Editor: Xám
Vươn tay ra muốn nhận lấy. Nhưng vì đã say, trước mắt sinh ra hình ảnh chồng lên nhau.
Không cầm điện thoại thành công, ngược lại nắm lấy tay Diêu Hữu Thiên.
Anh dùng sức kéo, còn vung ra.
Thì ra ý định ban đầu là muốn ném điện thoại đi.
Nhưng anh đã uống say, kéo tay Diêu Hữu Thiên.
Kéo, vung như vậy ——
,
Diêu Hữu Thiên vốn đang hơi khom người, đưa di động đưa cho anh.
Bất ngờ bị Cố Thừa Diệu kéo lấy, cơ thể của cô liền ngã về phía anh.
Càng chưa từng nghĩ Cố Thừa Diệu lại vung tay cô ra. Diêu Hữu Thiên lập tức mất thăng bằng, ngã vào lòng Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu đang ngồi dưới đất. Diêu Hữu Thiên lại ngồi trên đùi anh.
,
Hai chân cô gập lại, toàn bộ trọng lượng của nửa cơ thể đặt ở trên đùi Cố Thừa Diệu.
Cố Thừa Diệu đã say, sức lực lại không nhỏ.
Dựa vào bản năng, vươn tay ra vòng lại. Lập tức giữ cơ thể Diêu Hữu Thiên ổn định.
Mà lúc này chuông điện thoại di động cũng ngừng lại.
,
Cô vừa mới tắm rửa, trên người có mùi thơm của sữa tắm.
Mặc dù Cố Thừa Diệu đã say, nhưng giác quan không hề biến mất.
Anh khép hờ mắt, nghiêng mặt, nỗ lực muốn nhìn rõ.
Trước mắt là một gương mặt mơ hồ, không thấy rõ ngũ quan, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt kia.
Sáng ngời giống như vì sao trên trời, đang nhìn anh không chớp mắt.
Hít sâu một hơi, cảnh tượng như trước mắt, hình như đã thấy ở đâu.
,
Anh nhớ lần đầu tiên đưa Bạch Yên Nhiên về nhà, cô chính là như vậy.
Sau khi tắm rửa, tay chân luống cuống nhìn anh, hoàn toàn không biết sau đó phải làm thế nào?
Thậm chí lúc đi đường không cẩn thận đạp phải chân, cũng ngã vào lòng anh như thế.
Vòng tay đỡ Diêu Hữu Thiên đột nhiên thu hẹp lại, ôm người trước mặt vào trong lòng mình.
Hoàn toàn không để ý tới có phải mái tóc ẩm ướt của cô sẽ làm ướt quần áo của mình hay không.
,
“Em thơm quá.” Hít sâu một hơi, khuôn mặt Cố Thừa Diệu vùi vào cần cổ của Diêu Hữu Thiên.
“Anh rất nhớ em.”
Khi Diêu Hữu Thiên vừa ngã xuống, đã muốn đẩy Cố Thừa Diệu ra rồi đứng dậy.
Nhưng lúc nào sức lực của người uống say cũng rất lớn. Cô còn chưa có động tác nào, anh đã kéo cô vào lòng anh.
Diêu Hữu Thiên bị động tác của anh dọa sợ, cô không biết Cố Thừa Diệu này bị làm sao.
,
Nhớ đến chuyện lần trước anh làm sau khi say. Anh ta, sẽ không muốn một lần nữa chứ?
Cô không muốn.
Nhưng không đợi cô vươn tay, hơi thở của đối phương đã phả lên cần cổ cô.
Mà câu nói anh rất nhớ em kia. Khiến cô lập tức ngẩn ra.
Cố Thừa Diệu, anh có biết tôi là ai không?
,
Lời muốn nói còn chưa ra khỏi miệng. Hành động kế tiếp của Cố Thừa Diệu lại khiến câu chất vấn của Diêu Hữu Thiên nghẹn ở cổ họng.
“Anh rất nhớ em.”
Lúc nói, môi anh mút một cái trên phần cổ non mịn của cô.
Làn môi dịu dàng, mang theo thương tiếc, cẩn thận hôn cổ cô.
Diêu Hữu Thiên chưa từng bị người khác đối xử như vậy, nhất thời cảm thấy chỗ đó run rẩy một hồi. Rụt cổ lại, muốn tránh né sự thuần thục của anh.
,
Cố Thừa Diệu cũng không để tâm, đàn ông uống say, bản năng vẫn ở đó.
Không hôn cổ, anh đổi sang hôn những nơi khác.
Vành tai, gò má, sau đó di chuyển đều đều từng chút một, cuối cùng lên đến môi cô.
Không giống gặm cắm khát máu như ở trước cửa tòa án, cũng khác với sự đụng chạm ngắn ngủi qua loa trên hôn lễ.
,
Nụ hôn này. Rất dịu dàng.
Mùi rượu phả vào mặt, khiến Diêu Hữu Thiên có phần không quen, cau mày.
Lời cự tuyệt bị chặn lại, mà đôi tay muốn phản kháng đã sớm bị anh siết chặt.
