Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 258: Thật sự quá đê tiện rồi




Editor: Xám

Khi Từ Tư Nhiễm về đến nhà trọ, thời gian đã không còn sớm nữa.

Hôm nay cô cũng uống một chút rượu. Bước chân hơi lâng lâng, nhưng vẫn chưa đến mức say.

Nghĩ đến Diêu Hữu Thiên, khóe môi cô nhẹ nhàng cong lên.

Thiên Thiên vẫn chưa chết, hơn nữa còn có con. Cô ấy làm mẹ rồi. Thật tốt. Thật sự quá tốt rồi.

Cô tâm trạng vui vẻ khe khẽ ngâm nga một bài hát, mở cửa ra, ném túi xách về phía cửa rồi định đi vào trong phòng.

Nhưng lại bị bóng người ngồi ở bóng tối trong phòng khách làm cho sợ hết hồn.

,

“Chúa ơi.”

Hít sâu một hơi, cô nhanh chóng bật đèn, lúc nhìn thấy người đàn ông xuất hiện trước mặt, vẻ thoải mái trên mặt rút đi, đổi thành cảm xúc có chút căng thẳng bất an.

“Anh, anh đến rồi.”

“Em rất vui?” Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt cô rồi đứng lại, đưa tay ra nâng cằm cô lên để cô nhìn thẳng vào mắt mình: “Hình như đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy em vui vẻ như vậy.”

Kể từ sau khi ở bên anh, hình như cô chưa từng cười vui vẻ như vậy.

Từ Tư Nhiễm cắn môi, muốn tránh tay người đàn ông, nhưng lại không tránh nổi. Nhắm mắt lại, cô bắt mình không nhìn mặt người đàn ông trước mặt.

“Uống rượu à?” Cũng là vào lúc này, người đàn ông mới ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, nghiêng người xuống, hít một hơi thật sâu: “Còn uống không ít. Chuyện gì mà vui như thế?”

,

Từ Tư Nhiễm đột nhiên quay mặt qua, đối mặt với người đàn ông, ngẩng mặt lên, mang theo mấy phần khiêu khích: “Em không nên vui mừng sao? Bạn thân của em, em gái ngoan của anh, cô ấy chưa chết. Cô ấy quay về rồi.”

Nhìn người đàn ông trước mặt đột ngột thay đổi sắc mặt cô đột nhiên bật cười.

“Nghe không hiểu sao? Thiên Thiên, Diêu Hữu Thiên, em gái anh, bạn thân của em, cô ấy quay về rồi, cô ấy chưa chết ——“

Lúc cô nói lời này mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt người đàn ông trước mặt. Đây là khuôn mặt cô yêu đến tận xương tủy, cũng hận đến tận xương tủy.

Diêu Hữu Quốc.

Anh cả tốt của Diêu Hữu Thiên ——

“Em nói cái gì?” Trên khuôn mặt cương nghị của Diêu Hữu Quốc thoáng hiện vẻ kinh hãi, không kiềm chế được vươn tay ra giữ chặt vai cô: “Em nói lại lần nữa.”

,

Bả vai rất đau.

Nhìn đi, chính là một người đàn ông như vậy. Chỉ cần là chuyện có liên quan đến em gái anh, anh đều sẽ rất để ý, cực kỳ để ý.

Để ý đến mức chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của người khác, chưa bao giờ quan tâm có phải sẽ tổn thương người khác hay không.

Từng là tình cảm cô hâm mộ nhất, khi đó lúc nằm mơ cũng nghĩ, nếu như có một ngày, mình có được ánh mắt quan tâm như vậy của người đàn ông này, cho dù là vậy, cũng đáng.  

Nhưng bây giờ ——

Trái tim rất đau khổ, nụ cười trên mặt cũng càng rực rỡ nhất.

Cô nhớ lại câu nói mình từng đọc được trong sách: Em dùng gương mặt tươi cười che giấu trái tim em, là bởi vì không muốn anh nhìn thấy, thật ra trái tim em đã có trăm ngàn vết thương.

,

“Có phải anh rất bất ngờ hay không? Vừa nãy em đã ở cùng cô ấy. À, quên không nói, bây giờ cô ấy không còn giống như trước nữa rồi. Cô ấy ——“

Lời phía sau còn chưa nói xong, Diêu Hữu Quốc đã buông vai cô ra.

Xoay người cầm chìa khóa xe trên bàn lên muốn rời đi, nhưng lúc đi qua trước mặt cô thì dừng lại một chút: “Bây giờ em ấy đang ở đâu?”

Từ Tư Nhiễm mím chặt môi, từ chối trả lời câu hỏi của anh.

Sắc mặt Diêu Hữu Quốc nghiêm lại: “Nói, em ấy đang ở đâu?”

“Anh muốn đi tìm cô ấy? Muộn thế này rồi, có lẽ cô ấy đã nghỉ ngơi.”

,

Từ Tư Nhiễm nhỏ giọng mở miệng. Trong giọng nói có mấy phần mong đợi chính cô cũng không phát hiện ra.

