Vu Tịch nhìn vẻ mặt chịu đựng của anh, sự bối rối trên gương mặt giống như đang muốn bỏ trốn.
Hừ, đã biết tên này chỉ được mỗi cái miệng mới không dám ngăn cản.
Cô cũng tính là nhìn thấu anh rồi.
Nói dễ nghe, sự thật, anh làm sao có thể không sợ cô leo lên người anh cơ chứ, dù
sao, anh đường đường là cậu ba nhà họ Cố, nhưng lại là người đàn ông đã ghét cô đến tột cùng ngay từ khi cô còn nhỏ.
Anh tránh thoát ra, muốn khiến cô từ trên người anh leo xuống.
“Em xuống ngay cho tôi, Vu Tịch! Tôi cảnh cáo em đừng có làm loạn nữa.
”
Nhìn thấy anh sợ hãi, Vu Tịch càng đắc ý hơn.
Cô kéo vạt áo trước của anh ra.
“Em đủ rồi!
»
Vừa nói, người đã kéo tay Vu Tịch siết chặt lại trước.
Mặt Vu Tịch vẫn đang cười.
“Hehe, trốn cái gì chứ, tôi vẫn chưa bắt đầu nữa.
”
Cố Lâm Hàn nghiến răng nghiến lợi trực tiếp bắt lấy tay của cô, đẩy người qua một bên, thuận tiện xoay người lăn xuống giường đi ra bên ngoài.
Không biết xấu hổ!
Cố Lâm Hàn đi ra tới bên ngoài rồi mới thở
phào một hơi.
Chưa bao giờ gặp qua người phụ nữ nào lại ngồi trên người đàn ông cởi quần áo! Lúc đó thật sự đang khiếu chiến sức chịu đựng của anh, haiz người phụ nữ này.
Cúi đầu xuống phía dưới nhìn vào nơi đang sưng lên, anh thầm mắng một trận.
Vu Tịch rất nhanh đã tắm rửa xong.
Mặc lại quần áo lần nữa, nằm lên giường.
Không bao lâu sau cố Lâm Hàn đã quay lại.
Phía trong phòng vẫn còn hơi nóng, mang theo mùi thơm nhẹ của sữa tắm, anh nhìn nhìn, người phụ nữ này, phía cười nền nhà quần áo và khăn tắm rơi khắp nơi.
Không thể nhìn được nữa, cố Lâm Hàn trước lườm cô, sau đỏ đi vào nhà tắm tắm rửa.
Cố Lâm Hàn lắc đầu bất lực rồi đi vào trong nhà tắm.
Lúc đi ra ngoài lại thấy Vu Tịch vẫn còn nằm ở đó, mái tóc lủng lẳng để sang một bên.
Cố Lâm Hàn bất lực đi qua đó.
“Em lười chết đi được, thôi quên đi.
”
Nằm cà buổi, động đậy cũng không cỏ, cô lười đến mức như vậy cũng thật sự khiến người khác nể phục.
Vu Tịch hừ một tiếng, không có chú ý đến anh đang nói chuyện.
Cố Lâm Hàn lắc đầu, đi vào trong lấy khăn tắm còn sạch.
“Đứng dậy lau tóc.
”
Vu Tịch ngạc nhiên nhìn anh.
Chỉ thấy anh đã trực tiếp ôm lấy đầu của cô, lau lau tóc của cô.
Cả người Vu Tịch sửng sờ, có thể cảm nhận rõ ràng tốc độ anh lau tóc, xoa tóc cô.
Ánh mắt cô ngạc nhiên nhìn anh.
Anh lại liếc nhìn cô.
“Em lười chết đi được, nếu bị bệnh rồi ai mà cỏ thời gian chăm sóc em.
”
Ánh mắt đầy đe dọa nhìn cô, cố Lâm Hàn cướp lấy chăn bông của cô siết chặt hơn, sau đó chậm chậm lại cho đến khi tóc đã được thổi khô, mới trở người nằm lên giường.
Dù sao bây giờ trong bụng cô cũng đang có một con sâu ngủ, chỉ một lát sau cô đã ngủ thiếp đi.
Xét thấy Cố Lâm Hàn cũng sẽ không làm gì chính mình, không bao lâu cô đã an tâm ngủ say.
Mà bên này…
Cố Lâm Hàn nhìn Vu Tịch đã ngủ say, người phụ nữ qua loa này…
Vào ban đêm, căn phòng đã tối, nhưng bởi vì không có màn che, ánh trăng chiếu thẳng lên người cô, có thể nhìn thấy mắt
của Vu Tịch đã nhắm lại, lông mi đai, khuôn mặt rất đẹp, trông giống như người đẹp đang ngủ say.
Người phụ nữ này….