Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 301: Con có từng khóc trong đêm không




Editor: Xám

Cùng lúc Cố Thừa Diệu rối rắm, thì còn có chút khinh bỉ chính mình.

Anh không được phép, cũng không thể có bất kỳ ý nghĩ phản bội Bạch Yên Nhiên nào. Cô ấy mới là vợ của anh.

Không sai. Chính là như vậy.

Cố Thừa Diệu thuyết phục mình hết lần này đến lần khác, không ngừng thuyết phục mình tin tưởng.

Cố Thừa Diệu đứng ở đó, trời tháng chín, thật ra Bắc Đô không hề lạnh, nắng gắt cuối thu vẫn còn đang phát huy sức nóng.

Nhưng cô lại cảm thấy mình đang ở giữa trời mùa đông giá rét.

,

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên nhắm mắt lại, lúc lại ngẩng đầu, u sầu và thương tâm trong mắt đã bị quét sạch: “Đây, là phòng của anh, mọi đồ vật ở trong này, đều là của anh. Ảnh treo trên tường là ảnh của chúng ta, cùng với phòng đọc sách bên cạnh, bên trong cũng bày đầy đồ của anh.”

“Nếu như anh không tin, bây giờ anh có thể đi xem.”

“Trước khi anh chưa nhớ ra, anh cứ ở đây đi.”

“Anh cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây, điều này là không thể.”

Bỏ lại câu này, Diêu Hữu Thiên không muốn đối mặt với Cố Thừa Diệu nữa. .

Xoay người rời đi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lúc ăn cơm trưa, Cố Thừa Diệu được người mời xuống phòng ăn. Vẫn nhìn Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ bằng ánh mắt vô cùng xa lạ.

Trên bàn ăn, Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển, Cố Học Văn, Tả Phán Tình, và cả hai anh em Cố Thừa Kỳ Cố Thừa Lân ngồi ở đó.

Đỗ Lợi Tân, Cố Học Mai, còn có Đỗ Thanh Hiên Đỗ Thanh Lâm. Tất cả đều đã tới.

,

Mọi người đều đang nhìn Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu giống như không cảm nhận được ánh mắt của bọn họ, chăm chú ăn cơm trong bát.

Không phải là những người đó thích quan sát anh sao? Chẳng đáng để anh làm khó cái bụng.

Không ăn no cơm thì chạy trốn thế nào chứ?

Trong lòng nghĩ như vậy, động tác ăn cơm cũng càng lúc càng nhanh.

,

Người ngồi ở đó, ngoài Cố Thừa Diệu ra, thật ra những người còn lại đều ăn không ngon miệng.

Dù thế nào cũng chưa từng nghĩ, chỉ là mấy ngày không gặp thằng bé này, đã xả ra chuyện như vậy.

Không phải Cố Thừa Diệu không cảm nhận được ánh mắt bên cạnh, có điều không ảnh hưởng đến sự ngon miệng của anh.

Giải quyết sạch cơm bằng tốc độ nhanh nhất, anh đứng bật dậy.

Đi ra bên ngoài mà đầu không quay lại.

Một cửa, hai cửa.

,

Vào lúc sắp đi đến cánh cửa thứ ba, anh đã bị người ngăn lại.

“Cậu ba, mời cậu quay về.”

Mặt Cố Thừa Diệu đã xanh mét: “Tránh ra.”

Muốn diễn kịch, muốn làm trò, anh cũng phải tiếp đám ngươi điên này hơn một ngày nay rồi. Còn không về, Bạch Yên Nhiên sẽ sợ hãi, bất lực đến mức nào?

Anh phải quay về tìm cô.

“Cậu ba, đừng làm khó chúng tôi.”

,

Nếu như có thể, mấy người Tiểu Lâm thật sự không muốn ra tay với Cố Thừa Diệu.

Thân phận của người ta ở đó, nếu như có bất kỳ tổn thương gì. Bọn họ không ăn nói được.

