Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 246: Có phải anh đã làm sai rồi không




Editor: Xám

Bốn năm sau.

Bên trong phòng làm việc, mở điều hòa rất lạnh. Mở điều hòa như vậy, khiến các giám đốc trong phòng đều cảm thấy mồ hôi lạnh trên trán không dám đổ xuống.

Nhưng người có mặt ở đây, người nào cũng cảm thấy sau lưng ẩm ướt.

Cố Thừa Diệu ngồi ở đó, anh không nói gì, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm tài liệu trên tay, kí tên, rồi để sang bên cạnh.

Cầm lấy một tập tài liệu khác, ký tên, rồi lại để sang bên cạnh.

Ký hết tài liệu trên tay xong, đưa cho Tiểu Mã vẫn luôn đứng ở bên cạnh. Lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn mấy giám đốc bộ phận bên trong phòng.

,

“Sao vậy? Thành câm hết rồi à?”

“Tổng, tổng giám đốc, lão Trần của Phú Hoa kia, thực sự là quá cố chấp. Chúng tôi –“

“Tôi không muốn nghe kiếm cớ.” Ánh mắt lạnh lẽo của Cố Thừa Diệu, quét thẳng qua giám đốc Lâm của bộ phận khách hàng vừa mở miệng: “Tôi chỉ cần kết quả.”

Im lặng, đầu của giám đốc Lâm càng cúi thấp hơn.

“Tôi chỉ cho các người một tuần. Một tuần sau, nếu như các người không thể giải quyết được vụ việc của Phú Hoa, tôi không ngại đổi một người đến ngồi ở vị trí giám đốc bộ phận khách hàng.”

,

“Dạ dạ.” Mồ hôi trên trán giám đốc Lâm, cuối cùng đã rơi xuống.

Mà mấy giám đốc khác không ai dám thở mạnh một cái.

“Giám đốc Lý. Bản kế hoạch như đồ bỏ này thì không cần nộp lên nữa.” Cố Thừa Diệu đập đập một tập tài liệu khác trên tay lên người một người đàn ông trung niên trong số đó: “Kết hợp vỏ ngoài sản phẩm mới của công ty khác làm ra với chức năng năm ngoái phát triển ra, rồi lại cho thêm một tính năng mới không biết là gì. Đã nói là sản phẩm mới? Nếu như năng lực của bộ phận phát triển các người chỉ ở đó, tôi sẽ mời toàn bộ các người cút về nhà tự ăn chính mình.”

“Dạ dạ.” Giám đốc Lý to cả đầu, nhặt tài liệu lên cúi thấp đầu, cảm thấy cổ họng đều là khó chịu bị đè nén.

“Đi ra ngoài đi.” Mi tâm Cố Thừa Diệu không hề động đậy: “Một tuần sau tôi muốn thấy kết quả.”

,

Mấy giám đốc nối đuôi nhau đi ra. Tiểu Mã vẫn luôn đứng không nòi gì.

Sắp xếp xong mấy tập tài liệu trên tay, cậu rất cẩn thận dò xét sắc mặt của ông chủ nhà mình: “Tổng giám đốc Cố, buổi tối hôm nay là đại thọ 60 tuổi của ông cụ nhà họ Khu, buổi tiệc bắt đầu lúc bảy giờ.”

“Biết rồi.” Cố Thừa Diệu không từ chối, cúi đầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi tài liệu.

“Còn nữa, cô Thượng gọi điện thoại, nói buổi tối muốn làm bạn nhảy của anh –“

“Thôi khỏi.” Cố Thừa Diệu không hề ngẩng đầu lên: “Tôi có bạn nhảy rồi, bảo cô ấy tìm người khác.”

Đôi môi Tiểu Mã mấp máy, muốn nói bây giờ cô Thượng kia chính là thiên kim của phó chủ tịch tỉnh rồi.

Thôi, dù sao bây giờ nhà họ Cố cũng không để ý đến những điều này.

Mà bạn nhảy Cố Thừa Diệu nói, mấy năm nay, hoàn toàn chưa từng có. Anh từng nói, bạn nhảy của anh, chỉ có một mình vợ của anh.

,

Anh sẽ không, khiêu vũ với người phụ nữ nào khác.

Thấy Cố Thừa Diệu hoàn toàn không để ý đến suy nghĩ của mình, cậu nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước, lùi ra khỏi phòng làm việc.

Trước khi đóng cửa, ánh mắt lại nhìn Cố Thừa Diệu một cái.

Đàn ông ba mươi tuổi. So với mấy năm trước, đã trưởng thành chững chạc hơn mấy phần, cũng bớt phóng đãng bất kham đi mấy phần.

