Editor: Xám
Sắc mặt của Diêu Hữu Thiên hơi thay đổi
Nhìn chiếc cặp tóc này, cô hoàn toàn không cần đoán chủ nhân của nó là ai?
Ở công ty bách hóa Kiều thị, khuôn mặt nhu nhược đó, cô gái nhìn giống như tiểu bạch hoa đó.
Chiếc cặp tóc này là của cô gái đó phải không?
,
Căn hộ này là Cố Thừa Diệu mua năm 18 tuổi.
Trước đây khi chưa quen Bạch Yên Nhiên, nhà của anh chưa từng có phụ nữ tới.
Sau khi quen Bạch Yên Nhiên, anh vẫn luôn ở đây cùng Bạch Yên Nhiên.
Anh chưa bao giờ nghĩ, anh sẽ kết hôn với người phụ nữ ngoài Bạch Yên Nhiên.
,
Vậy nên, anh không thể biết sau khi mình kết hôn phải xử lý hết đồ đạc của Bạch Yên Nhiên.
Huống chi từ lần phát sinh chuyện ở kỳ họp hàng năm lần trước đến giờ, mỗi ngày Cố Thừa Diệu đều vô cùng bận rộn.
Sao lại có thể có thời gian dọn hết đồ đạc trong phòng Bạch Yên Nhiên đi?
,
Đương nhiên Diêu Hữu Thiên không hề biết những điều đó. Cô chỉ cảm thấy không thoải mái.
Trên mặt cô, không thể nén nổi chút giận dữ.
Sự tức giận này không phải vì cô ghen hay đố kị.
Mà là trong lòng rất giận Cố Thừa Diệu không tôn trọng cô.
Vì lợi ích của hai gia tộc, cô không thể không làm một vài thỏa hiệp, để mình bước vào cuộc hôn nhân mà cô không hề tình nguyện này.
Cô vẫn luôn biết, Cố Thừa Diệu có người yêu khác.
,
Cô gần như sắp không nhớ rõ diện mạo của cô gái kia rồi.
Nhưng cô vẫn nhớ rất rõ vẻ cưng chiều, nụ cười nhẹ dịu dàng bất đắc dĩ trên khuôn mặt Cố Thừa Diệu lúc mới quen biết.
Cô hiểu rõ hơn bất cứ ai, người Cố Thừa Diệu yêu là ai?
Anh ta không yêu mình, lại bày ra cảnh tượng cầu hôn đình đám như vậy, khiến cho cả thế giới đều biết.
Nếu được, cô hận không thể ly hôn với Cố Thừa Diệu ngay bây giờ.
,
Nhưng cô không thể.
Tháng này, dự án làng du lịch của thành phố Y đã chuẩn bị bắt đầu khởi công rồi.
Cổ phiếu của Cố thị và tập đoàn Chính Phát cũng vì hôn nhân của bọn họ mà liên tục tăng cao.
Coi như là vì công ty nhà mình, cô không thể quá bốc đồng nói muốn ly hôn với Cố Thừa Diệu vào lúc này.
Hai tay đan vào nhau, trong lòng Diêu Hữu Thiên có một loại buồn phiền khó nói thành lời, còn có cả buồn bực.
Ý định chuyển qua đổi lại rất nhiều. Diêu Hữu Thiên nhìn bóng đêm càng lúc càng thâm trầm.
Giơ tay lên, chiếc cặp tóc thủy tinh trong lòng bàn tay vẽ thành đường vòng cung trong không trung, sau đó rơi xuống dưới tầng.
,
Cố Thừa Diệu nhìn xu hướng trước mặt.
Tiền đầu tư lúc đầu vào GC chính là tiền anh đầu tư cổ phiếu sinh lời.
Về phương diện này, anh có độ nhạy cảm rất cao. Trên tay anh có vài cổ phiếu xu hướng ổn định duy trì dài hạn.
Cũng có một một ít là duy trì ngắn hạn, sau đó lợi dụng lúc thị trường biến động để mua vào bán ra.
Bởi vì quan hệ chênh lệch thời gian, lúc này, thị trường chứng khoán của New York vẫn chưa đóng lại.
Bán một vài cổ phiếu trong tay mình đi, nhìn trên tài khoản của mình lại tích lũy một số tiền không nhỏ, Cố Thừa Diệu nhếch khóe môi lên.
,
Anh chẳng hề để ý mình có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một khoản giao dịch.
Điều anh để ý hơn chính là cảm giác kích thích trong quá trình đó. Tất cả đều là bằng trực giác.
Mua đúng, kiếm tiền, mua nhầm, thì lỗ tiền.
Tắt máy vi tính, Cố Thừa Diệu định đi ngủ.
Cửa phòng bị người dùng sức gõ vang lên.
,
Cố Thừa Diệu ngẩn ra, lúc này mới nhớ, bây giờ trong căn nhà này, ngoài anh ra còn có một người phụ nữ khác.
