Editor: Xám
Ban đầu theo kế hoạch, hôm nay là ngày cô và Cố Thừa Diệu đi ra ngoài hưởng tuần trăng mặt.
Nhưng Cố Thừa Diệu không phối hợp, đương nhiên cô không thể đi hưởng tuần trăng mật một mình.
Đến xế chiều. Tin tức Cố Thừa Diệu gây ra đã để cho cả nhà họ Cố biết được.
Lúc này Cố Tĩnh Đình mới sinh em bé không lâu, vẫn tính là đang ở cữ. Vậy nên cô cũng không tham dự hôn lễ hôm qua.
Mà Đường Diệc Thâm phải chăm vợ, tự nhiên cũng không đi.
,
Vậy nên sau khi Cố Tĩnh Đình biết Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu không đi hưởng tuần trăng mật, đã gọi điện thoại mời bọn họ tới nhà ăn cơm.
Diêu Hữu Thiên xách quà tặng đã chuẩn bị trước trên tay, bước vào cửa, sau khi chào hỏi qua vợ chồng Cố Học Võ, lúc này mới nhìn về phía Đường Diệc Thâm.
Hoàn toàn khác với sự phóng đãng ngỗ ngược của Cố Thừa Diệu, sự lão luyện thâm trầm của Cố Học Võ.
Người đàn ông trước mặt trưởng thành chững chạc, nhưng lại lộ ra một chút thảnh thơi tùy ý.
Ban đầu thỉnh thoảng chạm mặt, có thể cảm giác được sự tàn bạo mơ hồ lộ ra trên người Đường Diệc Thâm.
,
Nhưng lần này gặp lại, không cảm giác được chút nào.
Thấy Đường Diệc Thâm đeo tạp dề ra ngoài mở cửa, Diêu Hữu Thiên có cảm giác đến nhầm chỗ.
Đường Diệc Thâm trước mặt, nhìn cực kỳ giống một người đàn ông nội trợ. Ôn hòa. Bình tĩnh.
Đây có lẽ là vì anh vừa mới lên chức ba rồi.
,
"Anh rể." Đưa quà tặng trên tay cho Đường Diệc Thâm, thái độ của Diêu Hữu Thiên rất chân thành: "Làm phiền rồi."
"Đâu có làm phiền, Tĩnh Đình cứ liên tục nói em sẽ đến." Đường Diệc Thâm cũng nghe được tên Diêu Hữu Thiên từ miệng Cố Tĩnh Đình không ít: "Cô ấy ở trong phòng chăm sóc Tiểu Triết. Em cứ vào thẳng là được."
"Vâng."
,
Con của Đường Diệc Thâm và Cố Tĩnh Đình tên là Đường Hạo Triết, tên mụ là Triết Triết.
Mới một tháng, nhìn rất non nớt, vô cùng đáng yêu.
Cố Tĩnh Đình sinh em bé xong, thân thể đầy đặn hơn trước một chút.
Không thấy chút khí thế mạnh mẽ nào trên người. Động tác ôm con thuần thục lại dịu dàng.
"Thiên Thiên em tới rồi. Ngồi đi."
Diêu Hữu Thiên và Cố Tĩnh Đình cũng rất thân quen rồi. Không khách sáo ngồi xuống bên cạnh cô, vươn tay ra đùa Tiểu Triết: "Thằng bé thật đáng yêu."
,
"Đáng yêu cái quỷ." Cố Tĩnh Đình bĩu môi: "Nghịch chết đi được, tinh lực rất dồi dào, ông cụ (chỉ em bé) không ngủ được, đổi thành làm khổ chị. Không hài lòng thì khóc."
Mặc dù cô nói như thế, nhưng Diêu Hữu Thiên nhìn ra được niềm hạnh phúc trong mắt Cố Tĩnh Đình, muốn giấu cũng không được.
"Có lẽ trẻ nhỏ đều như vậy, sau này sẽ ngoan thôi."
Cố Tĩnh Đình cười cười, đặt tầm mắt lên bụng Diêu Hữu Thiên: "Em nói kiểu có kinh nghiệm như vậy thì mau mau sinh một đứa đi. Hành hạ em một chút, em sẽ biết thôi."
,
Sinh con ——
Sắc mặt Diêu Hữu Thiên hơi mất tự nhiên. Với quan hệ hiện giờ của cô và Cố Thừa Diệu, tuyệt đối không thể có em bé với anh.