“Ai làm khó các người? Là các người đang làm khó tôi.” Cố Thừa Diệu đã bị chọc tức, nhìn người trước mắt, không hề nghĩ ngợi giơ tay lên tấn công vào mặt đối phương.

Tiểu Lâm nhanh nhẹn tránh sang bên cạnh, hai người phía sau lên theo.

Bắt đầu ngăn cản chiêu thức công kích của của Cố Thừa Diệu.

Mặc dù đối phương đông người, nhưng không làm quá mệnh lệnh, không dám đả thương Cố Thừa Diệu. Ra tay vẫn có chừng mực.

,

Cố Thừa Diệu không kiêng nể gì, đối phương không phải là những người tự xưng là người nhà của anh, anh không có gì mà không xuốn tay được. Đánh thẳng tay.

Duới tình huống như thế, mấy người Tiểu Lâm thật sự đã trúng mấy cú.

Cố Thừa Diệu giơ chân lên đá về phía mặt Tiểu Lâm, lúc muốn đánh ngã anh ta hoàn toàn.

Vào lúc này một bóng người đã nhảy đến trước mặt anh, chân vung lên khóa chặt thế tấn công của anh.

Hai quyền đã ngăn được động tác của anh.

,

Ánh mắt Cố Thừa Diệu lóe lên, chiêu thức càng mạnh mẽ hơn. Khi công kích qua đi đối diện với khuôn mặt của đối phương, mới phát hiện là một người phụ nữ.

Tay Cố Thừa Diệu vì đối phương là phụ nữ mà bất giác thu lại.

Nắm đấm của đối phương lại không giảm lực đi một chút nào, nện thẳng lên vai anh.

Cố Thừa Diệu bị đau, người lùi về sau một bước dài. Trừng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, giơ tay lên lại muốn công kích lên trước.

“Cố Thừa Diệu, em điên rồi à?” Vừa nãy Cố Tĩnh Đình nhìn thấy Cố Thừa Diệu đang ức hiếp người của cô, bây giờ thì càng hay rồi.

Ngay cả người chị là cô cũng đánh: “Em dám đánh chị thử xem?”

,

Nắm đấm của Cố Thừa Diệu dừng lại khi cách Cố Tĩnh Đình cự ly một quyền, híp mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, không có chút cảm giác quen thuộc nào.

Lướt qua cô đi ra bên ngoài.

“Đứng lại.” Hôm qua Cố Tĩnh Đình nghe nói Cố Thừa Diệu mất tích, cô tùy tiện thu dọn mấy món hành lý, ngay cả con cũng đưa đưa theo, trực tiếp quay về Bắc Đô.

Cô vừa mới chạy tới từ sân bay. Không biết Cố Thừa Diệu đã bị thôi miên.

Lúc này nhìn thấy Cố Thừa Diệu ra tay với mình, trong lòng tức giận vô cùng.

“Cố Thừa Diệu, em có biết chị là ai không?”

,

Cố Thừa Diệu nhìn cô một cái, dáng dấp xinh đẹp, đẹp mà không lẳng lơ, ngũ quan tinh xảo, mày mắt động lòng người.

“Bên trong có một người tự xưng là vợ của tôi, cô sẽ không định đến làm một màn nhận người thân máu chó như vậy chứ?”

“. . . .” Cố Tĩnh Đình đã rất lâu không có loại cảm giác này, giơ tay lên lại cho Cố Thừa Diệu một quyền: “Thằng nhóc này, có phải thiếu đánh không? Có cần chị thư giãn gân cốt cho mày không?”

“Cô là ai? Tôi quen cô sao?” Cố Thừa Diệu nhìn những người kia vây anh thì lại tức giận: “Bảo những người kia tránh ra. Tôi phải đi tìm Yên Nhiên.”

Diêu Hữu Thiên đi khỏi phòng khách, đến sân, vừa khéo nghe được câu này. Sắc mặt của cô trầm xuống.

,

Không chút nghĩ ngợi lại quay người đi về.

