Editor: Xám
Không quan trọng sao? Không quan trọng nhưng lại khiến cô nhớ mãi không quên bốn năm, thậm chí lúc hiểu lầm là một người khác cứu cô, còn ở cùng với người đàn ông đó?
Cố Thừa Diệu đột nhiên buông tay ra, đứng dậy, nhìn mặt hồ nổi lên gợn sóng dưới gió đêm: “Chẳng trách bốn năm trước, em nói em không nợ anh nữa.”
Dáng vẻ của anh, giống như một con thú bị vây khốn: “Bởi vì em cảm thấy em nợ anh một cái mạng. Cho nên muốn trả cho anh. Đúng không?”
“Phải.” Cố Thừa Diệu của bốn năm trước, giống như một kẻ điên.
Anh rất muốn có một đáp án, giọng điệu cũng có chút cương quyết.
,
Nhưng Diêu Hữu Thiên lại không nói. Cố Thừa Diệu của mấy năm trước sắc bén, quyết liệt. Chỉ nhận định chủ quan chuyện mình muốn tin.
Anh không tin tưởng mình, nếu như không phải bởi vì mình nợ anh một cái mạng. Với cá tính của Diêu Hữu Thiên, tuyệt đối sẽ không liên tục nhẫn nhịn Cố Thừa Diệu.
Im lặng. Cố Thừa Diệu đột nhiên không nói rõ được trong lòng mình cảm thấy thế nào.
Dù sao dáng vẻ của anh. Tuyệt đối không thể gọi là vui sướng. Cũng không có chút biểu cảm vui sướng bất ngờ nào.
Dáng vẻ của anh, không đúng lắm.
,
Diêu Hữu Thiên đưa tay muốn kéo tay anh, nhưng bị Cố Thừa Diệu tránh đi không dấu vết.
Anh lùi về sau một bước. Nhìn bậc thang xây bằng sỏi dưới chân. Nghĩ đến những chuyện giữa hai người.
“Thiên Thiên, em nói, bởi vì anh đã cứu em, em mới yêu anh?”
“Không phải, em ——” Diêu Hữu Thiên phủ nhận: “Là vì lúc anh cứu em, cảm giác an toàn khi nằm trên lưng anh khiến em động lòng, em mới cố chấp như vậy.”
,
“Ý đó giống nhau.” Cố Thừa Diệu có chút buồn cười. Nhưng lại không cười nổi.
Anh nhớ tới mình đã từng kinh ngạc trước vẻ đẹp của Bạch Yên Nhiên.
Ở trong con hẻm nhỏ tối đen, cô giống như một đóa hoa nhài mong manh, run rẩy, sợ hãi.
Trong khoảnh khắc đó, anh đã nổi lên ý thương tiếc. Lòng nghĩ một cô gái như vậy, chắc hẳn nên để đàn ông bảo vệ.
Nhưng tình yêu của Bạch Yên Nhiên là giả. Cô có mối thù với nhà họ Cố.
Ngay từ đầu cô ta đã tiếp cận có mục đích, muốn báo thù.,
Anh lại nghĩ đến Diêu Hữu Thiên.
Lúc bắt đầu cô chán ghét anh đến mức nào, cũng nhiều như anh chán ghét cô lúc đó.
Bọn họ chán ghét lẫn nhau, nhưng lại không thể không ở cạnh nhau.
Cô không yêu anh, anh thấy may mắn.
Về sau có một ngày, cô đột nhiên thay đổi thái độ.
Bọn họ bắt đầu tiếp xúc, sống chung giống như một đôi vợ chồng bình thường. Dần dần yêu nhau.
Vì vậy anh bắt đầu muốn sống thật hạnh phúc, làm một người chồng đạt tiêu chuẩn.
,
Yêu Diêu Hữu Thiên, không hề khó khăn.
Bốn năm trước, anh yêu quá muộn. Tin tưởng quá ít. Chờ đến khi phản ứng lại, thì người đã cách xa.
Bốn năm sau, anh có được tình yêu của cô, may mắn vô cùng.
Vận may của anh cuối cùng lại tốt như vậy. Khiến anh có một người yêu như thế này.
Bây giờ, Diêu Hữu Thiên lại nói với anh, sở dĩ cô yêu anh, chỉ là vì anh từng cứu cô một mạng?
,
Mất đi điều này, Cố Thừa Diệu anh lại không đáng để cô yêu?
Nếu như năm đó người cứu cô không phải là anh, có phải cô sẽ yêu người đàn ông khác?
“Thừa Diệu?” Dáng vẻ của anh khác lạ, Diêu Hữu Thiên có chút lo lắng nắm tay anh.
“Anh làm sao vậy?” Có chuyện gì mà cô không biết? Hay là: “Anh nói, người cứu em năm đó không phải là anh?”
