“Hơn nữa, việc phá thai cũng có nguy hiểm, nếu như em có nguy hiểm gì, suy cho cùng cũng là trách nhiệm của tôi, tôi không muốn sau này mang tội cả cuộc đời, vì vậy… hãy sinh con đi.
”
Mặc dù là xúc động nhất thời, nhưng mà, cái gì cũng đều làm rồi, vậy thì chỉ có thể làm tốt tiếp thôi.
Vu Tịch im lặng nhìn anh, anh lại tiếp tục khởi động xe.
Đáng chết, người đàn ông này thật sự rất đẹp trai lúc nói chuyện nghiêm túc.
Trong lòng cô rung đông, như có những con nai đang chạy nhảy.
Vu Tịch cảm thấy, chính mình sẽ có một ngày hối hận, cũng không thể trách anh, có trách cũng là trách cái đầu của bản thân mình, quá không ngăn cản được sự trêu ghẹo.
Nhìn Cố Lâm Hàn, Vu Tịch đột nhiên nói:
“Vậy sau này anh không được đánh tôi.
”
Cố Lâm Hàn sững sờ.
Liếc nhìn cô, nói: “Cái gì?”
“Sinh con xong, sau này không được đánh tôi.
”
Cố Lâm Hàn lập tức lại lần nữa đạp nhầm lên phanh xe.
Đạp một cái, suýt chút nữa Vu Tịch lao đầu về phía trước.
“Cố Lâm Hàn, anh…”
Cố Lâm Hàn kinh ngạc nhìn cô, điều này có nghĩ là… cô đã đồng ý rồi sao?
Đứa trẻ chắc chắn sẽ được sinh ra sao?
Khóe miệng cố Lâm Hàn không nhịn được cong lên, không hiểu sao trong lòng lại có một chút vui vẻ.
Cố Lâm Hàn nhướng mày lên, cảm thấy chính mình lại làm sao vậy.
Lại có thể giống như một cậu bé nhỏ tuổi liều lĩnh.
Quay đầu đi, anh lại lần nữa khởi động xe, nhướng mày, sau khi tâm tình bớt dao động lại, mới liếc nhìn cô nói:
“Trước đây tôi cũng chưa từng đánh em, ngoại trừ cái mông.
”