Kiều Tâm Uyển nhìn vẻ mặt của con dâu, lòng kêu không ổn, nhìn Cố Học Võ một cái, đi theo phía sau Diêu Hữu Thiên.

Mà Cố Tĩnh Đình bên này, bởi vì không biết tình hình của Cố Thừa Diệu, giận vô cùng: “Em, em em em, em nói cái gì? Em muốn đi tìm Bạch Yên Nhiên?”

“Phải. Tôi phải đi tìm Bạch Yên Nhiên, cô kêu những người này tránh ra.”

Cố Tĩnh Đình tức giận, giơ chân lên lại muốn giáo huấn Cố Thừa Diệu, nhưng bị mấy người Tiểu Lâm ngăn lại.

Lại là một trận hỗn loạn. Cố Thừa Diệu bị những người đó cưỡng chế đưa về phòng. Cùng lúc mất đi tự do, cũng sinh ra lòng nổi loạn càng lớn.

Chính là anh nhất định phải trốn ra khỏi nơi này.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Ánh nắng giữa trưa mùa thu vẫn khá gắt.

Diêu Hữu Thiên ngồi trên ghế xích đu trong sân, nhắm mắt, ánh nắng chiếu lên người, cô lại chỉ cảm thấy lạnh.

Cho dù Cố Thừa Diệu bị người ta thôi miên, cô cũng không thích, càng không muốn nghe thấy trong miệng đối phương chỉ luôn miệng một mình Bạch Yên Nhiên.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê~Quý~Đôn.

Cô có nên độ lượng một chút? Để Cố Thừa Diệu và người phụ nữ kia được như ý nguyện?

Cô nhớ tới mới mấy ngày trước mình còn từng nói, nếu như có một ngày, Cố Thừa Diệu không yêu cô nữa, cô nhất định sẽ rời đi thật xa.

,

Nhưng khi ngày này thật sự đến, cô mới phát hiện, muốn buông tay, thì ra khó như vậy.

Thật khó chịu.

Bên cạnh có người có ngồi xuống, cô quay mặt lại, vẻ đau thương trên mặt, nhất thời không thu kịp, có chút lúng túng thu lại âu phiền trong lòng mình, đổi thành một gương mặt cười: “Mẹ.”

Kiều Tâm Uyển thản nhiên gật đầu.

Nghiêng mặt sang bên, nhìn Diêu Hữu Thiên: “Tâm trạng không tốt sao?”

Thấy Diêu Hữu Thiên lắc đầu, bà cười.

,

“Tâm trạng không tốt là chuyện bình thường, tâm trạng mẹ cũng không tốt.” Mặc dù quan hệ mẹ con của bà và Cố Thừa Diệu vẫn luôn không thân mật như với Cố Tĩnh Đình, nhưng cũng vẫn là con trai của mình.

Diêu Hữu Thiên hiểu tâm trạng của của bà, nhất thời im lặng.

Xảy ra chuyện như vậy, tâm trạng tốt mới kỳ lạ.

Im lặng, trong sân chỉ có tiếng gió.

Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu, nhìn cây hoa quế trên đỉnh đầu: “Thiên Thiên, con có từng khóc trong đêm khuya chưa?”

Diêu Hữu Thiên có chút kinh ngạc nhìn bà, vẻ mặt Kiều Tâm Uyển thản nhiên, trên khuôn mặt, dường như có chút buồn bã mơ hồ.

“Mẹ từng nghe nói một câu, người chưa từng khóc trong đêm khuya, chưa đủ để bàn chuyện nhân sinh.”

,

“Lúc đó, mẹ không hiểu câu này lắm.” Bởi vì Kiều Tâm Uyển rất mạnh mẽ, quyệt cường, bà chưa bao giờ khóc: “Có điều sau này, mẹ lại hiểu được một chút.”

Diêu Hữu Thiên không hiểu rõ ý của Kiều Tâm Uyển lắm, nhưng không ngắt lời bà.

