Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 353: Quay Về Chốn Xưa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Màn đêm đã bắt đầu buông xuống, khiến bờ cát sạch sẽ mà thanh khiết nhìn thêm mấy phần mông lung.

Từng đốm sao nhỏ xuất hiện trên đỉnh đầu.

Diêu Hữu Thiên lật một mặt cá trên tay. Nhiệt độ bốc lên từ bếp nước thịt khiến trán cô rỉ ra một lớp mồ hôi mỏng.

Ngoài cá, trên bếp vẫn còn đang nướng thứ gì đó.

Mùi thơm kia khiến Cố Thừa Diệu đang trông ở bên cạnh cô,vẻ mặt đầy thèm thuồng: "Thơm quá. Thiên Thiên em thật lợi hại."

Ngay cả cái này cũng biết.

,

Diêu Hữu Thiên không nói gì, chuyên tâm nướng đồ ăn trên tay. Lật mặt, rồi lại lật mặt.

Mùi thơm của cá đã rất rõ ràng, lấy dao nhỏ bên cạnh ra vạch nhẹ lên thân cá một cái, nhìn thấy thịt bên trong đã chín rồi.

Cô dùng dĩa xiên cá lên, đặt ở trong chiếc đĩa trước mặt Cố Thừa Diệu: "Nếm thử đi."

"Cám ơn." Cố Thừa Diệu đã chờ rất lâu rồi, ngay cả việc có thể nóng cũng chẳng quan tâm, tùy tiện thổi hai cái, khẽ cắn.

Mở to mắt, vẻ mặt đầy khen ngợi: "Thơm quá. Hơn nữa rất mềm."

"Tại sao em biết cái này?"

Quá lợi hại rồi, anh thật sự muốn quỳ lạy cô.

,

"Thật ra chuyện này rất đơn giản." Diêu Hữu Thiên giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên cười: "Lúc em còn nhỏ mặc dù có cơm ăn, nhưng vẫn cảm thấy đói, lúc đó, anh cả sẽ chạy vào ruộng của người khác đào khoai lang."

Lúc đó bọn họ ở trong nhà xưởng bỏ hoang, bên cạnh nhà xưởng đó chính là rất nhiều ruộng đất.

Hàng năm đến mùa vụ này. Thì sẽ có rất nhiều khoai lang.

Anh cả thường xuyên dẫn theo mấy anh trai và cả cô, lặng lẽ đi đào khoai lang, đào xong sợ bị mắng, cũng không dám nói với ba mẹ, phải đi ra bên ngoài tự mình nướng ăn.

Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất của mấy anh em.

Cô thích nhất là ăn khoai lang nướng, đáng tiếc ở đây không có nguyên liệu.

Có điều nướng cái gì cũng giống nhau.

,

"Diêu Hữu Quốc đi đào khoai lang của người ta?" Trên trán Cố Thừa Diệu hiện lên ba vạch đen, làm thế nào cũng không tưởng tượng ra.

"Sao? Không tin à?" Diêu Hữu Thiên nghĩ đến anh cả, có chút buồn cười: "Tại sao anh cả đi làm lính, cũng là vì trong nhà ăn không đủ no."

Mặc dù có cơm ăn, cũng không thể xem là đói bụng thật sự.

Nhưng đối với mấy anh em đang tuổi ăn tuổi lớn mà nói, chỉ ăn cơm thì thật sự không hết đói.

Cho nên anh mới mười sáu tuổi, bảo mẹ tìm người sửa lại ngày sinh. Lúc đó không nghiêm ngặt như bây giờ, cộng thêm một người mẹ quen từ trước làm ở phòng hộ tịch, thấy vậy cũng đã đồng ý.

Vậy nên đã viết tuổi của Diêu Hữu Thiên lớn hơn hai tuổi, để anh đi làm