Editor: Xám
"Bà Cố, tôi có thể rút đơn kiện. Chỉ là, tôi có một điều kiện."
Giọng nói của Diêu Hữu Thiên thản nhiên, vang lên trong phòng khách, còn mơ hồ truyền ra chút tiếng vang.
Kiều Tâm Uyển vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Diêu Hữu Thiên, muốn biết cô có điều kiện gì.
Diêu Hữu Thiên nói câu kia xong, lại trầm mặc.
,
Trong lòng hiểu rất rõ, chuyện tối hôm trước thật sự chỉ là hiểu lầm.
Cô uống say, Cố Thừa Diệu cũng thế.
Cô tiếp tục làm ầm lên, đối với tập đoạn Chính Phát, đối với Cố thị, quả thật đều không có lợi.
,
Nhưng bây giờ người muốn làm ầm ĩ không phải cô mà là Diêu Hữu Quốc.
Người nhà họ Diêu bao che khuyết điểm cũng là có tiếng ở thành phố Y. Càng không nói đến Diêu Hữu Quốc đã nhìn thấy sự việc lúc đó.
Xoa nhẹ mi tâm, Diêu Hữu Thiên nhớ đến mấy lần giao chiến với Cố Thừa Diệu anh lộ ra vẻ không vui, còn có sự thâm tình của anh đối với cô bạn gái kia ——
,
Cô đột nhiên nở nụ cười.
Lúc Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, trong mắt có thêm vài phần thoải mái, vài phần trêu đùa.
"Chỉ cần Cố Thừa Diệu bằng lòng lấy tôi, chuyện này, sẽ bỏ qua."
Không phải anh ta yêu bạn gái đến chết sao? Đã vậy thì khiến anh ta khó xử một thời gian cũng tốt.
Xem anh ta muốn tiền đồ, muốn danh tiếng, hay là muốn tình yêu.
,
Sau cùng, có lẽ anh ta sẽ chọn tình yêu, có điều trong khoảng thời gian này, nhất định sẽ rất khó khăn.
Ừm, cho anh ta nếm thử cảm giác bị người khác bức bách một chút. Biết đâu sẽ hiểu ra rằng phụ nữ trên thế giới này không phải chỉ nhìn thấy một mình anh ta.
Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, dù thế nào bà cũng không nghĩ đến, Diêu Hữu Thiên sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.
"Cô Diêu?"
"Rất khó sao?" Ý định ban đầu của Diêu Hữu Thiên cũng chỉ là muốn nhìn thấy bộ dạng khó xử của Cố Thừa Diệu mà thôi: "Anh ta trước làm tổn thương tôi, sau ức hiếp làm nhục tôi. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn Để anh ta chịu trách nhiệm với tôi, không quá đáng chứ?"
,
"Dĩ nhiên ——" Hai chữ này, Kiều Tâm Uyển nói hơi khó khăn.
Bà vẫn hiểu được con trai mình. Chỉ sợ nếu như muốn anh cưới người phụ nữ trước mặt, anh sẽ thà ở trong tù suốt đời.
"Cứ vậy đi." Diêu Hữu Thiên đứng lên, tính toán trong lòng, nghĩ rất vui.
Cố Thừa Diệu à Cố Thừa Diệu, chẳng phải anh nói tôi quyến rũ anh sao? Chẳng phải anh nói tôi một lòng muốn bám lấy anh sao?
,
Bây giờ thì để chúng tôi đến xem lựa chọn của anh một chút.
Đương nhiên, nếu như anh chịu nhận lỗi với cô, còn thu lời nói lúc trước lại. Vậy chuyện này cũng có thể bỏ qua.
Dù sao chuyện đã xảy ra rồi. Cô luôn luôn xả giận cho mình,
Mà cô cũng không phải thật sự muốn gả cho anh. Cô chỉ muốn thấy anh bị đặt vào tình thế khó xử. Như vậy mà thôi.
"Bà Cố, tôi còn có việc, trước hết xin lỗi không thể tiếp chuyện được."
Đứng dậy rời đi, để lại Kiều Tâm Uyển ngồi ngây ra trong phòng khách. Hiện giờ, phải giải quyết thế nào đây?
......................................................
"Cái gì?" Cách cửa sổ thủy tinh của trại tạm giam, Cố Thừa Diệu trợn to mắt nhìn mẹ mình: "Mẹ nói gì?"
"Chỉ cần con đồng ý cưới Diêu Hữu Thiên. Chuyện này sẽ được bỏ qua, cô ấy sẽ rút đơn kiện."
"Cô ta đang nằm mơ." Cố Thừa Diệu cười lạnh: "Con hoàn toàn không cưỡng dâm cô ta, tội danh này hoàn toàn không thể thành lập được. Mẹ. Con tuyệt đối sẽ không cưới người phụ nữ kia."
"Thừa Diệu." Kiều Tâm Uyển đã biết con trai mình cố chấp thế nào: "Con đụng vào người ta, vốn dĩ phải chịu trách nhiệm với người ta. Chẳng lẽ con muốn trốn tránh trách nhiệm sao."
"Người phụ nữ con muốn cưới chỉ có một. Chính là Yên Nhiên." Thái độ của Cố Thừa Diệu rất kiên quyết: "Con không thể cưới người phụ nữ khác nữa."
Yên Nhiên Yên Nhiên. Lại là Bạch Yên Nhiên.
,
Kiều tâm Uyển Tâm trong không vui, nhưng trên mặt lại không nhìn ra được chút nào, ngược lại mang vẻ mặt không tán thành: "Thừa Diệu, con nói người con yêu là cô Bạch, vậy tại sao con muốn đụng vào cô Diêu người ta? Con ——"