Vu Tịch liền mở cửa xe.
Trong nháy mắt cố Lâm Hàn nhìn thấy điều đó, lập tức đạp phanh…
Một lúc sau, chiếc xe dừng lại.
Ở phía sau…
Trình Lỗi thật sự rất hối hận, anh ta cũng không nên nhất thời kích động mà lên chiếc xe này.
Hơn nữa bây giờ còn có một vấn đề là đã lên rồi thì không xuống được nữa.
Bởi vì hai người này đang bận cãi nhau, căn bản là không ai muốn để ý đến anh ta.
Cuộc đua xe này rốt cuộc cũng đã dừng
lại, Trình Lỗi đưa tay vỗ ngực mình, thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, may mắn thay, mạng sống của mình vẫn còn nguyên vẹn.
ở phía trước, cố Lâm Hàn dừng lại nhìn người phụ nữ chết tiệt đang ngồi bên cạnh.
Chưa từng thấy qua chuyện như vậy, rõ ràng là anh rất tức giận.
Cuối cùng là vì cô mà anh đã trở nên tức giận như vậy !
Vu Tịch nhìn thấy xe dừng lại, lập tức mở cửa xe bước xuống.
Cố Lâm Hàn nhìn thấy, vội vàng đuổi theo.
Dù có đuổi theo thì Vu Tịch cũng không quay đầu lại.
“Cô muốn đi đâu.”
Vu Tịch hừ một tiếng, “Đừng động vào tôi, tôi muốn tự đi, không muốn ngồi xe của anh nữa, nhỡ có mất mạng cũng là một thi hai mạng.”
cố Lâm Hàn nắm lấy cánh tay cô, “Trở về.”
“Buông tôi ra.” Vu Tịch hát cánh tay của anh.
“Vu Tịch.”
“Đừng động vào tôi, tôi sẽ không trở về, sẽ không bao giờ ngồi trên chiếc xe chết tiệt của anh nữa, hừ.”
Đằng sau, có người đang nhìn hai người họ.
“Này, đó là ai vậy, xe cũng không cần sao, có thể nhanh chóng lái đi hay không, đừng dừng lại ở giữa đường lớn chứ.”
“Thật là, đang làm gì vậy.
Bạn trai và bạn gái cãi nhau à, sao không xuống đường mà cai.
Tất nhiên, không cần phải nói từ đám đông ồn ào thì cuối cùng cảnh sát cũng đã đến.
Cảnh sát giao thông dừng xe lại, nhìn qua thấy hai người đang bên này lôi kéo nhau, vội vàng đi tới.
“Làm gì vậy, làm gì vậy.
Sao lại dừng xe giữa đường, xảy ra tai nạn gì sao, hai người làm như vậy là không thể được.”
May mắn đây không phải là đường chính, xe cũng không nhiều nhưng dù là như thế thì đây cũng là thành phố B, cũng sẽ có không ít xe qua lại.
Cố Lâm Hàn quay đầu lại nhìn thoáng qua và phớt lờ đi.
Cảnh sát vội vàng đuổi theo.
“Này, tôi đang hỏi hai người các người muốn đi đâu.
Mau lái xe của hai người đi đi, nếu không lái đi, chúng tôi buộc phải kéo đi đấy.”
Vu Tịch quay đầu lại liếc nhìn qua, dù sao cũng không phải xe của cô, cô không quan tâm.
Cô tiếp tục đi về phía trước.
Cố Lâm Hàn nhíu mày.
Vu Tịch !
“Hừ, nói rồi, đừng chạm vào tôi.”
“Vu Tịch !”
Cảnh sát đang xem xét người đàn ông này là người như thế nào…
Chỉ lo dỗ dành bạn gái, căn bản là không để ý đến anh ta.
Nhìn lại chiếc xe này, có thể thấy rằng người giàu có này lại đang gây khó dễ ở đây.
Những người trẻ tuổi giàu có này, xe hơi, tiền đều không quan tâm.
Chỉ quan tâm đến việc ăn uống, vui chơi và phụ nữ.
Cảnh sát giao thông vội vàng đi tới, cũng không nói gì với cố Lâm Hàn mà tiến đến nói thẳng với Vu Tịch, “Ai ôi, vị tiểu thư này, dây là đường lớn cho nên cô đừng gây rắc rối nữa có được không, người ta đã dỗ dành cô như vậy rồi mà.
Được rồi, trước tiên để bạn trai cô lái xe rời đi đi, bằng không nơi này sẽ bị kẹt xe đấy.”
Vu Tịch quay đầu lại nhìn..