Đã hai tuần rồi cô không gặp Diêu Hữu Quốc. Không nghĩ tới, anh đến rồi, nhưng lại lập tức muốn đi, trong lòng có cảm xúc rất phức tập.

Ngày nào cô cũng muốn anh đến, nhưng lại sợ anh đến.  

“Hôm nay cô ấy cũng uống không ít ——“

“Em ấy ở đâu?” Giọng nói của Diêu Hữu Quốc cao hơn một bậc, trong lời nói có sự không kiên nhẫn rõ ràng.

Anh không muốn nghe Từ Tư Nhiễm nói những lời này một chút nào, bây giờ anh chỉ muốn nhìn thấy Diêu Hữu Thiên.

,

Hai tay Từ Tư Nhiễm xuôi bên người nắm chặt thành quyền, móng tay đã cắm sâu vào lòng bàn tay: “Khách sạn Shangrila. Chính là khách sạn ở đường xx.”

Cô nói xong, chắn trước người Diêu Hữu Quốc: “Anh, anh không thể để ngày mai đến gặp cô ấy sao? Có lẽ Thiên Thiên đã ngủ rồi, anh ——“

Hai tuần rồi anh không tới, lẽ nào không nhớ em một chút nào sao?

Có điều câu phía sau, cô không có cơ hội nói ra khỏi miệng.

“Tránh ra.” Giọng nói không có chút dịu dàng nào kia, trong vội vã mang theo mấy phần thô lỗ, thấy cô không chịu tránh ra, anh giơ tay, đẩy người cô sang bên cạnh.

Cửa phía sau bị mở ra, cùng với tiếng đóng cửa "ầm" một cái, Diêu Hữu Quốc rời đi nhanh như một cơn gió.

Cả căn phòng vắng lặng.

Mà vào lúc Diêu Hữu Quốc đẩy mình, người Từ Tư Nhiễm loạng choạng một cái, cùng lúc tiếng đóng cửa  vang lên cô cũng ngã xuống. Ngồi xuống mặt đất.

,

Không bị ngã đau, cô có nên cảm thấy may mắn hay không, rằng trong lúc cấp bách anh ấy vẫn khống chế lực đẩy của mình?

Nhìn phòng khách không một bóng người, đây là nơi ở cô một tay tạo ra, ấm áp, nhã nhặn, tràn ngập hương vị gia định.

Nhưng đây không phải là một ngôi nhà ——

Nhiều nhất, cũng chỉ là nơi một kim chủ, cùng với một người tình, không, không phải người tình, phải là một tiểu tam vụng trộm vui vẻ.

Tùy tiện ngả người xuống mặt đất, trời rất nóng, cô cũng không cần lo lắng bị cảm.

Ngẩng đầu nhìn trần nhà. Nước mắt cứ rơi xuống, từ gò má chảy xuống theo sợi tóc ven tai, rồi lại rơi xuống mặt đất.

“Từ Tư Nhiễm, mày thật đê tiện."

Đúng vậy. Thật sự quá đê tiện.

Nước mắt, rơi càng mau hơn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khách sạn Shangrila.

Trong phòng, máy điều hòa vẫn chưa mở.

Không khí có chút hương vị nóng ẩm. Lưng Diêu Hữu Thiên đã bị mồ hôi thấm ướt.

Mà Cố Thừa Diệu đứng đối diện cô, cũng thế.

“Xin em hãy tha thứ cho anh, có được không?”

Ánh mắt anh, nghiêm túc thành khẩn, chăm chú mà áy náy.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

,

Cô đang nói xin lỗi.

Không chỉ vì chuyện vừa rồi, mà còn vì bốn năm trước. Nói xin lỗi vì tất cả những tổn thương từng có.  

Tay cô vẫn còn bị anh nắm trong lòng bàn tay, lúc này Diêu Hữu Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng tiếng tim đập của mình.

Và cả tiếng hít thở của anh.

Bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt anh. Và cả mong đợi ——

Mắt có chút chua, có chút xót, nhắm mắt lại đè nén những cảm xúc kia xuống.

Lúc lại mở mắt ra bên trong đã hoàn toàn trong trẻo.

,

“Cố Thừa Diệu, anh bảo tôi tha thứ cho anh. Cho dù tôi tha thứ cho anh, vậy thì sao?”

“Anh cho rằng chúng ta vẫn có thể quay lại như trước sao?”

“Anh xem, hôm qua anh còn nói, chuyện tôi không thích, anh đều sẽ không làm. Nhưng hôm nay, suýt chút nữa anh lại cưỡng ép tôi.”

“Cố Thừa Diệu, anh cảm thấy, tôi sẽ tin tưởng lời hứa của anh sao?”

Sắc mặt Cố Thừa Diệu hoàn toàn xám trắng: “Anh ——“

“Anh về đi.” Diêu Hữu Thiên rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, từng chút từng chút, để nhiệt độ của lòng bàn tay anh cách xa mình.