Diêu Hữu Thiên, cô ta tới làm gì?
Cố Thừa Diệu liếc nhìn người mình, anh luôn có thói quen ngủ trần.
Không phải người phụ nữ kia lại muốn quyến rũ anh đấy chứ?
,
Cười lạnh, Cố Thừa Diệu tìm ra một bộ quần áo mặc ở nhà mặc vào, anh không muốn ngu ngốc cho người phụ nữ kia bất kỳ cơ hội nào đụng vào mình nữa.
Trong quá trình đó, cửa phòng không ngừng vang lên.
Cố Thừa Diệu dùng sức mở cửa ra, trừng mắt nhìn Diêu Hữu Thiên trước mặt: "Cô có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Hay là cô cố ý chọn thời gian này? Rốt cuộc cô muốn làm gì?"
Diêu Hữu Thiên không trả lời câu hỏi của Cố Thừa Diệu, cô hít sâu một hơi, cố gắng làm mình bình tĩnh lại.
,
"Cố Thừa Diệu, chúng ta nói chuyện một chút!"
"Nói chuyện một chút?" Cố Thừa Diệu nhíu mày: "Nói chuyện gì? Đừng nói với tôi cô đổi giường không ngủ được, muốn người khác kể chuyện xưa cho cô trước khi ngủ đấy nhé?"
Truyện được edit và đăng tại Diễn Đàn.
Giọng điệu của anh đầy giễu cợt. Ánh mắt khẽ liếc xéo cô mang theo một chút chế nhạo.
Hai tay đặt bên người Diêu Hữu Thiên nắm lại thật chặt, hít sâu một hơi, làm cho mình tỉnh táo lại.
,
Người đàn ông trước mặt độc miệng cũng không phải chuyện riêng ngày hôm nay. Đừng để ý, đừng để ý.
Mày tưởng thật thì mày mắc lừa rồi.
"Cố Thừa Diệu. Cho dù anh thừa nhận hay không. Chúng ta đã kết hôn rồi. Đây là sự thật."
"Rồi sao?" Yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ của người làm chồng? Cố Thừa Diệu mang theo ý cười kì dị lướt mắt qua thân thể của Diêu Hữu Thiên: "Cô muốn tôi thế nào. Nếu là muốn nói tôi thỏa mãn cô thì khó rồi. Cô thế này, tôi ăn không vô."
,
"Cố Thừa Diệu." Diêu Hữu Thiên bị ánh mắt anh nhìn rất khó chịu. Người này nhất định là một kẻ điên.
"Tôi muốn nói với anh, nếu chúng ta đã kết hôn rồi, anh là chồng tôi, vậy có thể cho tôi chút tôn trọng cơ bản không?"
"Hả? Cô muốn tôi tôn trọng cô thế nào?" Vẻ mặt Cố Thừa Diệu khiêm tốn lắng nghe chỉ bảo. Nhưng vẻ châm biếm trong mắt dù thế nào cũng không che giấu được.
,
Diêu Hữu Thiên đã sớm hạ quyết tâm, nói một mạch: "Hiện giờ hai nhà có hợp tác, tạm thời chúng ta không thể ly hôn. Có điều, có thể lấy một năm làm giới hạn. Chúng ta chỉ duy trì cuộc hôn nhân này một năm thôi, một năm sau, chúng ta có thể ly hôn. Trong thời gian một năm này, anh nhất định phải cho tôi sự tôn trọng tôi cần phải có. Tôi sẽ không yêu cầu anh thực hiện nghĩa vụ vợ chồng, cũng giống vậy, anh không thể yêu cầu tôi."
,
Cuộc hôn nhân này chưa thể ly hôn được rồi.
Nhưng cô muốn để mình sống dễ chịu một chút.
"Chỉ vậy thôi?" Trong mắt Cố Thừa Diệu chợt lóe lên vẻ kinh ngạc, nhìn Diêu Hữu Thiên trước mặt, không ngờ cô lại đưa ra yêu cầu như vậy.
"Chỉ vậy thôi." Diêu Hữu Thiên chỉ có yêu cầu đó: "Tôi không để tâm anh ra ngoài tìm người phụ nữ khác. Nhưng hi vọng anh khiêm tốn một chút."
"Cô không để tâm tôi đi tìm người phụ nữ khác?" Cố Thừa Diệu giống như nghe được Thiên thư vậy: "Vậy đổi lại một câu, có phải có ý là tôi cũng không thể ngăn cản cô ra ngoài tìm đàn ông khác ——"
,
"Cố Thừa Diệu, anh cho rằng ai cũng bẩn thỉu như anh sao?"
Đều giống như anh ta, xa phụ nữ sẽ chết ư?
Giọng nói đè nén, gần như bật ra từ kẽ răng.
Cố Thừa Diệu đột nhiên bật cười.
Đây là gì vậy?
Người phụ nữ này lạt mềm buộc chặt, lấy lui làm tiến sao?