Người vẫn là người đó, chỉ là không còn nhìn thấy nụ cười trên mặt nữa. Cho dù là bàn việc làm ăn bên ngoài. Trên mặt đang cười, nhưng trong mắt hoàn toàn vắng vẻ lạnh lẽo.

Mỗi ngày anh làm việc hơn 13 tiếng, dùng thời gian bốn năm đã khuếch trương sự nghiệp của nhà họ Cố gấp bốn năm lần.

Nhưng anh lại không biết cười nữa.

,

Tiểu Mã nhìn dáng vẻ chăm chú nghiêm túc của Cố Thừa Diệu, cậu cũng thân là đàn ông, trong lòng cũng không khỏi có chút đau lòng.

Mấy năm nay, ông chủ sống thật sự quá khổ rồi.

Nỗi khổ đó, không phải là về cơ thể, mà là ở trong lòng.

Anh đang hành hạ mình. Dùng cách thức này, thay mình chuộc tội.

Tiểu Mã có chút xót xa trong lòng, đóng của văn phòng lại, im lặng đi ra ngoài.

,

Cố Thừa Diệu không cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Mã, càng không thể biết được tâm tư của Tiểu Mã lúc này.

Cho dù có biết, anh cũng sẽ không để ý.

Đặt hết toàn bộ tâm tư lên tài liệu trước mặt.

Bốn năm nay, chuyên tâm làm việc, đã trở thành thói quen của anh.

Tiếng điện thoại di động reo lên. Anh tiện tay bắt máy.

Là Kiều Tâm Uyển.

“Thừa Diệu? Buổi tối về nhà ăn cơm đi?”

,

Cố Thừa Diệu trả lời theo bản năng: “Không về, buổi tối là sinh nhật ông cụ nhà họ Khu, con phải đi một chuyến.”

“Thừa Diệu.” Kiều Tâm Uyển không tin anh không biết: “Bà nội đã một tháng không nhìn thấy con rồi. ”

Trên thực tế sau khi Cố Thừa Diệu quay về Bắc Đô vẫn luôn ở trong nhà lớn.

Nhưng ngày nào anh cũng bận việc, đi sớm về trễ.

Lúc anh dậy Uông Tú Nga vẫn chưa dậy, lúc anh về Uông Tú Nga đã đi ngủ rồi.

,

Cố Thừa Diệu ngẩn ra: “Biết rồi, hôm nay con sẽ về sớm một chút .”

“Ừ.” Kiều Tâm Uyển muốn nói gì đó, lại cảm thấy không nói được một câu nào. Chỉ có thể cúp điện thoại.

Cố Thừa Diệu đặt điện thoại đi động sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.

Hơi nhức đầu. Vuốt vuốt mi tâm, ném bút trong lòng bàn tay sang một bên.

Đứng lên, nhìn xe cộ như nước bị thu nhỏ gấp mấy lần ở bên ngoài cửa sổ.

,

Đã bao nhiêu lâu rồi?

Anh nhăn mi tâm, trên mặt là tang thương trải rộng.

Anh không có tâm trạng để ý đến sự trôi đi của thời gian, cũng không có cách cảm nhận điều gì khác.

Trái tim anh, trống rỗng.

Bàn hợp đồng, mở hạng mục mới với khách hàng. Làm cho Cố thị lớn hơn mạnh hơn cũng không có cách nào lấp vào chỗ trống trong lòng anh.

Uống rượu say sưa với đám bạn từ thuở nhỏ, sống mơ mơ màng màng. Nhưng vẫn không thể có được sự vui vẻ thật sự.

,

Anh không có trái tim nữa.

Trái tim của anh, đã chết theo Diêu Hữu Thiên vào bốn năm trước rồi.

Đã chết ở biển của thành phố  Y rồi.

Nhắm hai mắt lại, anh tì trán lên cửa sổ thủy tinh, nhiệt độ lạnh lẽo, khiến cho lòng anh càng lạnh hơn.

Hai chữ kia, giống như là thuốc độc, vừa đụng vào là đau.

Cảm giác trống rỗng này, thật khó chịu. Anh vô số lần cảm nhận được, cảm giác tổn thương đau đớn bị đè nén kia.

Thiên Thiên ——

Anh rất nhớ em.

,

Bốn năm trước.

Cố Tĩnh Đình đã vớt Cố Thừa Diệu một lòng muốn chết từ biển lên.

Nhưng Cố Thừa Diệu đã hạ quyết tâm muốn đi tìm cái chết đã hít quá nhiều nước biển, ngừng hô hấp một lần.

Nếu như không phải vì có Cố Tĩnh Đình ở đó, hơn nữa đã làm cấp cứu cho anh bằng tốc độ nhanh nhất, có lẽ lúc ấy anh đã chết rồi.

Trên thực tế. Lúc ấy Cố Thừa Diệu tình nguyện chết đi.