Cô không đáp lời, Cố Tĩnh Đình cũng không nói tiếp.
Cô vẫn không ngờ được, ngày họp hàng năm Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu lại ở cùng nhau.
Trên thực tế, trước đó cô thật sự muốn giới thiệu Diêu Hữu Thiên cho Cố Thừa Kỳ.
Ai ngờ kế hoạch biến hóa khó lường chứ?
,
Đến khi sắp ăn cơm, cuối cùng Cố Thừa Diệu thong thả đến trễ.
Thấy Diêu Hữu Thiên, trước tiên anh quay mặt sang chỗ khác không muốn nhìn cô.
Đối với ý nghĩ sinh ra trong nháy mắt ở phòng làm việc của Diêu Hữu Thiên, Cố Thừa Diệu cảm thấy mình gây ra tội ác trầm trọng.
Bây giờ nhìn thấy Diêu Hữu Thiên, đương nhiên cũng sẽ không có sắc mặt tốt.
,
Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm đều là người tinh anh.
Thoáng cái đã nhìn thấy sự bất hòa giữa Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên.
Đường Diệc Thâm chỉ gọi Diêu Hữu Thiên ăn cơm, không nói nhiều.
Cố Tĩnh Đình dẫn dắt chủ đề câu chuyện đến Diêu Hữu Thiên mấy lần, sau đó thỉnh thoảng hỏi ý kiến của Cố Thừa Diệu. Thế nhưng anh lại không có chút phản ứng nào.
Giống như người Cố Tĩnh Đình đang nói không phải vợ anh. Mà như kẻ thù của anh vậy.
,
Trong lòng Cố Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên có phải kẻ thù của anh không?
"Thiên Thiên. Tay nghề của Diệc Thâm rất khá, em nếm thử món cá giấm đường này một chút đi."
"Thừa Diệu, sao em chỉ biết tự ăn thôi? Gắp thức ăn cho Thiên Thiên đi." Cố Tĩnh Đình cảm thấy bình thường em trai mình là người rất thông minh, sao bây giờ lại giống như đầu gỗ vậy?
,
"Cô ta không có tay sao?" Cố Thừa Diệu không cho chị mình chút mặt mũi nào: "Ăn một món còn cần người ta gắp cho nữa?"
"Chị, chị đừng lo cho em, em sẽ không khách sáo đâu." Diêu Hữu Thiên thấy sắc mặt sắp nổi giận của Cố Tĩnh Đình, thức thời hòa giải.
"Ừ. Tới đây cứ tự nhiên như nhà của mình, đừng khách sáo."
Vì gọi Diêu Hữu Thiên, Cố Tĩnh Đình cố ý để Đường Diệc Thâm đích thân xuống bếp. Sợ cô không được tự nhiên, ngay cả bảo mẫu cũng cho về nhà nghỉ ngơi.
,
"Chị, không cần chị nói. Mặt cô ta dày như tường thành, sao lại khách sáo với chị chứ?"
Ăn một bữa cơm mà thôi. Trước kia cùng ăn cơm chung với chị và Yên Nhiên, cũng không thấy chị cố ý dặn dò như vậy.
Diêu Hữu Thiên này, đúng là một người có thủ đoạn, mới ít nhiều ngày đã lấy được hết lòng của người nhà họ Cố.
Cố Thừa Diệu cũng không ngờ, trước đây khi Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên ở bên nhau, chăm sóc cũng được gọi là tỉ mỉ chu đáo. Đâu còn cần người khác đi nói gì đó chứ?
,
"Thừa Diệu." Cố Tĩnh Đình thật sự hết chỗ nói. Cái thằng Cố Thừa Diệu này, nhất định phải chọc Diêu Hữu Thiên mất hứng phải không?
Vừa muốn dạy dỗ Cố Thừa Diệu mấy câu, lại đối diện với ánh mắt có vài phần van xin của Diêu Hữu Thiên.
Thở thật dài.
Cô thật sự rất thích Diêu Hữu Thiên. Cũng không biết em trai mình có biết đã lấy được một báu vật rồi không.
"Ăn nhiều thức ăn một chút." Đường Diệc Thâm thức thời gắp một đũa thức ăn bỏ vào bát Cố Tĩnh Đình: "Bằng không lát nữa Tiểu Triết tỉnh rồi, em lại nói Tiểu Triết giày vò em làm em không thể ăn cơm."
,
"Vốn là vậy." Sớm biết đã sinh con gái. Sinh con trai chính là đối nghịch với cô.
