Báo chí gì, tin tức nào?
Cái gì vô năng? Cái gì bất lực?
Mỗi một chữ Cố Thừa Diệu đều đã nghe được, nhưng lại cảm thấy từng chữ giống như cây đinh đóng vào đầu anh, khiến đầu anh càng thêm đau nhức.
"Rốt cuộc anh là ai? Muốn nói gì?"
Giọng nói kia cũng rất quen tai, vậy nhưng nhất thời anh lại không nhớ ra là ai.
Chỉ nói một câu, nhưng lại khiến Cố Thừa Diệu cảm thấy cổ họng khó chịu như bị lửa nóng thiêu đốt.
Anh chống người dậy muốn đi rót cho mình một cốc nước, chân vấp phải chai rượu, lại ngã ngồi xuống đất.
,
Những tiếng rắc rắc rầm rầm đã nhấn chìm lời của Cố Thừa Kỳ.
Cơ thể Cố Thừa Diệu dựa lên ghế sofa thở hổn hển, một tay đấm vào đầu mình, muốn làm mình tỉnh táo lại.
"Cố Thừa Diệu, chú tỉnh táo lại ngay cho tôi, hôm qua chú đã đi đâu? Tại sao hôm nay lại có tin tức như vậy?"
Cố Thừa Kỳ không nhịn được cao giọng thêm một bậc, trên khuôn mặt trước giờ luôn điềm tĩnh lộ ra di@en*dyan(lee^qu.donnn) vẻ tức giận hiếm thấy.
Cố Thừa Diệu vẫn không trả lời, anh chống người mình dậy, sau đó đi đến phòng bếp rót cho mình một cốc nước.
,
Nước lạnh đi xuống bụng, rốt cuộc anh đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lúc này mới nghe rõ được giọng nói bên kia điện thoại.
"Anh? Tin tức gì vậy? Rốt cuộc anh đang nói gì thế?"
Hôm nay Cố Thừa Kỳ vừa vào phòng làm việc đã nhìn thấy tờ báo.
Không riêng gì báo chí, tạp chí, còn có cả trên mạng, hiện giờ tất cả là tin tức của Cố Thừa Diệu?
Đầu óc vẫn hơi choáng váng, Cố Thừa Diệu đã say đến mức quên mất hôm qua là ngày kết hôn của mình.
,
Không, thật ra ngay từ hai tháng trước, anh đã được xem là người đã kết hôn rồi.
Nhưng cho dù anh biết, anh sẽ cố ý không để tâm.
"Cố Thừa Diệu. Chú tỉnh lại cho tôi, sau đó đi mua hai tờ báo rồi xem xem, không chỉ báo chí, còn có tạp chí ——"
Hai tờ Báo Sớm Bắc Đô, Báo Thương Nghiệp Bắc Đô đã đặt tin tức của Cố Thừa Diệu ở đầu đề trang giải trí.
Mà tạp chí Sưu Tầm Dân Ca Bắc Đô, cũng chính là tạp chí của chỗ Lý Khả Nghi. Thậm chí đã đặc biệt làm cả một kỳ chuyên đề ——
,
Càng không nói đến những tin tức trên mạng nữa.
Cố Thừa Diệu tựa nửa người lên bàn bếp.
Xoa mi tâm, không quá để tâm, mở miệng: "Biết rồi, mua báo phải không? Lát nữa em đi."
"Lát nữa không được, chú đi ngay bây giờ cho tôi."
Cố Thừa Kỳ gầm lên xong, mới phát hiện ra vậy mà mình lại bị cậu em họ này chọc tức đến mức thất lễ.
Hít thở sâu. Thôi vậy. Đã gây ra phiền phức rồi, bây giờ chỉ có thể thông báo cho bộ phận quan hệ xã hội, xem xem làm thế nào để giảm bớt ảnh hưởng xuống thôi.
Anh tuyệt đối sẽ không để giá cổ phiếu khó khăn lắm mới tăng lên được của Cố thị lại rớt xuống.
,
Cố Thừa Diệu nghe thấy tiếp bíp bíp ở bên kia điện thoại, lại rót cho mình một cốc nước.
Lúc này mới ấn số, bảo người đưa mấy tờ báo Cố Thừa Kỳ vừa nói tới đây.
Cúp điện thoại, Cố Thừa Diệu nhìn thấy trên người mình vẫn mặc trang phục hôm qua. Và cả người đầy mùi rượu.
Chán ghét nhíu mày.
,
Chờ Cố Thừa Diệu tắm rửa xong, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Trợ lý của anh đã đưa báo tới.
Trợ lý của Cố Thừa Diệu vừa mới tốt nghiệp đại học năm ngoái. Họ Mã.
Cũng đã đi theo Cố Thừa Diệu hơn nửa năm rồi. Trước đây tin tức không phải chưa từng đưa về mặt tiêu cực của Cố Thừa Diệu.
Ví dụ như lúc Cố Thừa Diệu và Bạch Yên Nhiên ở bên nhau, truyền thông đã nói rất khó nghe. Đơn giản cũng chỉ nói khẩu vị của anh khá nặng mà thôi.
