Diêu Hữu Thiên có phần không hiểu, thứ lỗi cho cô không quan tâm đến làng giải trí, đương nhiên cũng sẽ không biết.
Hà Nhược Băng mà Triệu Bách Xuyên vừa nói là một nữ minh tinh gần đây vô cùng may mắn.
Đóng hai bộ phim truyền hình, thu lời vô cùng cao.
,
Mà tháng trước, cô ta được một công ty đá quý nhìn trúng, cùng chụp chung một bộ quảng cáo với Triệu Bách Xuyên.
Trong mắt Triệu Bách Xuyên, dáng vẻ nghi hoặc của Diêu Hữu Thiên có phần giả ngu.
"Cho dù cô nghe được gì, tốt nhất là giữ im lặng đi."
Triệu Bách Xuyên không hề giỏi uy hiếp người khác, phần lớn thời gian, anh đều im lặng.
Nói nhiều nhất định nói hớ. Trong cái giới này, có đôi khi nói nhiều thêm một câu sẽ rước lấy vô số phiền phức.
Vậy nên trước giờ anh rất cẩn thận, mà lần này, anh đã sơ xuất rồi.
,
Diêu Hữu Thiên híp mắt, đột nhiên cười: "Vậy tôi cũng không thể bảo đảm."
"........."
Nhìn vẻ u ám chợt lóe lên trong mắt Triệu Bách Xuyên, Diêu Hữu Thiên thu lại ý cười trên mặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh vừa mới bảo người ta đi chết. Triệu tiên sinh, nếu như người nói chuyện với anh nghĩ quẩn tự sát. Vậy anh đã phạm tội rồi."
"Xúi giục người khác tự sát, ngang với mưu sát ——"
Câu nói kế tiếp, cô không nói ra được nữa, bởi vì cổ cô đã bị người khác bóp chặt.
Phản ứng đầu tiên của Diêu Hữu Thiên không phải là cô sắp chết rồi. Mà là hình như gần đây lúc nào cô cũng bị người ta bóp cổ.
,
"Cô biết thế nào gọi là mưu sát không?" Lúc này khuôn mặt siêu phàm cao ngạo kia đã nhuốm một chút hung ác nham hiểm.
Người đàn ông trước mặt đã sớm mất đi phong thái như đọa tiên trên màn hình, mà như là Tu La đến từ địa ngục.
"Bây giờ anh bóp chết tôi, thì chính là thật sự mưu sát rồi.” Diêu Hữu Thiên hơi khó thở, có điều lại không sợ chút nào.
Cố Thừa Diệu cô còn không sợ, càng không cần nói đến Triệu Bách Xuyên trước mặt nữa.
,
Ánh đèn trong hành lang chiếu lên người hai người. Đôi mắt to trong trẻo giống như làn nước mùa thu của Diêu Hữu Thiên phản chiếu bóng Triệu Bách Xuyên một cách rõ ràng.
Anh không tìm được sự ngưỡng mộ hay vẻ gì khác trong mắt cô.
Thường ngày đi đến nơi khác, những người phụ nữ kia nhìn thấy anh giống như nhìn thấy món ăn ngon vậy.
Người phụ nữ này lại khá thú vị.
,
Nhìn vẻ quật cường lộ ra trên khuôn mặt cô, và cả đôi mắt sáng như làn nước mùa thu của cô.
Anh khẽ nheo mắt lại.
"Tôi sẽ không giết cô."
Buông tay ra, nhìn vòng dấu đỏ hơi đỏ lên trên cổ Diêu Hữu Thiên, anh đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa lên đó.
,
Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Là một đôi tay của nghệ thuật gia, tôn lên da thịt trắng nõn của đối phương, nhìn cực kỳ tương xứng.
"Có điều, nếu tôi có chuyện, tôi sẽ kéo theo cô ——"
Có ý gì?
Diêu Hữu Thiên không hiểu lắm, muốn rời đi, bả vai bị Triệu Bách Xuyên giữ chặt. Anh lấy điện thoại ra, điều chỉnh ống kính.
Vào lúc Diêu Hữu Thiên vẫn không hiểu anh định làm gì, anh đột nhiên ấn một nụ hôn lên môi cô.
,
Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, vào lúc này Triệu Bách Xuyên lại nhanh chóng ấn nút.
"Anh......"
Vào lúc màn hình dừng lại, thật vừa vặn, Triệu Bách Xuyên không hổ là Ảnh Đế, cũng vô cùng am hiểu về chọn góc độ.
"Nếu như cô dám nói lung tung ở bên ngoài, tôi sẽ công bố tấm hình này, đến lúc đó, cô cũng sẽ gặp phiền phức."
Dáng vẻ Diêu Hữu Thiên trợn mắt há mồm ở trước mặt đã làm Triệu Bách Xuyên vui lòng, dường như tâm trạng anh đã tốt lên.
"Anh Anh thật vô lại."
,
Tại sao không có ai nói với cô, thì ra Ảnh Đế đường đường này cũng có một mặt vô lại như vậy.