Trong lòng Cố Tĩnh Đình nghĩ vậy, nhưng vẫn tăng tốc độ của động tác ăn cơm, cô thật sự sợ lát nữa con trai dậy rồi, sẽ khóc rống lên.
Vợ chồng họ không lên tiếng, Diêu Hữu Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô thật sự không trông chờ Cố Thừa Diệu đối xử với cô như Đường Diệc Thâm đối với Cố Tĩnh Đình.
,
Cô tự nhận không có cái phúc đó, cũng không có vận may đó.
Một bữa cơm tiến hành ngay dưới tình huống cực kỳ kỳ dị như vậy.
Mà sau khi Cố Tĩnh Đình ăn cơm xong, đã tuyên bố một chuyện.
,
"Thừa Diệu, Thiên Thiên, đợi chị ở cữ xong, chị sẽ đến nước Mỹ với Diệc Thâm."
Cố Thừa Diệu nghe thấy thì không kinh ngạc chút nào. Cố Tĩnh Đình và Đường Diệc Thâm cũng gặp rất nhiều khó khăn mới ở bên nhau.
Hai người đang ngọt ngào suôn sẻ, hơn nửa năm nay Đường Diệc Thâm bôn ba đi đi về về giữa nước Mỹ và Bắc Đô, cũng rất khổ cực.
Cố Tĩnh Đình đi theo tới nước Mỹ là chuyện sớm muộn.
,
"Sau khi chị đi, vị trí tổng giám đốc của Cố thị sẽ bỏ trống." Lúc Cố Tĩnh Đình nói lời này, đã nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: "Thiên Thiên, chị muốn để em vào Cố thị. Làm tổng giám đốc của Cố thị."
Vẻ kinh ngạc thoáng hiện trong mắt Diêu Hữu Thiên: "Chị?"
"Chị tin vào năng lực của em. Em nhất định có thể đảm đương được.”
"Nhưng ——" Hiện giờ cô cũng chỉ là trợ lý ở xí nghiệp Chính Phát mà thôi.
"Đừng nhưng nữa. Chị đã nói với ba mẹ rồi. Bên Thừa Kỳ Thừa Lân cũng không có vấn đề gì."
,
Từ trước đến giờ Cố Tĩnh Đình nói một không hai, nhìn Diêu Hữu Thiên, trong mắt cô là sự rất yêu thích Diêu Hữu Thiên: "Thiên Thiên. Chị không chỉ muốn em làm tổng giám đốc của Cố thị. Chị còn muốn để em giám sát, thực hiện dự án hợp tác ở thành phố Y."
"Dự án đó là cái cuối cùng chị phụ trách ở Cố thị, chị tin em sẽ tiến hành cực kỳ tốt."
"Chị muốn để em đến thành phố Y?"
"Đúng vậy." Cố Tĩnh Đình gật đầu một cái: "Mấy ngày trước chị, ba và Thừa Kỳ đã bàn bạc một chút, mặc dù hiện giờ thành phố Y chỉ có thể coi là thành phố tuyến hai, nhưng tài nguyên du lịch rất phong phú. Cố thị sẽ đến bên đó mở chi nhánh công ty. Sau này em và Thừa Diệu cùng đến thành phó Y, các em cùng xây dựng chi nhánh công ty."
,
Cố Thừa Diệu vẫn luôn ngồi bên cạnh không có phản ứng gì, cuối cùng lúc này mới hiểu ra chị đang tính toán những gì.
"Em không muốn."
Chỉ anh và Diêu Hữu Thiên đến thành phố Y? Đây là chủ ý gì vậy?
"Em có sự nghiệp của mình, em không muốn vào Cố thị." Cố Thừa Diệu không muốn vào Cố thị, càng không muốn làm việc chung với Diêu Hữu Thiên.
"Thừa Diệu. Em cũng đã ăn chơi nhàn rỗi nhiều năm như vậy rồi, em không thể cứ tiếp tục tự tại như vậy chứ?"
Cố Tĩnh Đình sẽ không thừa nhận, sau khi biết tin tức Cố Thừa Diệu gây ra tối qua, Kiều Tâm Uyển và cô đã đưa ra kế sách khẩn cấp.
,
Đưa Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ra ngoài.
Đến thành phố Y rồi, chỉ có hai người họ sống cùng nhau.