Không thể nào, cô tin tưởng cảm giác của mình.
Cảm giác an toàn đó, cô chỉ thấy được trên người Cố Thừa Diệu.
,
Cố Thừa Diệu im lặng. Nghiêng người, nhìn khuôn mặt gần như trong suốt của Diêu Hữu Thiên dưới ánh trăng.
Ánh trăng khiến trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ngập tràn một vẻ đẹp kỳ ảo không thực.
“Thiên Thiên. Nếu như người cứu em chín năm trước, không phải là anh thì sao?" Cô sẽ làm thế nào?
Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, hình như cô cũng không nghĩ đến, sẽ là như vậy. Nhưng mà: “Không thể nào, cảm giác của em sẽ không gạt em.”
Cảm giác?
Cố Thừa Diệu có chút buồn cười. Nhưng lại cười không nổi: “Cảm giác của em sẽ không gạt em, vì sao không nghĩ rằng có thể cảm giác của em đã sai chứ?”
,
“Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên tin tưởng cảm giác của mình, nếu như không phải là Cố Thừa Diệu ——
“Thật sự không phải là anh?” Cô không tin, dù thế nào cũng không tin: “Anh nói cho em biết, rốt cuộc có phải là anh không?”
Cô đã nhận nhầm ân nhân cứu mạng một lần, lẽ nào còn nhận lầm lần thứ hai?
Làm thế nào Diêu Hữu Thiên cũng không có cách tiếp nhận. Nhưng lại cảm thấy, có chút mất mát.
Cô cho rằng, duyên phận của cô và Cố Thừa Diệu là do trời cao định sẵn. Lẽ nào không phải sao?
,
Cô đứng dậy, hai tay ôm chặt eo anh: “Thừa Diệu, nói với em, người cứu em là anh.”
Cô rất cố chấp, rất muốn có đáp án đó.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thừa Diệu nhìn vào đôi mắt đẹp phủ sương mù kia. Bên trong tràn đầy cảm xúc không xác định.
Cánh tay rắn chắc có lực ôm cô vào lòng mình, cằm ma sát đỉnh đầu cô.
Hướng thơm chỉ có ở người trong lòng, khiến hơi thở của anh trở nên có chút bất ổn.
,
“Thiên Thiên.” Trong lòng thở dài, anh không có cách gạt cô: “Điều đó rất quan trọng sao? Nếu như anh không cứu em, em có yêu anh không?”
Mặc dù người cứu cô, quả thực là mình. Nhưng anh càng muốn biết, không có ơn cứu mạng đó, Diêu Hữu Thiên có yêu mình hay không?
Chín năm trước, anh cùng chiến hữu ra ngoài làm nhiệm vụ.
Lúc quay về, đi qua núi Phượng Hoàng. Lúc đó không nghĩ đến phải lên núi.
Có điều nhận được tin tức của công an địa phương, nói là có một nhóm côn đồ bắt cóc một con tin lên núi.
Vừa vặn bọn họ ở núi Phượng Hoàng, bèn tiện thể đi giúp đỡ.
Bắt được côn đồ, lúc định xuống núi trở về. Cố Thừa Diệu đi ở sau cùng phụ trách chặn hậu phát hiện ra một chiếc giày đánh rơi trên đường núi.
,
Lúc ấy anh không biết, đó là lúc Diêu Hữu Thiên ngã xuống, dưới chân trơn trượt, không cẩn thận làm rơi.
Ngoài chiếc giày kia, trên đường mòn còn có một mảnh vải đã rách.
Lúc ấy anh không suy nghĩ nhiều, vốn định rời đi, nhưng lại cảm thấy ở đâu đó không đúng.
Bèn đi xuống núi xem cho rõ.
Cũng mới phát hiện, Diêu Hữu Thiên đã hôn mê bất tỉnh, nằm giữa sườn núi.
Hình như cô bị đập đầu, trên trán có chút máu.
,
Anh gọi nửa ngày, Diêu Hữu Thiên cũng không có phản ứng.
Nhìn thấy đối phương vẫn còn thở. Anh đành phải cõng cô lên, đưa cô quay về đường núi, rồi lại cõng cô xuống núi.
Lúc cõng Diêu Hữu Thiên xuống núi, còn bị chiến hữu nói đùa mấy câu.
Nói anh đi làm một nhiệm vụ, lại cõng về một người đẹp. Nếu không thì dứt khoát chờ sau khi người đẹp tỉnh lại, lấy thân báo đáp anh là được rồi.
Lúc ấy anh chỉ cười, người đẹp cái gì?
Lúc đó trên mặt Diêu Hữu Thiên đều là máu, còn có bùn đất thì làm sao nhìn ra được có đẹp hay không?