Kiều Tâm Uyển nói tiếp: “Trước đây khi con chưa về, nếu như con ở bên ngoài phòng Thừa Diệu, có thể thường xuyên nghe thấy, tiếng khóc khe khẽ bị đè nén lúc nửa đêm. Âm thanh đó, ngay cả mẹ cũng không nỡ nghe tiếp.”

Lời của bà, khiến Diêu Hữu Thiên mở to hai mắt, có ý gì? Làm sao có thể?

Kiều Tâm Uyển quay mặt qua, nhìn dáng vẻ nghẹn họng trân trối của cô mà cười nhẹ: “Sao vậy, không tin à?”

Thừa Diệu của bà, vì một người phụ nữ, cãi nhau với bà, nóng giận với bà,  thậm chí muốn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà cũng không phải giả.

,

Thế nhưng, không hề khóc vì một người phụ nữ.  

Nhưng vì Diêu Hữu Thiên, rơi lệ trong đêm khuya, điều này chứng tỏ điều gì?

Nếu như một người đàn ông, vì bạn mà khóc, vậy thì, có nghĩa là gì?

“Nhất là mỗi lần vào ngày giỗ của con, sinh nhật của con, và cả ngày kỷ niệm kết hôn của các con.”

Tiếng khóc đè nén, mang theo hối hận, đau khổ, tự trách, áy náy đó. Cho dù là người mạnh mẽ như Kiều Tâm Uyển, cũng không nghe nổi.

,

Vậy nên bốn năm nay, bà chưa từng ép Cố Thừa Diệu, chưa từng có suy nghĩ bắt anh tìm một người bạn gái.

“Mấy năm nay con rời đi, Cố Thừa Diệu chưa từng nói về tự tử. Thậm chí nó không dám dùng chữ đó để hình dung sự ra đi của con.”

Vươn tay ra nắm tay Diêu Hữu Thiên, biểu cảm của Kiều Tâm Uyển vẫn rất nhạt, nhưng Diêu Hữu Thiên lại nhìn rõ được, ý tứ bà muốn biểu đạt.

Cô nhớ tới phản ứng của Cố Thừa Diệu lúc mình mấy lần nói đến chữ chết ở trước mặt Cố Thừa Diệu, trong lòng đã hiểu rõ Kiều Tâm Uyển muốn nói gì.

“Mẹ, con biết hết, con chỉ là có chút khó chịu. Con ——“

“Con là một đứa bé ngoan.” Kiều Tâm Uyển vỗ tay cô: “Thừa Diệu cũng vậy, bây giờ nó chỉ là bị thôi miên, không phải thật sự không yêu con nữa. Ba nó đã đi tìm bác sĩ kia rồi, con phải tin tưởng Thừa Diệu nhất định sẽ nhớ ra. Nhé?”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

【 Ngoại truyện 】

Cố tam thiếu: Cô có phải là mẹ ruột không?

Má Nguyệt: Chắc chắn rồi.

Cố tam thiếu: Cô là mẹ ruột thì sao cô có thể khiến tôi quên Thiên Thiên?

Má Nguyệt: Là tự anh quên đây chứ, không phải là tôi khiến anh quên.

Cố tam thiếu: Cô bắt tôi quên Thiên Thiên, vậy tôi XXOO với cô ấy thế nào được?

Má Nguyệt: Đổ mồ hôi. Hình như cái này không phải điểm quan trọng phải không?

Cố tam thiếu: Sao lại không phải? Một ngày ba lần, một tháng chín mươi lần, cô ấy phải trả tôi rất lâu, cô làm vậy không phải là khiến cô ấy nợ càng nhiều hơn à?

Má Nguyệt: #¥%. . . . . . . . . . . . &¥%. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Cố tam thiếu: Vậy được rồi, sau này một ngày sáu lần, như vậy trả nợ nhanh một chút.

Thiên Thiên: Mẹ ruột, cô thật sự là mẹ ruột của tôi. Cô nên làm vậy đi. Để cho anh ấy cả đời này cũng không nhớ ra được!

Má Nguyệt: . . . . . . . . . . .