Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 290: Có gì đặc biệt hơn người




Editor: Xám

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Dịch Phàm  trở nên rối rắm, dường như có chút bối rối.

Mặc dù bé rất sùng bái chú, mặc dù bé rất bội phục kỹ thuật bắn súng vừa rồi của chú. Có điều nếu như phải gọi chú là ba ——

Không hiểu sao, bé lại có chút chần chừ, có chút bối rối.

“Không gọi sao?” Cố Thừa Diệu nghĩ đến mưu mô của thằng nhóc xấu xa này, khóe môi cong lên, lấy Transformers trên tay bé đi: “Vậy không thể cho con cái này nữa rồi.”

Khóe miệng của Cố Dịch Phàm xệ xuống dưới, vẻ mặt không vui, tay khẽ giơ lên, nhìn thấy Cố Thừa Diệu hoàn toàn không có ý định trả lại Transformers cho bé

Cái miệng nhỏ méo xẹo, gần như là sắp khóc.

“Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên không ngăn cản Cố Thừa Diệu kích động muốn con trai gọi anh là ba của Cố Thừa Diệu, có điều, lại không hi vọng Cố Thừa Diệu dùng cách thức này: “Anh ——“

,

“Em đừng nói gì cả, đây là chuyện của hai người đàn ông bọn anh.” Cố Thừa Diệu không xem con trai là trẻ con: “Nếu như con là một người đàn ông, thì đừng khóc, cùng đừng cầu cứu mẹ con. Con gọi ba một tiếng ba, ba sẽ cho con cái này.”

Chuyện quá đơn giản, chỉ là một câu gọi.

Cố Dịch Phàm chớp chớp mắt, bị Cố Thừa Diệu khích, không khóc nổi nữa.

Rất muốn có, nhưng lại không muốn gọi ba.

Mặc dù chú này rất lợi hại, có điều vẫn còn kém hơn chú Triệu một chút.

,

Có điều hai chân bé đạp xuống, nhảy thẳng lên người Cố Thừa Diệu.

Động tác nguy hiểm đã hù dọa Diêu Hữu Thiên, muốn đỡ con trai nhưng trên tay lại đang ôm con gấu bông vừa nãy mới thắng được.

“Phàm Phàm.”

“Không cho thì không cho. Cháu không cần nữa.” Cố Dịch Phàm tức giận rồi. Bé chính là không muốn gọi.

Hừ, có gì mà đặc biệt hơn người? Không phải chỉ là biết bắn súng sao? Chờ bé lớn rồi, bé cũng đi học, đến lúc đó nhất định bắn còn tốt hơn cả ba.

,

Cố Dịch Phàm tin rằng mình lớn rồi, nhất định sẽ lợi hại hơn Cố Thừa Diệu.

Cố Thừa Diệu ngây ra, không ngờ đến con trai lại ngang ngạnh như vậy.

Trong lòng lại có chút bội phục, có điều sau khi bội phục qua đi lại là bực dọc.

Nghĩ dù sao anh cũng đã đầu tư nhiều thời gian với con trai như vậy rồi, tại sao lại không có một chút hiệu quả nào chứ?

,

“Con không cần nữa thì thôi.” Cố Thừa Diệu cố ý ôm Transformers trong tay mình: “Mô hình to thế này, khẳng định là rất nhiều bạn nhỏ đều sẽ thích. Lát nữa ba sẽ tìm một bạn nhỏ rồi tặng đi, xem như làm việc tốt.”

Khóe miệng Cố Dịch Phàm giật giật, gần như sắp khóc rồi.

Nghĩ đến câu người đàn ông của Cố Thừa Diệu thì lại nhẫn nhịn, trong lòng tức giận, giậm chân, cũng không để ý đến Cố Thừa Diệu nữa, vẫn đi lên phía trước.

Diêu Hữu Thiên đứng bên cạnh, nhìn bộ dạng tính tình trẻ con của Cố Thừa Diệu.

“Anh thật đúng là trẻ con.” Nhét thỏ bự trên tay lên tay anh: “Với một đứa trẻ ba tuổi cũng có thể so đo, Cố Thừa Diệu, em thật sự phục anh rồi.”

Ngụ ý là, anh cũng chỉ có ba tuổi. Cố Thừa Diệu thật buồn bực.

,

Không đợi Cố Thừa Diệu phản kích, Diêu Hữu Thiên đã đuổi theo con trai.