Bởi vì anh đã chìm trong biển quá lâu, hôn mê ba ngày mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, anh hoàn toàn không tiếp nhận được mình vẫn còn sống.

,

Lúc đó cả người anh đều đã phát điên.

“Thiên Thiên. Tôi phải đi tìm Thiên Thiên ——” Đến muộn, Diêu Hữu Thiên sẽ không chờ anh nữa.

Tâm trạng anh kích động, thậm chí ngay cả nhân viên cứu hộ cũng không có cách nào khiến anh bình tĩnh lại.

Cuối cùng là Cố Tĩnh Đình, tát cho anh một cái thật mạnh.

“Cố Thừa Diệu, em làm loạn đủ chưa?”

“Thằng khốn kiếp này, em cho rằng em chết là được rồi sao?”

“Chị cho em biết, cho dù em đến địa ngục, Diêu Hữu Thiên cũng sẽ không tha thứ cho em. Cô ấy là bị em hại chết.”

,

Nhìn thấy em trai đã ngơ ngẩn, anh đã dừng tất cả phản ứng lại.

Cố Tĩnh Đình biết mình rất tàn nhẫn, cũng rất độc ác.

Nhưng cô không thể không độc ác, không thể không tàn nhẫn.

“Em có nghe thấy không? Thiên Thiên là bị em hại chết. Em có tư cách gì đi tìm cô ấy? Em dựa vào đâu mà cho rằng cô ấy sẽ tha thứ cho em?”

“Em dựa vào đâu mà cho rằng em tự sát như vậy, cô ấy sẽ gặp em? Sẽ chờ em đến ở bên cô ấy?”

,

“Cố Thừa Diệu, đứa bé Thiên Thiên mang, là con của em.”

“Đêm hôm đó, cô ấy không hề phản bội em.”

Cố Tĩnh Đình hận mình đến quá muộn, lại hận những kẻ kia quá xấu xa.

Tiểu Lâm đã tốn không ít thời gian điều tra chân tướng câu chuyện, đoạn video kia, gần như hoàn mỹ.

Đối phương thật sự rất hiểu Cố Thừa Diệu, bên dưới từng cái bẫy, đều chụp vào lòng Cố Thừa Diệu.

Cố Tĩnh Đình biết, nói ra những lời này, cả đời Cố Thừa Diệu cũng sẽ không vui vẻ nổi.

Anh cũng nhất định sẽ ôm hổ thẹn với Diêu Hữu Thiên sống hết một đời.

,

Thế nhưng, cô không thể không nói: “Người của chị, đã xem hết toàn bộ video trong khu nghỉ dưỡng một lần nữa. Phát hiện vào hôm mở tiệc, lúc Diêu Hữu Thiên đi ra từ toilet, đã biến mất ở chỗ rẽ mấy giây. Người xuất hiện sau đó, hoàn toàn  không phải cô ấy. Cho dù người phụ nữ đó đã hóa trang giống Diêu Hữu Thiên, mặc trang phục giống hệt. Nhưng chiều cao, dáng người, và cả thói quen đi đứng, không thể học được.”

Để điều tra rõ rốt cuộc chân tướng lúc ấy như thế nào, Tiểu Lâm lại điều động toàn bộ camera giám sát, xem hết lần này đến lần khác, tìm hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng có một chiếc camera ẩn ở chỗ rẽ, nhìn thấy bên trong đó, Diêu Hữu Thiên lúc đó đã biến mất, rồi lại xuất hiện.

Trong lúc này có một chênh lệch thời gian.

,

Đám Tiểu Lâm đối chiếu hơn nửa tháng nay, cuối cùng nhận ra người phụ nữ kia chắc hẳn không phải là Diêu Hữu Thiên.

“Cố Thừa Diệu, người đó, không phải là Thiên Thiên. Em đã nghĩ oan cho cô ấy rồi.”

Trong phòng bệnh yên lặng như chết.

Cố Thừa Diệu mở trừng mắt cực lớn, tay của anh không thể kiềm chế mà siết chặt cánh tay Cố Tĩnh Đình: “Chị, chị nói gì?”

“Chị nói, Diêu Hữu Thiên bị oan, cô ấy không hề phản bội em, cô ấy chưa từng làm chuyện có lỗi với em.” Cố Tĩnh Đình nhắm mắt lại: “Bây giờ, em biết rồi, em vẫn khẳng định em muốn đi tìm cái chết sao? Em vẫn chắc chắn cô ấy sẽ thật sự muốn gặp em sao?”

,

Tại sao có thể như vậy?

Cố Thừa Diệu ở đó bất động. Anh đã chìm dưới biển quá lâu, anh nghĩ lúc này anh nhất định là vì ngạt thở quá lâu dẫn đến ảo giác.

Nếu như người phụ nữ đó không phải Diêu Hữu Thiên? Vậy thì sẽ là ai?