Dù sao “lâu ngày sinh tình” sẽ không sai. Nói không chừng Cố Thừa Diệu Thiên ngày ngày đối diện với Diêu Hữu Thiên, sẽ phát hiện ra điểm tốt của cô, yêu cô?
"Em ăn chơi nhàn rỗi thế nào?"
Điều Cố Thừa Diệu không hài lòng nhất chính là điều này, trong mắt người nhà họ Cố, tất cả mọi người đang làm việc đứng đắn, giống như anh đang chơi bời lêu lổng vậy.
Phải biết GC hiện giờ nói thế nào cũng là phòng thiết kế nổi tiếng ở Bác Đô.
,
Mỗi một case (vụ) tiếp nhận đều đang kiếm ra tiền, hơn nữa danh tiếng cũng tương đối tốt.
Thứ nhất anh không hề hết ăn lại nằm làm nhị thế tổ*, thứ hai không làm bậy bên ngoài khiến nhà họ Cố xấu mặt.
*nhị thế tổ: chỉ con em nhà giàu chỉ biết chơi bời phóng túng.
Dù nói thế nào anh cũng tính là thanh niên tốt tự lực cánh sinh, hăng hái vươn lên.
Sao lại biến thành ăn chơi nhàn rỗi?
,
Đường Diệc Thâm thức thời ngăn lại câu nói kế tiếp của Cố Tĩnh Đình, mở miệng khá mềm mỏng: "Thừa Diệu, chị em không có ý đó đâu."
Nhìn thấy vẻ mặt không nghe theo của Cố Thừa Diệu, anh cười cười: "Chị của em muốn cùng anh tới nước Mỹ, mặc dù Cố thị có hai anh em Thừa Kỳ, nhưng nếu muốn đến thành phố Y mở chi nhánh công ty, vẫn nên là người nhà mình đi thì tốt hơn."
"Hơn nữa, em gây dựng tốt chi nhánh công ty rồi. Chẳng phải thành tựu giống nhau ư?"
Cố Thừa Diệu không tiếp lời.
Anh không muốn đến thành phố Y gì đó, cũng không muốn quản lý chi nhánh công ty của Cố thị.
,
"Ba đã đồng ý với em, cho phép em ba mươi tuổi mới vào Cố thị."
Cho nên, trước lúc đó, anh có quyền lựa chọn cuộc sống mình muốn.
Trong lòng Cố Tĩnh Đình vô cùng tức giận, sao cậu em trai này lại như vậy chứ?
Quay đầu nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: "Thiên Thiên à. Nếu vậy thì em đến thành phố Y phụ trách chuyện của chi nhánh công ty đi."
Cơ thể Diêu Hữu Thiên vẫn luôn cứng đờ, sao lại vòng tới chỗ cô rồi?
,
"Chị tin em, em nhất định sẽ làm tốt hơn Cố Thừa Diệu." Cố Tĩnh Đình dành lời tâng bốc Diêu Hữu Thiên không hề khách sáo.
Cố Thừa Diệu hơi nhếch môi lên, khóe mắt có một chút giễu cợt: "Chị, chị khỏi phải bày phép khích tướng trước mặt em. Em đã nói không đến thành phố Y thì sẽ không đến đâu."
Anh đứng dậy, nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: "Cô ta thích đi, cô ta có thể làm tốt hơn, thì để cô ta đi là được."
"Thừa Diệu ——"
Cố Tĩnh Đình còn định nói gì đó, Cố Thừa Diệu đã không muốn nghe, đi thẳng.
"Thiên Thiên. Thật sự xin lỗi." Cố Tĩnh Đình nhìn Diêu Hữu Thiên, trong mắt hiện lên vẻ có lỗi: "Thừa Diệu bị bà nội chị chiều hư rồi, có hơi nóng nảy, nhưng con người nó thật sự không xấu. Em ——"
"Chị, em hiểu mà."
,
Nếu như Cố Thừa Diệu là kẻ ác. Cô cũng không thể đồng ý lấy anh ta.
"Chị, Cố thị thật sự muốn đến thành phố Y mở chi nhánh công ty sao?"
"Dĩ nhiên." Cố Tĩnh Đình gật đầu: "Những gì chị vừa mới nói đều là thật. Thiên Thiên, chị coi trọng em, tin tưởng năng lực của em. Em đến thành phố Y rồi, nhất định sẽ làm rất tốt."
Diêu Hữu Thiên không trả lời, trầm mặc một lát, lúc này mới nói ra ý kiến của bản thân: "Em cân nhắc một chút."
