Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 76-1: Ngậm máu phun người




Editor: Xám

Cố Thừa Diệu không có số điện thoại Diêu Hữu Thiên.

Từ lúc lên kế hoạch hôn lễ cho đến giờ, anh không cho rằng mình nhất thiết phải liên lạc với Diêu Hữu Thiên.

Chỉ khi anh đến khách sạn tìm không thấy người, đến chỗ Kiều Tâm Uyển cũng không thấy ai thì mới đi theo sự chỉ dẫn của Kiều Tâm Uyển.

Tìm tới chi nhánh công ty của tập đoàn Chính Phát ở Bắc Đô.

Vừa vào đến cổng của tập đoàn Chính Phát, anh đã cảm nhận được những ánh mắt dừng trên người mình.

,

Đồng tình? Không dám tin? Âm thầm phỏng đoán?

Thậm chí có một số gã đàn ông dừng ánh mắt ở nơi nào đó của anh, trong mắt hiện rất rõ vẻ vui sướng khi người khác gặp nạn rất.

Hầu như biểu cảm trên mặt cũng không nói thẳng anh bất lực.

Dĩ nhiên, những kẻ xem náo nhiệt kia cũng không cần tính toán làm gì.

,

Phải biết ai cũng đã nhìn thấy, vừa rồi trên tầng còn có một người đàn ông khác (Triệu Nhân Uyên) ——

Thậm chí anh đã nghe được hai tiếng thì thầm cực thấp: "Thấy không, kia chính là người đàn ông “không thể làm” đó đấy."

"Dáng dấp đẹp trai như vậy, thật là đáng tiếc."

"Đúng vậy đúng vậy. Có tiền thì sao chứ? Một người đàn ông “không làm được”, vẫn có thể gọi là đàn ông sao?"

“Đáng thương quá."

,

Những tiếng thì thầm, những lời nói kia, chỉ thiếu nước không làm Cố Thừa Diệu nghiến nát hàm răng.

Trong lòng càng thêm hận Diêu Hữu Thiên, nếu không phải là người phụ nữ kia không tuân thủ nữ tắc (chuẩn mực đạo đức của người phụ nữ), thậm chí nói xằng nói bậy trước mặt truyền thông.

Tại sao anh lại phải mang danh tiếng này?

Lại càng không cần nhắc tới dọc đường đi, điện thoại của anh vang lên liên tục.

Những giọng nói quan tâm đó lộ ra vẻ không dám tin.

Mà đương nhiên ba mẹ anh sẽ không tin vào những lời đồn đại như thế.

,

"Cố Thừa Diệu, hôm qua con không ngoan ngoãn ở lại khách sạn, con đã đi đâu?"

"Cố Thừa Diệu, con vẫn còn tùy ý như vậy, có phải muốn chọc bà nội con tức chết hay không?"

Nhìn đi, Kiều Tâm Uyển đến hỏi cũng không thèm hỏi chuyện gì xảy ra, đã đổ thẳng trách nhiệm lên người anh.

Lòng bàn tay bỗng chốc đau xót, đó là do tay nắm quá chặt, lòng bàn tay nắm chìa khóa xe đau nhói.

Chút đau đớn này dienndnle,qu.y don cũng không thể khiến Cố Thừa Diệu khôi phục lại tinh thần.

Anh nhìn chằm chằm đôi nam nữ “ôm chặt lấy nhau” ở trước mặt.

,

Nhìn thân hình, gã đàn ông trước mặt tuyệt đối không phải người trên tờ báo.

Anh vốn có bản lĩnh đã nhìn là không quên, người đó nhìn cao gầy hơn một chút.

Ngược lại, anh lại nhận ra gã trước mặt.

Lúc trước ở khách sạn, còn có lần đụng xe, anh đều nhìn thấy người đàn ông này.

Hình như cũng có quan hệ với Diêu Hữu Thiên, bây giờ là thể loại nào? Tình cũ cháy trở lại sao?

,

Cố Thừa Diệu siết chặt nắm đấm, bước thật nhanh vào phòng. Nhìn chằm chằm một nam một nữ trước mặt. Ánh mắt cực lạnh.

"Xem ra, tôi tới không đúng lúc?"

Câu nói này giống như bật ra từ kẽ răng.