Diêu Hữu Thiên không chút nghĩ ngợi muốn đoạt lấy điện thoại trên tay Triệu Bách Xuyên.
Tay Triệu Bách Xuyên vừa giơ lên, tay Diêu Hữu Thiên cũng giơ lên theo.
Không tóm được điện thoại, nhưng lại khiến cả người cô nhìn giống như đang dán lên người Triệu Bách Xuyên.
"Các người đang làm gì vậy?"
,
Một giọng nói cực rét, cực lạnh cực u ám vang lên. Động tác cướp điện thoại của Diêu Hữu Thiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía người vừa đến.
Cố Thừa Diệu đứng ở chỗ rẽ của hành lang, khóe môi mím chặt, trong hai mắt chợt lóe lên vẻ u ám kỳ dị, bờ môi nhếch lên lộ ra vẻ châm biếm không hề che giấu.
"Có thể nói cho tôi biết, các người đang làm gì không?"
Lúc này Diêu Hữu Thiên mới ý thức được, tay mình vẫn đang giơ lên, không chút nghĩ ngờ buông tay xuống. Vẻ mặt ngượng ngùng.
Triệu Bách Xuyên vẫn mang vẻ mặt điềm nhiên như mây gió.
Bình tĩnh bỏ điện thoại di động vào túi, hơi khom người.
,
"Cố tổng, trợ lý này của công ty các anh lại là người hâm mộ của tôi. Vừa mới tìm tôi muốn kí tên."
Ai muốn tìm anh ta kí tên chứ?
Lúc này mắt Diêu Hữu Thiên trợn lên rất lớn, trừng Triệu Bách Xuyên một cái.
"Phải không?" Trong lòng Cố Thừa Diệu rất giận, nhìn Diêu Hữu Thiên một cái, lúc sáng sớm ra khỏi cửa, cô cũng không hề nói cô là người hâm mộ của Triệu Bách Xuyên: "Tên tuổi trong giới của anh Triệu nổi như vậy, công ty chúng tôi có người hâm mộ của anh cũng là chuyện bình thường."
,
Lúc nói, anh vươn cánh tay thon dài ra, nghênh ngang kéo vai Diêu Hữu Thiên.
Cứ như vậy, Diêu Hữu Thiên đã đứng bên cạnh anh: "Nếu như không phải tiếng tăm của anh Triệu nổi như vậy, công ty chúng tôi cũng sẽ không mời anh đến rồi."
Lời nói này rất có ý nghĩa sâu xa.
Cố thị bỏ tiền là để Triệu Bách Xuyên đến làm đại diện phát ngôn cho bọn họ. Nhưng bây giờ anh lại ở đây dụ dỗ viên chức của công ty bọn họ ——
Nói cách khác, đây chính là chỉ Triệu Bách Xuyên không chuyên nghiệp rồi.
,
"A, thật xin lỗi, tôi còn tưởng rằng hoạt động đã kết thúc rồi chứ." Triệu Bách Xuyên vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng như vậy. Ánh mắt thản nhiên nhìn Diêu Hữu Thiên một cái.
"Hoạt động của anh Triệu đã kết thúc rồi." Sắc mặt Cố Thừa Diệu không đúng lắm, trong sự nặng nề mang theo cơn bão táp yên lặng: "Có điều, cô ấy là viên chức của công ty, đương nhiên còn có chuyện khác phải làm."
Lúc Cố Thừa Diệu nói, nắm tay Diêu Hữu Thiên thật chặt.
"Hôm nay anh Triệu cũng mệt rồi, chi bằng quay về phòng nghỉ ngơi sớm một chút. Chúng tôi xin lỗi không tiếp chuyện được."
,
Diêu Hữu Thiên không muốn đi, cô vẫn chưa xóa được tấm hình trong điện thoại của Triệu Bách Xuyên.
Nếu để người khác biết cô và Ảnh Đế tạo ra tai tiếng, cô ——
Trong mắt Cố Thừa Diệu, dáng vẻ của cô giống như vẫn đang lưu luyến Triệu Bách Xuyên.
................................................
【 Màn kịch nhỏ 】
Diêu Hữu Thiên nhận được một mẩu tin nhắn đã lập tức ra ngoài.
Ngày thứ hai lại như vậy. Tiếp đó là ngày thứ ba. Ngày thứ tư.
Ngày thứ năm. Cố Thừa Diệu túm lấy Diêu Hữu Thiên đang có hẹn với Triệu Bách Xuyên.
"Hừ. Vớ vẩn, cho rằng tôi không nhìn ra hả? Tin nhắn mỗi ngày? Anh Triệu nhờ tôi giúp chút chuyện cái nỗi gì. Rõ ràng là mười giờ giúp tôi cởi áo ngực."
Diêu Hữu Thiên:.............
Triệu Bách Xuyên:............
( Lời tác giả: Chỉ là chuyện hài ác ý thôi, không nên tưởng thật!!!!!)
(Hết chương 90)