,

“Thời gian không còn sớm nữa. Tôi muốn nghỉ ngơi.”

Vào lúc cô muốn lùi ra Cố Thừa Diệu lại nắm tay cô một lần nữa: “Thiên Thiên. Thật sự, không thể tha thứ cho anh sao?”

Diêu Hữu Thiên im lặng, không biết phải trả lời thế nào.

Không phải cô không thể tha thứ cho anh. Chuyện năm đó, là hiểu lầm.

Nếu như anh biết được chân tướng, đương nhiên sẽ muốn tiếp tục ở bên cô.

,

Nhưng cô biết rõ, cho dù cô tha thứ cho anh, bọn họ cũng không thích hợp ở bên nhau.

“Cố Thừa Diệu, buông tay đi. Anh có thể tìm được người phụ nữ trẻ trung hơn, tốt đẹp hơn.”

“Anh không cần bọn họ, anh cần em.” Tay Cố Thừa Diệu thuận thể dùng sức, ôm cô thật chặt trong lòng: “Thiên Thiên, anh chỉ cần em.”

“Cố Thừa Diệu ——“

“Thiên Thiên, đừng vội vã cự tuyệt anh.” Cố Thừa Diệu cúi đầu, tì trán lên trán cô, bốn mắt nhìn nhau với cô: “Đừng phán anh tội tử hình nhanh như vậy. Chuyện em không thích, anh không làm. Anh nói rồi. Xin em hãy tin tưởng, sau này anh nhất định làm được.”

,

“Hôm nay em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai anh lại đến tìm em.”

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên cắn răng, trong mắt có sự quyết tuyệt: “Anh cần gì phải như vậy? Nếu như anh đã biết tôi yêu người đàn ông khác rồi, anh có thể ——“

“Thiên Thiên. Người đàn ông đó không thích hợp với em.” Cố Thừa Diệu cắt ngang lời cô: “Người đàn ông hợp với em nhất trên thế giới này chính là anh. Anh nhất định sẽ chứng minh với em điểm này.”

Hôn một cái lên trán cô, giọng nói của Cố Thừa Diệu có chút gắng sức làm cho nhẹ nhõm thoải mái: “Ngủ ngon. Ngày mai anh đến tìm em.”

“Cố Thừa Diệu ——” Diêu Hữu Thiên muốn nói gì đó, nhưng Cố Thừa Diệu đã cấp bước muốn rời đi.

,

“Bốn năm trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Diêu Hữu Thiên mở miệng vào lúc tay anh chạm vào nắm đấm cửa: “Anh nói anh đã biết là anh hiểu lầm tôi? Vậy tôi muốn hỏi một chút, là ai đã đánh ngất tôi? Là ai đặt tôi và Chiến Li nằm bên cạnh nhau?”

Cố Thừa Diệu ngẩn ra, xoay người đối mặt với cô, vẻ mặt có mấy phần tự trách: “Thật xin lỗi. Tạm thời anh chưa điều tra được, là ai đã làm những chuyện đó.”

“Vậy làm sao anh biết, tôi bị oan?”

“Chỉ là anh đã biết.”

Điều Cố Thừa Diệu không nói là, chân tướng anh biết do Cố Tĩnh Đình nói cho.

,

Mà Cố Tĩnh Đình, chỉ tra ra được có một người thần bí.

Video ngày hôm đó, gần như hoàn mỹ, nếu như không phải thuộc hạ của Cố Tĩnh Đình xem video không ngủ không nghỉ, cuối cùng đã tìm ra được sơ hở.

Có lẽ bọn họ vẫn không biết được chân tướng.

Sơ hở đó chính là khoảng thời gian chưa đến hai giây đồng hồ mà Diêu Hữu Thiên biết mất.

Hôm đó có khoảng mười giây, camera giám sát của khu nghỉ dưỡng Vân Khởi bị người ta động chân động tay.

,

Mà khách khứa đến ngày hôm đó quá nhiều. Về sau cho dù bọn họ điều tra từng chiếc camera một, cũng không nhìn thấy bất kỳ điểm đáng nghi nào.

“Có điều, chuyện có liên quan đến Luna. Chính là, chính là người tính kế ba em năm xưa. Không thoát khỏi liên quan. Anh đã cho người đối phó với cô ta rồi.”

Luna bị tẩy chay, tuyệt đối không thể xuất hiện trong giới giải trí nữa, càng không có công ty nào cần cô ta.

Cho dù là các quán bar, cô ta cũng đừng nghĩ đến.

Diêu Hữu Thiên nhíu mày, vẻ mặt không nói rõ được là đang giễu cợt hay là vẻ gì khác: “Ý anh là, suốt bốn năm anh không điều tra ra được chân tướng, anh cũng không biết ai là người hại tôi?”

Tạo ra hiểu lầm lớn như vậy giữa bọn họ, nhưng Cố Thừa Diệu lại không biết gì về đối phương?