Dù thế nào Diêu Hữu Thiên cũng không nghĩ tới, Cố Thừa Diệu lại đến công ty tìm cô tính sổ vào lúc này.

Càng không ngờ được, lại để anh nhìn thấy tình cảnh như trước mặt.

Day day thái dương, đột nhiên Diêu Hữu Thiên cảm thấy hơi nhức đầu.

,

Có điều, rõ ràng người làm sai là Cố Thừa Diệu. Cô có gì mà phải nhức đầu?

Cũng không phải là cô nhăn mặt rời đi trong đêm tân hôn, cũng không phải là cô thay đổi thất thường như một kẻ ti tiện.

Gạt tay Triệu Nhân Uyên ra, Diêu Hữu Thiên đứng thẳng dậy, mở miệng nói với Triệu Nhân Uyên.

"Anh đi ra ngoài cho tôi."

Như vậy mà lại muốn ép cô ư? Triệu Nhân Uyên này đúng là càng ngày càng khiến người ta oán hận.

Triệu Nhân Uyên nhìn thấy người vừa tới, đương nhiên không thể là trình diễn show truyền hình thực tế. Hôm qua hôn lễ long trọng của hai nhà Cố Diêu đã tiến hành phát sóng trực tiếp tại hiện trường.

,

Cộng thêm trước đó đã từng gặp, đương nhiên hắn biết Cố Thừa Diệu là ai.

(để cho đúng bản chất của Triệu Nhân Uyên thì bạn editor xin đổi gọi “anh ta” thành “hắn”)

Cũng bởi vì biết, cho nên trên mặt càng thêm vênh váo tự đắc.

"Có nghe thấy không, Thiên Thiên bảo anh đi ra ngoài đấy."

Cố Thừa Diệu đứng ở trong phòng làm việc, anh hơi nheo mắt lại, ánh mắt thâm độc quét qua mặt Triệu Nhân Uyên, rồi dừng trên mặt Diêu Hữu Thiên.

"Cô muốn tôi đi ra ngoài?" Ánh mắt của anh không lộ rõ sự giận dữ, bước lên trước hai bước, đứng cách bàn làm việc một bước ngắn: "Cô chắc chứ?"

,

"Dĩ nhiên." Triệu Nhân Uyên mang vẻ mặt đắc ý nhìn Cố Thừa Diệu, ánh mắt không quên có dụng ý khác, liếc về phía giữa hai chân anh: "Anh không đi ra ngoài, ở lại có tác dụng gì?"

Quay mặt sang nhìn Diêu Hữu Thiên, Triệu Nhân Uyên dùng vẻ mặt lấy lòng: "Thiên Thiên, em thật tuyệt, đuổi anh ta ra ngoài rồi, chúng ta có thể tiếp tục ——"

"Triệu Nhân Uyên ——" Từ lúc nào da mặt của hắn trở nên dày như vậy?

Diêu Hữu Thiên không thể tìm được từ để hình dung sự vô liêm sỉ của Triệu Nhân Uyên nữa: "Anh đi ra ngoài cho tôi."

,

Triệu Nhân Uyên cho rằng câu nói kia là nói với Cố Thừa Diệu, vươn tay muốn ôm Diêu Hữu Thiên để tiếp tục.

Yêu đương với Diêu Hữu Thiên mấy năm. Cuối cùng hôm nay có thể thỏa mãn mong muốn rồi.

Nghĩ lại thật hưng phấn nha.

Cơ thể Diêu Hữu Thiên đã tránh sang một bên, lúc này Triệu Nhân Uyên mới phát hiện ra Cố Thừa Diệu vẫn ở trong d,0dylq.d phòng làm việc: "Anh còn không đi à?"

,

Nắm đấm của Cố Thừa Diệu siết chặt, lúc này cơn phẫn nộ tích tụ cả một buổi sáng đã bùng nổ.

Cất bước không hề suy nghĩ, một tay kéo cơ thể Triệu Nhân Uyên về phía mình, tay còn lại vung quyền vừa nhanh vừa mạnh.

Trong nháy mắt cơ thể hắn bị đẩy ra, là giọng nói mang theo sự tức giận của Diêu Hữu Thiên.

"Triệu Nhân Uyên, tôi bảo anh đi ra ngoài."