Cô cố gắng muốn điều chỉnh hô hấp của mình, nhưng lại có chút hỗn loạn trong sự quyến luyến môi răng của đối phương.
Cố Thừa Diệu này, thật sự là anh ta sao?
,
Cố Thừa Diệu say rồi, người say, lòng cũng hơi say.
Cánh môi mềm mại trước mặt khiến anh có chút mê loạn, càng cẩn thận hơn, càng đi sâu vào hơn.
Hơi thở hai người đều có chút không ổn định.
Cố Thừa Diệu là vì động tình.
Diêu Hữu Thiên là vì không quen. Cô muốn đẩy ra, không hiểu sao thân thể lại hơi mất sức lực.
,
Thật ra hôm nay cô cũng uống không ít, có điều, lại không say như hôm trước ——
Nhưng hiện giờ hành động của Cố Thừa Diệu lại khiến cô cảm thấy hình như mình đã hơi say.
Thả lỏng, thậm chí không phản kháng.
Đẩy anh ta ra, cô tự nói với mình.
Vào lúc môi răng ma sát, anh thốt ra lời thì thầm cực khẽ: “Yên Nhiên, anh rất nhớ em ——”
,
Tiếng Yên Nhiên kia giống như một câu ma chú. Khiến cơ thể Diêu Hữu Thiên cứng lại như bị điện giật.
Nhìn gương mặt Cố Thừa Diệu phóng đại trước mặt, anh nhắm mắt rất chặt.
Diêu Hữu Thiên không hề nghĩ ngợi dùng sức rút tay mình ra, ra sức tát cho Cố Thừa Diệu một cái.
,
Cố Thừa Diệu vẫn đang chìm đắm trong sự dịu dàng của “Bạch Yên Nhiên” bất ngờ trúng một cái tát như vậy. Lập tức tỉnh táo lại.
Anh mở mắt ra, ý thức thoáng cái rất rõ ràng khi anh lắc đầu vài cái.
Ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt sung huyết đỏ bừng của Diêu Hữu Thiên. Trên mặt đầy tức giận.
,
Trong đại não giống như có thiên quân vạn mã chạy qua, cuối cùng Cố Thừa Diệu đã nhớ ra, hiện tại là đêm tân hôn của mình.
Mà người phụ nữ trước mặt là người anh không muốn cưới, nhưng lại không thể không cưới.
Chút đau đớn trên mặt khiến anh nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên, trong giọng nói khàn nhỏ lộ ra sự tức giận.
,
“Cô nổi điên gì thế?”
“Là anh uống say khướt chứ?” Giọng nói lạnh như băng, có một chút cứng ngắc, một chút khó chịu.
Thật sự muốn nói người có tư cách tức giận phải là cô chứ?
Người đồng ý hôn sự chính là anh ta, người đồng ý kết hôn chính là anh ta.
Mà giờ thì sao? Người ôm cô gọi tên của người phụ nữ khác, cũng là anh ta.
Cố Thừa Diệu, anh đúng là khinh người quá đáng.
Cô càng hận mình hơn, lúc nãy lại không đẩy Cố Thừa Diệu ra trước tiên, đúng là buồn bực.
,
Ba chữ uống say khướt hiện lên trong đầu Cố Thừa Diệu, lúc này anh mới nhận ra mình vừa mới làm chuyện gì.
Anh lại ôm Diêu Hữu Thiên, hơn nữa còn hôn cô ta?
Nhận thức này khiến Cố Thừa Diệu đứng bật dậy. Bước chân vẫn hơi hư ảo, nhưng anh lại chạy ào vào phòng tắm cực kỳ nhanh.
Dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng đã khiến lý trí của anh quay về một chút.
,
Mà bên kia, sau khi Cố Thừa Diệu vào phòng tắm, Diêu Hữu Thiên mới phát hiện ra trên người mình chỉ có một chiếc khăn tắm.
Cô cũng không muốn để Cố Thừa Diệu sau khi ra ngoài lại nói cô mượn cơ hội quyến rũ anh ta.
Tìm áo ngủ lập tức muốn mặc vào. Nhưng lúc nhìn thấy chiếc áo ngủ kia thì trợn tròn mắt.
Lúc nào thì trong hành lý của cô có thêm miếng vải rách thế này?
,
Nói là vải rách tuyệt đối không quá. Miếng vải này cần bao nhiêu tiết kiệm thì có bấy nhiêu tiết kiệm. Miếng vải lụa màu đen chỉ có thể che được những chỗ quan trọng.
Những chỗ còn lại đều dùng dây mảnh buộc chung lại.
Cái này do ai chuẩn bị vậy?
Diêu Hữu Thiên cầm miếng “vải rách” kia, dù thế nào cũng không hiểu được tại sao nó lại ở đây.
Bên kia, điện thoại của Cố Thừa Diệu lại reo lên.
Lúc này Cố Thừa Diệu rửa mặt bằng nước lạnh xong đã tỉnh táo hơn nhiều.
,
Anh vừa ra khỏi phòng, đã thấy Diêu Hữu Thiên tay giơ một chiếc áo ngủ gợi cảm đứng ở bên giường.
(Hết chương 73)