Cô không thể cho câu trả lời vào lúc này.
,
Cố Tĩnh Đình cũng không vội. Cô có lòng tin Diêu Hữu Thiên sẽ đồng ý, còn có lòng tin cuối cùng nhất định Cố Thừa Diệu sẽ đến thành phố Y.
Nếu có thể, cô không hi vọng Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên ở bên nhau.
Bởi cô biết rõ, hiện giờ trong lòng Cố Thừa Diệu vẫn có Bạch Yên Nhiên.
Kết hôn với người đàn ông trong lòng có một người phụ nữ khác, vốn không công bằng với Diêu Hữu Thiên.
,
Nhưng bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi. Cố Tĩnh Đình và toàn bộ người nhà họ Cố đều chỉ hi vọng, Cố Thừa Diệu có thể hiểu rõ, sắp xếp vị trí của mình.
Bây giờ anh không chỉ là thiếu gia của nhà họ Cố, mà còn là chồng của Diêu Hữu Thiên.
Diêu Hữu Thiên vốn định tự đi về, nhưng Cố Tĩnh Đình phản đối, nói giờ giấc quá muộn không an toàn, để Đường Diệc Thâm đưa cô về.
Mà Đường Diệc Thâm tuyệt đối sẽ không đưa Diêu Hữu Thiên về nhà của cô.
Vậy cũng chỉ có thể đưa Diêu Hữu Thiên đến chỗ Cố Thừa Diệu thôi.
,
Diêu Hữu Thiên nghĩ rất thoáng, chờ đạt được mục đích rồi, Đường Diệc Thâm rời đi cô sẽ đi khỏi.
Nhưng dù thế nào cũng không ngờ được, Đường Diệc Thâm không đưa cô tới dưới tầng cho qua, mà là đưa cô lên tầng.
Cho dù cô từ chối thế nào cũng không được.
,
Cô đâu biết, trước khi Đường Diệc Thâm ra khỏi cửa đã được bà Đường dặn dò, nhất định phải đưa Diêu Hữu Thiên đến tận tay Cố Thừa Diệu.
Tăng thêm cơ hội sống chung giữa hai người.
Cửa mở ra, Cố Thừa Diệu chỉ quấn một chiếc khăn tắm đứng ở sau cửa, nhìn dáng vẻ là vừa mới tắm xong. Hiếm thấy hôm nay anh lại không đi chơi.
Đường Diệc Thâm thở phào nhẹ nhõm. Nếu như tối nay Cố Thừa Diệu không ở nhà, vậy anh sẽ không ăn nói với vợ được.
,
Trái ngược với vẻ mặt thở phào nhẹ nhõm của anh, Cố Thừa Diệu vừa nhìn thấy Diêu Hữu Thiên ở cửa, sắc mặt lập tức lạnh đi.
Nhưng dù là như vậy, anh cũng sẽ không nổi nóng ở trước mặt Đường Diệc Thâm.
"Anh rể."
,
Đường Diệc Thâm giống như không nhìn thấy: "Thừa Diệu, anh đưa cô dâu của em về rồi. Không tổn thương chút nào nhé."
Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu đã kết hôn hai ngày rồi, đương nhiên không tính là cô dâu.
,
Đường Diệc Thâm cố ý nhắc nhở như vậy. Là muốn cho Cố Thừa Diệu biết, bây giờ anh là người đã kết hôn.
Phải đối tốt với con gái người ta một chút.
,
Ở phương diện này, cách nhìn nhận của anh và Cố Tĩnh Đình giống nhau.
Không kết hôn thì thôi, nếu đã kết hôn rồi thì phải đối xử thật tốt.
,
"Cám ơn." Cố Thừa Diệu mặt không thay đổi gật đầu: "Anh rể vào ngồi đi."
"Thôi khỏi. Thời gian cũng không còn sớm nữa." Lúc nói chuyện, không quên khẽ dùng sức, đẩy Diêu Hữu Thiên vào cửa: "Chị em còn đang đợi anh, anh đi trước đây."
Nói xong, đóng cửa lại, rời đi.
,
Khi Diêu Hữu Thiên vẫn chưa phản ứng kịp, đã để Đường Diệc Thâm đẩy vào cửa rồi.
Mà anh vừa đóng cửa lại, đã ngăn cách âm thanh phía ngoài ở bên ngoài.
Trong lúc này, hai người Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đứng ở phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.
Không khí bỗng chốc yên tĩnh trở lại.
(Hết chương 77)