Công viên trò chơi ngày chủ nhật không ít người, nhưng không thể bỏ rơi con trai.

Để lại Cố Thừa Diệu ôm hai món đồ chơi lớn đứng ở đó, trong lòng chẳng biết là mùi vị gì.

Chờ đến lúc Cố Thừa Diệu tăng tốc đuổi theo. Mới phát hiện bên cạnh Diêu Hữu Thiên và Cố Dịch Phàm đã có thêm một người.

Người đó ôm Cố Dịch Phàm vào trong lòng, Cố Dịch Phàm đâu còn có vẻ không vui vừa rồi, mày mắt con cong, cười cực kỳ xán lạn.

Nheo mắt lại, nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang đó. Khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật.

,

“Anh Triệu thật là rảnh rỗi mà. Không phải nói là đang quay phim sao? Tại sao còn có thời gian đến công viên trò chơi?” Còn trùng hợp gặp được như vậy?

“Ừm.” Triệu Bách Xuyên gật đầu rất phóng khoáng: “Studio của chúng tôi ở ngay gần đây. Hôm qua gọi điện thoại nghe Phàm Phàm nói muốn đến công viên trò chơi, bèn thuận đường qua đây xem thử.”

Lần này không chỉ là khóe miệng Cố Thừa Diệu giật giật, mà ngay cả trái tim cũng co rút.

Triệu Bách Xuyên này người không xuất hiện, nhưng điện thoại thì không cắt đứt.

Mê hoặc con trai, ngày ngày chỉ biết gọi chú. Được rồi, ví dụ này không thích hợp lắm, nhưng cũng thật sự khiến anh rất khó chịu.

“Anh đi làm việc đi.” Cố Thừa Diệu đuổi người không chút khách sáo: “Chúng tôi còn muốn đi chỗ khác chơi nữa.”

,

“Cháu không muốn.” Cố Dịch Phàm ôm lấy cổ Triệu Bách Xuyên, tức giận vừa nãy vì Cố Thừa Diệu  dường như đã bình phục không ít: “Con chưa từng xem quay phim, con muốn đi xem chú quay phim.”

“Được.”

“Không được.”

Hai ý kiến hoàn toàn bất đồng. Diêu Hữu Thiên nhìn Cố Thừa Diệu với vẻ không hiểu lắm, cô cũng chưa từng xem quay phim, vẫn có chút hiếu kỳ.

Cố Thừa Diệu đen cả mặt, nhét trả thỏ bự cho Diêu Hữu Thiên, rồi lại nhét Transfomers lên tay Cố Dịch Phàm, lúc này mới ôm bé về: “Phàm Phàm, chú là đi làm việc, không thể đưa người ngoài đến xem. Nếu như con muốn xem, lần sau ba đưa con đi.”

,

Cố ý nhấn mạnh hai chữ người ngoài, chính là muốn để Triệu Bách Xuyên hiểu rõ, anh là người ngoài, một nhà ba người bọn họ, mới ở cùng nhau.

Muốn xem đóng phim thì có gì khó?

Bên dưới Cố thị vẫn chưa có công ty giải trí, chi bằng đầu tư một cái là được.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Muốn Triệu Bách Xuyên được lời? Không được đâu.

Gương mặt nhỏ của Cố Dịch Phàm dường như lại xụ xuống, Diêu Hữu Thiên suy nghĩ một chút, có chút áy náy nhìn Triệu Bách Xuyên một cái: “Cũng phải, em lại không suy nghĩ kỹ rồi. Bách Xuyên, để lần sau đi.”

Triệu Bách Xuyên cười cười: “Không phiền một chút nào, có điều nếu như hôm nay Phàm Phàm đến vui chơi ở công viên trò chơi, vậy thì chơi một ngày thật vui đi. Chú đã từng nói, làm gì cũng phải đến nơi đến chú.”

,

“Vâng ạ.” Cố Dịch Phàm gật đầu: “Vậy lần sau chú đưa con đi.”

“Ừ.” Triệu Bách Xuyên đưa tay xoa đầu bé, Cố Dịch Phàm cười ngoan ngoãn, giống như là một chú cún biết nghe lời.

Cố Thừa Diệu gần như đã sắp xù lông, thậm chí không để ý tới Triệu Bách Xuyên, một tay ôm Diêu Phàm, một tay kéo Diêu Hữu Thiên.