Mặc dù là tuổi khí huyết mạnh mẽ, nhưng lúc đó đã ra ngoài làm nhiệm vụ mấy ngày, rồi lại đến núi Phượng Hoàng bắt côn đồ.
,
Cố Thừa Diệu thật sự không có tâm trạng thưởng thức xem cô gái trên lưng có bộ dạng gì.
Chỉ là tuân theo nguyên tắc quân nhân nên có, cõng đối phương xuống núi. Đưa vào trạm xá gần nhất. Lúc đó hình như anh đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi.
Lịch sự nhã nhặn, nói là bạn học đại học của cô gái trên lưng.
Anh không nghĩ nhiều, đặt người xuống rồi đi.
Dù sao anh còn phải quay về bộ đội báo cáo kết quả chấp hành nhiệm vụ. Đương nhiên không thể ở lại.
,
Thậm chí anh không hỏi một câu xem cô gái đó là ai, tên gọi là gì, đi học ở đại học nào.
Nhưng không ngờ, Diêu Hữu Thiên lại nhận nhầm người đàn ông khác là ân nhân cứu mạng của cô.
Hơn nữa còn yêu đối phương bốn năm.
Nếu sớm biết, có phải lúc đó anh nên ở lại không?
Vậy thì anh sẽ không bỏ lỡ, cũng sẽ không có chuyện của Bạch Yên Nhiên nữa.
,
Quay về bộ đội, lúc muốn tắm gội thay quần áo, mới phát hiện không hiểu sao trong túi đã có thêm một chiếc khuyên tai.
Khuyên tai bạch kim đính đá, nhỏ nhắn, giống như vóc dáng của cô nữ sinh nhỏ lúc đó vậy.
Không tưởng tượng ra được dung mạo của nữ sinh đó, Cố Thừa Diệu cũng không đặt chuyện này trong lòng.
Lại vì biểu hiện tốt, được cho phép nghỉ phép ba ngày.
Anh vừa về nhà đã tiện tay ném chiếc khuyên tai này vào trong ngăn kéo, nghĩ tương lai nếu như gặp được, sẽ trả cái này cho người ta.
Nhưng không ngờ động tác tiện tay này, khiến Diêu Hữu Thiên vào mấy năm sau đã nhận ra anh.
Thậm chí yêu mình.
Những ký ức đó đối với anh mà nói, gần như đã tính là chuyện đời trước rồi.
,
Bây giờ, ánh mắt quay trở lại mặt Diêu Hữu Thiên, anh nghiêng mặt, vẻ mặt rất nghiêm túc, rất chăm chú: “Nói cho anh biết, nếu như người cứu em không phải là anh, em có yêu anh không?”
“Nhưng người cứu em, rõ ràng chính là anh mà.”
Diêu Hữu Thiên rất tin tưởng cảm giác của mình, nhất là phản ứng của Cố Thừa Diệu, cũng phần nào chứng thực được suy đoán của cô.
Anh nói là nếu như, mà không phải chắc chắn, chỉ là đối mặt với câu hỏi của anh cô vẫn cho ra một đáp án của mình: “Thừa Diệu, em yêu anh. Cho dù anh có cứu em hay không.”
,
Cố Thừa Diệu ôm chặt cô, nhưng bây giờ trong lòng không có một chút vui mừng nào.
Diêu Hữu Thiên yêu anh, là vì anh đã cứu cô.
Nếu như hôm nay người cứu cô, không phải là anh thì sao?
Có phải cô cũng sẽ yêu người đàn ông khác không?
Gần như là ý nghĩ này vừa hiện ra trong đầu, đã khiến anh không có cách nào tiếp nhận.
Nhưng nghĩ thử cũng phải, trước đây anh đối xử với cô tệ như vậy. Không dịu dàng săn sóc một chút nào. Còn liên tục hiểu lầm cô, giày vò cô, cô yêu mình mới là gặp quỷ.
,
Nghiêm túc suy nghĩ, thật ra thời gian hai người ở bên nhau cũng thật sự ít ỏi đến đáng thương.
Thời gian trước đó anh đều bận tìm Bạch Yên Nhiên. Bỏ quên cô, sau đó vẫn là cô chủ động. Mình mới đặt cô trong lòng.
Bây giờ xem ra thậm chí anh còn phải biết ơn lần ra tay trước kia.
Nếu không anh và cô, có thể đã bỏ lỡ nhau rồi.
Càng phải biết ơn sự chủ động của Diêu Hữu Thiên, nếu không anh cũng không thể tưởng tượng, bây giờ hai người sẽ có hoàn cảnh thế nào.
Hai tay siết chặt, anh chỉ có thể mượn động tác này, khiến người phụ nữ trong lòng dựa vào gần hơn một chút. Lại nắm thêm được một chút gì đó.