Nhưng tờ báo hôm nay, lúc Cố Thừa Diệu bảo cậu ta đưa tới, cậu ta nhìn tiêu đề mà ra sức toát mồ hôi.
,
Nếu như Boss nhìn thấy tờ báo rổi nổi giận, sau đó trút giận vào cậu thì phải làm sao bây giờ?
Mặc dù công việc này vất vả, nhưng tiền lương ở Bắc Đô tuyệt đối tính là cao. Cậu không muốn mất việc đâu.
Cẩn thận gấp lại trang báo đưa tin về Cố Thừa Diệu, Tiểu Mã hết sức dè dặt nhìn Cố Thừa Diệu.
"Cố tổng, đã đưa báo tới rồi."
"Để đó đi."
"Vâng." Tiểu Mã để tờ báo xuống, lại tiếp tục đặt bữa sáng tay kia xách lên bàn trà: "Cố tổng, tôi đoán nhất định anh chưa ăn bữa sáng, anh xem có phải anh nên ăn sáng trước rồi mới đọc báo không?"
,
Cố Thừa Diệu đã tắm rửa sạch sẽ, cơn nhức đầu đã thuyên giảm nhiều. Tán thưởng nhìn Tiểu Mã một cái.
Không tệ, có nhãn lực.
"Tháng sau tôi sẽ bảo tài vụ tăng lương cho cậu."
"Cám ơn Cố tổng." Tiểu Mã cười cười, đột nhiên nghiêm mặt: "Tôi nhớ ra hai dự án hợp tác lần trước tôi vẫn chưa sắp xếp. Nếu như không có việc gì khác, tôi xin về công ty trước."
"Đi đi."
Cố Thừa Diệu khoát tay, Tiểu Mã như được đặc xá, rời đi như chạy trốn.
,
Động tác kia nhanh đến mức khiến Cố Thừa Diệu không thể không suy nghĩ. Hai bản văn kiện kia có gì mà gấp như vậy?
Mười lăm phút sau, ăn bữa sáng xong, cuối cùng Cố Thừa Diệu đã có tâm trạng đọc báo, rốt cuộc biết được tại sao Tiểu Mã lao đi nhanh như thế.
Đọc những tin tức kia một chút, đều viết về thứ quỷ quái gì vậy?
Cái gì mà "Cậu ba nhà họ Cố bất lực? Đêm tân hôn vợ đi dạo hộp đêm”?
Còn có "Không ngờ Cố tam thiếu không có năng lực? Vợ khó nhịn cô đơn, tìm người khác để vui sướng?"
Cuối cùng tiêu đề trên tạp chí Sưu Tầm Dân Ca Bắc Đô, càng chọc Cố Thừa Diệu đến mức gần như tức nghẹn.
"Hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, thiên kim nhà giàu xinh đẹp lại gả cho người đàn ông bất lực"?
,
Lại nhìn bức hình minh họa trên những tờ báo kia.
Người phụ nữ họ Diêu đó không có chút sang trọng chững trạc nào như khi ở hôn lễ.
Áo da màu đen bó sát vào người. Nhìn trang sức kim loại phía trên chính là kiểu dáng phá cách.
Uốn éo cơ thể phóng đãng như vậy?
Lại còn để tay die,n; da.nlze.qu;ydo/nn của gã đàn ông kia đặt trên eo cô? (Lời tác giả: đây hoàn toàn là hiểu lầm, là vấn đề góc độ. Trên thực tế là người đàn ông giơ tay lên để khiêu vũ, nhìn giống như đặt trên eo Diêu Hữu Thiên.)
,
Còn có thêm cảnh thế này. Người đàn ông nghiêng mặt sang, giống hệt như muốn hôn môi Diêu Hữu Thiên.
Mà cô lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghênh đón chờ đợi ——
(Lời tác giả: đây lại là hiểu lầm, đó là Thiên Thiên ngẩng đầu lên trong lúc khiêu vũ. Vẫn là vấn đề góc độ.)
Cố Thừa Diệu một liếc mười hàng, trí nhớ tuyệt vời.
Đã dùng thời gian nhanh nhất nhớ kỹ toàn bộ nội dung phía trên.
,
Mép tờ báo gần như sắp bị bóp nát trong tay anh.
Cố Thừa Diệu híp mắt nhìn những bức hình kia, còn có những tiêu đề làm chấn động lòng người, trong mắt hiện lên vẻ thâm độc.
Được, rất tốt. Đồ đàn bà chết tiệt, cô chọc tới tôi rồi.
"Diêu Hữu Thiên, cô thật to gan."
Ai cho cô ta quyền như vậy? Phóng đãng như thế để quyến rũ gã đàn ông khác?
Là ai cho cô ta lá gan đó, hoàn toàn không để anh vào mắt?
,
Diêu Hữu Thiên, Diêu Hữu Thiên. Cô, người phụ nữ đáng chết này.
Vo tờ báo trên tay thành cục, cực kỳ phẫn hận ném vào thùng rác.
Gần như Cố Thừa Diệu không ngồi yên được phút nào, đứng bật dậy, rời khỏi nhà như một cơn gió.