Chương 108. Cô gái không biết xấu hổ như vậy
Cổ Lâm Hàn nhìn cô, lại thấy mọi người xung quanh, tất cả mọi người vẫn đang nhìn mà cô lại không hề để ý, vẫn “phù phù” cho anh.
Phù phù là cái quỷ gì.
Cái này không phải là chơi với trẻ con mới có sao?
Anh hơi kháng cự, nhíu mày nhìn cô. “Em đi ra một bên đi.”
Vu Tịch không chịu. “Không. Em muốn ở bên cạnh anh. Không phải anh không tức giận nữa sao, lại không cho em ở bên cạnh?”
“Anh không tức giận nhưng không muốn nhìn em không được sao?”
“Vậy là anh còn tức giận rồi. Không được, không được.”
Ngay sau đó, tay của Vụ Tịch từ trên vai anh dời xuống đùi, dùng bàn tay nhỏ nhắn nhẹ nhàng xoa bóp. “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích. Em nhất định sẽ hầu hạ anh thật chu đáo, dễ chịu. Anh sẽ không còn tức giận nữa đâu.”
Cố Lâm Hàn liếc mắt nhìn cô.
Một hình ảnh chợt lóe qua trái tim anh.
Hình ảnh cô hầu hạ anh thật chu đáo thoải mái ở trên “giường”.
Anh lập tức lắc lắc đầu muốn quên đi hình ảnh vừa rồi trong đầu, nghiêm túc nhìn Vu Tịch nói: “Được rồi, được rồi. Vậy em ngồi sát lên đây, đừng có nhúc nhích đến nhúc nhích đi, không thành thật chút nào.”
Vu Tịch nghe vậy vội nói: “Được, được nha. Em sẽ thành thật. Em thành thật còn không được sao? Anh đừng tức giận, tức giận nhiều hại thân không đáng đâu.”
Hứa Khả đứng một bên, một câu cũng không nói lên lời, nhìn toàn bộ dáng vẻ vô tội mà xin lỗi của Vũ Tịch, cảm thấy thật buồn nỗn.
Tại sao có thể có một cô gái không biết xấu hổ như vậy chú?
Cô ta khẽ cắn môi nhìn Vu Tịch. “Được rồi. Lâm Hàn cũng cần phải nghỉ ngơi. Tôi thấy các người giày vò nhau cũng quá đủ rồi đấy. Vẫn nên trở về hết đi, để cho Lâm Hàn ngủ một giấc, bị cảm mạo nghỉ ngơi nhiều một chút mới tốt.”
Vu Tịch ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lóe: “Được rồi. Mọi người có thể về đi. Cố Lâm Hàn nghỉ ngơi cũng cần người chăm sóc. Tôi ở lại chăm sóc cũng được rồi.”
Cái gì?
Cô ta còn muốn ở lì ở đây không đi.
Hứa Khả nói: “Hừ, cô vụng về như vậy, làm sao có thể chăm sóc người khác được? Cô vẫn nên trở về trước đi, tôi ở lại trông là được rồi.”
Vu Tịch cười một tiếng: “Em vụng về chỗ nào chứ? Chị Hứa Khả, có phải chị có thành kiến với tôi không? Không phải là chị muốn đuổi tôi rời khỏi Cổ Lâm Hàn, sau đó lại không cho anh ấy để ý đến tôi nữa đúng không? Tôi khó mà làm được.”
Vu Tịch lại túm lấy cánh tay Cố Lâm Hàn một lần nữa, ôm vào ngực, dáng vẻ như không ai có thể tách cô ra khỏi người Cổ Lâm Hàn…
Cô nhìn chằm chằm Cổ Lâm Hàn nói: “Anh muốn đuổi em đi ư? Em không muốn đi, đừng đuổi em đi mà, có được không?”
Ánh mắt như muốn mê hoặc người.
Thật sâu, sâu đến mức người chìm vào trong đó thì không thể dứt ra được.
Thật sự là…
Hứa Khả nghe vậy thì cứng người lại, đúng vậy, cô ta chỉ không muốn Cổ Lâm Hàn tiếp tục chú ý đến cô, đột nhiên bị cô nói trắng ra thì có chút chột dạ.
Cổ Lâm Hàn nhìn qua, tùy ý để cô nói ba hoa cho qua.
Anh im lặng nhìn xem cô gái này, thật sự là, vì đạt được mục đích thì cái gì cũng không cần.
Chỉ có điều loại cảm giác này thật khiến người ta u mê, khó mà dứt ra được.
Anh mấp máy môi. “Được rồi, được rồi. Em buông tay ra trước đi.”
Dựa vào anh nhiều như vậy, cho dù anh biết rằng một lời của cô gái này cũng không thể tin được, nhưng anh lại không nhịn được mềm lòng.
Bên kia, Hứa Khả thật sự là bị cô chọc cho tức giận đến ngực phập phồng. “Vu Tịch. Cô là một cô gái lớn như vậy, lại chưa từng yêu đương, ở đây cũng không tốt. Sau này sẽ ảnh hưởng không tốt với cô.”
Vu Tịch ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Không sao đâu. Dù sao thì tôi cũng chưa có bạn trai, sẽ không có người hiểu lầm cái gì đâu. Chị Hứa Khả, chị vẫn nên đi trước đi. Ở đây chỗ nào cũng có người, một người nổi tiếng như chị, lại còn có chồng sắp cưới, để người ta thấy chị ở đây chăm sóc em chồng thì cũng không biết có bao nhiêu người hiểu lầm đâu.”
Màu sắc cuối cùng trên mặt Hứa Khả cũng dần biến mất.