có phải các con còn nhỏ không hiểu phép tắc, không mang theo quà gặp mặt gì đi, để bọn họ tức giận.
” Tuy rằng không muốn nói ra, thế nhưng ấn tượng đầu tiên của Thư Nhã về mẹ của Vu Tịch có vẻ là người rất quyền lực.
Cố Lâm Hàn nói: “Con có mang theo, nhưng không liên quan đến cái này, tóm lại, có phải hay không cũng không quan trọng, chỉ là kết hôn mà thôi, không liên quan gì đến bọn họ.
”
“Làm sao có thể không liên quan chứ?”
Thư Nhã nói: “Thật là con gái kết hôn là chuyện lớn, cả đời chỉ có một lần, đương nhiên là phải làm tốt nhất, con kêu cái gì chỉ là kết hôn mà thôi hả?”
“Mẹ, chúng ta cũng không thể bắt ép người ta đến tham gia hôn lễ, như vậy thì đâu còn ý nghĩa gì, thôi bỏ đi.
”
Cố Lâm Hàn nhìn thấy Vu Tịch tò mò nhìn qua, vội cúp điện thoại.
Thư Nhã cúp máy, thấy chồng bà nhìn sang.
Vẻ mặt bà buồn bã.
Mới vừa rồi cố Thiên Nhai cũng nghe được.
“Tôi đã nói làm cho con gái người ta lớn bụng, người nhân gia nữ hài tử bụng làm lớn, người ta làm sao bỏ qua cho nó, đồng ý mới là lạ.
”
Thư Nhã nói: “Vậy….
.
Thật sự mặc kệ
_ _ _ JJ
sao.
“Sao làm như vậy được.
” cố Thiên Nhai nói: “Hai đứa nhỏ không hiểu chuyện, bà cũng không hiểu chuyện sao.
”
Đừng để bà ấy đi thôi, bà ấy cũng không muốn đi.
Cố Thiên Nhai thở dài: “Ba con bé không phải là Vu Tân Nông sao, nếu là chủ tịch quốc hội, ông ta có một đồng nghiệp rất thân, tôi nhờ đến hỏi một chút, nhờ ông ta giúp đỡ nói, thật là tên tiểu tử thúi này, đến hết hôn còn muốn tôi dán cái mặt già này lên.
”
Nghe ông ấy như thế nói, Thư Nhã lúc này mới vui lên.
“Đúng vậy đúng vậy, nhờ người đi nói giúp, người khác đi nói, cỏ lẽ họ đồng ý đi.
”
Bên kia, khi Vu Điềm về tới, nhìn thấy một đống quà nằm lăn lóc ở góc nhà.
Vốn nghĩ rằng là ai mang quà đến tặng, cô nói: “Oa, cái vòng cổ trân châu này rất đẹp, mẹ, nó rất hợp với mẹ ấy, sao mẹ không đeo.
”
“Trong đó còn có vòng cổ? Hừ, không xem, chắc chắn không phải là cái gì tốt.
”
Người kia tặng, có thể là cái gì tốt.
Nhìn thấy mẹ của cô ta có vẻ không vui, Vu Điềm vội đi tới hỏi.
Tô Hành kể lại chuyện đã xảy ra.
Vu Điềm kinh ngạc.
Người đến đây là ai?
Cố Lâm Hàn đến đây sao?
Vu Điềm vội hỏi: “Người đó, người đó.
.
lớn lên rất đẹp trai phải không?”
Tô Hành còn đang kể.
.