Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 45: Con sẽ cưới cô ấy




Bị phụ nữ lừa gạt thì bất kỳ người đàn ông nào cũng sẽ không tiếp nhận được. nhưng mà như vậy mới tốt. Đau dài không bằng đau ngắn

Kiều Tâm Uyển cũng không muốn tổn thương con trai mình, nhưng bà càng mong muốn con trai hạnh phúc. Đây là bệnh chung của tất cả các bà mẹ trên đời

Kiên định đẩy xấp báo cáo đến trước mặt Cố Thừa Diệu, trong quá trình này giọng nói của Kiều Tâm Uyển đã khôi phục lại bình thường

Từ đầu tới cuối Cố Học Võ không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm vào con trai của mình

“Sự thật chính là như thế. Thừa Diệu, Bạch Yên Nhiên không phải là loại phụ nữ tốt đẹp gì. Cô ta lừa con, cô ta hoàn toàn không mang thai. Thậm chí cô ta không thể sinh con. Vì muốn gả vào nhà họ Cố nên cô ta lừa con, cô ta…”

Kiều Tâm Uyển còn định nói tiếp nhưng khi chứng kiến sắc mặt âm trầm của con trai thì dừng lại, quay đầu nhìn chồng mình, muốn chồng mình ủng hộ

Cố Học Võ cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của bà, tầm mắt vẫn rơi vào trên người Cố Thừa Diệu

Lúc này ông rất muốn nhìn phản ứng của con trai

Phòng làm việc nhất thời trầm mặc, Cố Thừa Diệu vẫn nhìn chằm chằm vào xấp báo cáo kia. Anh không cầm lấy, cũng không cử động

Hai tay khoanh để lên bàn, ánh mắt quá mức trầm lặng làm cho người ta không đoán được lúc này anh đang nghĩ gì

Hồi lâu, hồi lâu, rốt cuộc anh có động tác

Khẽ nghiêng đầu, ngước mắt chống lại tầm mắt của Kiều Tâm Uyển, khóe môi nâng lên mang theo vài phần giễu cợt

“Cho nên? Mẹ vẫn không muốn cho Yên Nhiên vào nhà họ Cố, mẹ muốn con chia tay với cô ấy?”

Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, phản ứng của Cố Thừa Diệu không nằm trong dự tính của bà

Đầu óc của Cố Thừa Diệu thoáng qua hình ảnh khác thường của Bạch Yên Nhiên mấy ngày nay. Vẻ mặt nhu nhược, thường toát ra lo lắng, tự ti, khẩn trương

Cô ấy thê lương như vậy, thấp thỏm như vậy. Lúc nào cũng cẩn thận, lúc nào cũng sợ hãi

Nếu không phải là yêu, thì sao có thể hèn mọn đến như vậy?

Trí nhớ lui về phía sau, anh nhớ lại lúc mới quen. Cô giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi xuất hiện trước mặt của anh

Trong mắt pha trộn sự hoảng hốt và kinh hãi nhìn về phía anh, tràn đầy van xin

Trong nháy mắt đó, tim anh tràn đầy đau lòng. Quyết định che chở thật tốt cho cô gái trẻ tuổi có hoàn cảnh đáng thương này

Quyết tâm của anh, đặc biệt kiên định. Điểm này, chưa bao giờ vì một người nào mà thay đổi

Coi như Bạch Yên Nhiên không mang thai, vậy thì sao?

Lừa gạt? Mấy ngày nay, sự do dự và giãy giụa của cô, rốt cuộc đều có thể giải thích. Sao anh có thể nhẫn tâm trách cứ?

Nghĩ đến ánh mắt của Bạch Yên Nhiên, nghĩ đến sự bất đắc dĩ của cô, trong lòng nhất thời mong nhớ

Đứa bé, về sau chắc chắn có. Anh không vội

“Thừa Diệu. Con ——”

“Mẹ. Có phải mẹ muốn nói, nếu như con cố ý ở chung một chỗ với Bạch Yên Nhiên, mẹ sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với con hay không. Thật sao?”

Cười lạnh. Cố Thừa Diệu nhìn Kiều Tâm Uyển, ánh mắt cực lạnh. Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, lời muốn nói nghẹn trong cổ họng

Cố Học Võ khẽ nhíu lông mày: “Thừa Diệu, chú ý thái độ của con.”

“Thái độ gì?” Cố Thừa Diệu hừ lạnh. Ánh mắt xẹt qua mặt cha mẹ mình: “Năm đó lúc hai người muốn kết hôn, ông nội bà nội con có phản đối không?”

“Vậy làm sao giống?” Gia thế của nhà họ Kiều? Bạch Yên Nhiên. Cô ta…

“Không có gì là không giống. Ở trong mắt con đều giống nhau.” Cố Thừa Diệu đứng thẳng người. Cầm xấp báo cáo lên, ném sang một bên, trong nháy mắt những tờ giấy đã rối loạn

Vỗ tay một cái, quay lại đối mặt với cha mẹ thì ánh mắt của anh lại lạnh thêm mấy phần: “Bạch Yên Nhiên, con nhất định cưới.”

Cả phòng trống vắng.

..............................................................................

Cố thị họp hằng năm.

Cố thị trải qua hai mươi mấy năm. Được hai anh em Cố Học Võ và Cố Học Văn kinh doanh ngày càng lớn mạnh

Truyền tới tay Cố Thừa Kỳ và Cố Thừa Lân, hai anh em không tham công, không liều lĩnh. Nâng Cố thị lên một tầng cao mới

Đây là một bữa tiệc cực kỳ xa hoa, khách sạn lớn nhất Bắc Đô, phòng tiệc sang trọng nhất. Đến tham dự đều là giới thượng lưu

Ngay cả công ty cạnh tranh với Cố thị cũng phái người đến chúc mừng

Diêu Hữu vừa tiến vào cửa hội trường, Cố Tĩnh Đình liền nhìn thấy