Dẫn hai mẹ con bọn họ đi ra bên ngoài.

“Anh Triệu cứ tự nhiên đi, chúng tôi sẽ không làm phiền nữa.”

,

Diêu Hữu Thiên ôm một con gấu bông to bằng một người, âm thầm thở dài trong lòng.

Cố Thừa Diệu này, ghen vẫn còn ghê gớm như vậy.

Có điều bộ dạng ghen tuông của anh, thật sự vẫn rất dễ thương.

Diêu Hữu Thiên cười nhẹ, mặc dù cảm giác bị ghen này không nói rõ được, có điều, cảm giác được để ý, thật sự không tệ.

Quay đầu có chút hối lỗi nhìn Triệu Bách Xuyên một cái. Cho anh một ánh mắt mong anh thông cảm.

Triệu Bách Xuyên cười, vẫy vẫy tay, ừm. Xem ra, Diêu Hữu Thiên sống rất tốt ở nhà họ Cố.

,

Anh có thể yên tâm rồi.

Điện thoại đúng lúc reo lên, dãy số phía trên khiến anh chần chừ giây lát. Cuối cùng vẫn nghe máy.

“Có chuyện gì sao?”

Tin tức bên kia điện thoại truyền tới, khiến cho sắc mặt anh lạnh đi.

Cúp điện thoại, Triệu Bách Xuyên vội vã rời khỏi công viên trò chơi.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Lúc sau, mặc dù Cố Dịch Phàm không chịu để ý tới Cố Thừa Diệu, có điều Cố Thừa Diệu không giống như vừa nãy nữa.

Nói đùa gì đó, phía sau còn có một lốp xe phòng hờ đang chờ muốn làm ba dượng của con anh, nếu như anh thật sự mâu thuẫn với con trai, khiến con trai hoàn toàn cách lòng với anh, thì có gì tốt cho anh?

Cố Thừa Diệu phân định rõ, rồi lại kéo tay Cố Thừa Diệu, không đối đầu với Cố Dịch Phàm nữa.

Không gọi ba thì không gọi ba. Có liên quan gì? Dù sao cũng là con trai anh/

Một ngày qua đi, Cố Dịch Phàm lại không bài xích Cố Thừa Diệu như vậy nữa.

Trên mặt thỉnh thoảng còn có chút ý cười. Trên đường về nhà, ôm rất nhiều chiến lợi phẩm thắng được sau đó của Cố Thừa Diệu, Cố Dịch Phàm nhìn Cố Thừa Diệu thuận mắt hơn nhiều.

,

“Chú, chú bắn súng thật lợi hại.”

“Chú, con chim biết nói chuyện này chơi rất vui.” Lúc Cố Dịch Phàm nói chuyện thậm chí cố ý bắt chước: “Xin chào, xin chào. Chơi thật vui.”

“Chúm lần sau chúng ta còn đến công viên trò chơi không?”

“Chú ——“

,

Diêu Hữu Thiên nghe thấy con trai vừa mở miệng đã gọi Cố Thừa Diệu là chú.

Khụ, lặng lẽ an ủi mình trong lòng

Không sao. Như vậy đã rất tốt rồi.

Cho Cố Dịch Phàm thời gian, chỉ cần Cố Thừa Diệu cho đi đủ kiên nhẫn và tình yêu, tin rằng Tiểu Phàm nhất định sẽ gọi anh là ba.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Chủ nhật.

Lúc Cố Thừa Diệu rời giường buổi sáng, Diêu Hữu Thiên vẫn còn đang ngủ.

Buổi tối hôm qua Cố Dịch Phàm chơi quá hưng phấn, sau khi về nhà vẫn luôn trong trạng thái phấn khích, kéo Diêu Hữu Thiên nói không ngừng.  

Còn giao hẹn xong thời gian ra ngoài chơi lần sau.

Mãi đến khi không trụ được nữa, mới lưu luyễn không nỡ mà đi ngủ.

,

Mà Diêu Hữu Thiên mệt mỏi vô cùng lại bị anh kéo đi vận động một chút, lúc này mới buông tha cho cô.

Điện thoại reo lên hai tiếng. Là một tin nhắn.

“Thừa Diệu. Anh đã tm được chiếc khuyên tai đó chưa?”

Tay cầm điện thoại của Cố Thừa Diệu siết chặt, mi tâm lại nhíu lại một lần nữa.

(còn tiếp ~)