“Nếu như chị đoán không nhầm, chắc hẳn đối phương đã tìm một người có diện mạo rất giống Diêu Hữu Thiên. Sau đó đánh ngất Thiên Thiên. Sau đó lại để cho người có diện mạo rất giống cô ấy xuất hiện, ống kính camera vốn dĩ không được tính là quá rõ, cộng thêm lại là buổi tối, em nhìn nhầm, hiểu lầm, cũng là chuyện rất bình thường.”

Đây là kết quả duy nhất hiện giờ Cố Tĩnh Đình có thể suy đoán ra.

Có lẽ có sai lệch, nhưng nhất định đã gần được tám chín phần mười sự thật rồi.

“Em hiện giờ, hoàn toàn không có tư cách chết. Em chắc chắn phải tìm ra kẻ hãm hại Thiên Thiên, khiến em hiểu lầm cô ấy.”

,

Giọng nói của Cố Tĩnh Đình rất nghiêm túc, cô chưa từng tức giận như bây giờ.

Em trai, em dâu của cô, đều bị người ta tính kế.

Mà bây giờ cô lại không biết một chút nào kẻ thiết kế toàn bộ những chuyện này là ai, lần đầu tiên Cố Tĩnh Đình có cảm giác vô lực như vậy: “Cố Thừa Diệu, em cho rằng chị sẽ giúp em sao? Chị sẽ không làm. Đây là chuyện của em, tự em phải đi giải quyết.”

“Nếu như em thật sự yêu Thiên Thiên, thì không phải là chết theo cô ấy, mà là tìm ra những hung thủ đã hại người. Trả lại sự trong sạch cho cô ấy.”

,

“Em có nghe thấy không? Em không có tư cách chết. Không có ——“

Cô gào lên xong, phòng bệnh cũng trở nên yên tĩnh.

Cố Thừa Diệu mờ mịt ngồi ở đó, giống như một quả cà bị sương giá quấn lấy.

*quả cà bị sương giá quấn lấy: chỉ dáng vẻ ủ rũ, phờ phạc.

Cố Tĩnh Đình nói nhiều như vậy, anh đều nghe được hết.

Nhưng thật sự nhớ được vào lòng, lại chỉ có một câu.

Diêu Hữu Thiên bị oan. Cô ấy không hề phản bội mình.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

,

Nếu như là vậy, sự lạnh lùng, giày vò, và cả chỉ trích hết lần này đến lần khác hơn một tháng nay anh đối với cô là cái quái gì?

Nếu như cô không phản bội mình, vậy đứa bé kia thật sự là của anh.

Cô đã có con với mình, anh đã làm gì?

Anh không chăm sóc cô, bảo vệ cô thật tốt, bởi vì những cái bẫy mà kẻ lòng dạ độc ác thiết kế, anh không tin tưởng cô.

Sau đó hết lần này đến lần khác hạ nhục cô, ức hiếp cô, nghi ngờ cô, thậm chí ép cô đi phá thai ——

,

“Cố Thừa Diệu, đứa bé này thật sự là của anh.”

“Cố Thừa Diệu, người em yêu. Là anh.”

Tại sao? Tại sao anh cố chấp như vậy? Tại sao anh lại không thể tin tưởng cô?

Tại sao anh không thể chờ đến sau khi làm rõ nguyên nhân câu chuyện, rồi mới định tội cô?

Vào lúc ấy, cô đã nói ra lời muốn ly hôn bằng tâm trạng thế nào?

Cô còn có tâm trạng thế nào, biết rõ anh khốn nạn như thế, còn thay anh đỡ viên đạn kia.

,

Thiên Thiên, Thiên Thiên ——

Trong lòng anh không ngừng gọi tên cô, từ sự đau khổ khi mất đi Diêu Hữu Thiên, đã biến thành sự hổ thẹn và tự trách vì đã làm tổn thương Diêu Hữu Thiên.

Loại đau khổ này, còn khó chịu hơn chết.

Cố Thừa Diệu đột nhiên phát hiện, ngay cả chết anh cũng không thể.

Cố Tĩnh Đình nói đúng, Diêu Hữu Thiên sẽ không tha thứ cho mình. Đổi lại là anh, anh cũng sẽ không tha thứ cho mình.

Anh có tư cách gì, cũng như mặt mũi gì để đi gặp Diêu Hữu Thiên?

,

“A ——“

Cố Thừa Diệu ôm lấy đầu mình, gầm ra tiếng.

Không phải, không nên là như vậy.

Nếu như là vậy, vậy Diêu Hữu Thiên, thật sự là do anh hại chết.

,

Anh không thể chấp nhận. Cũng không cách nào chấp nhận kết quả này.

Không phải như thế này ——

Hốc mắt Cố Thừa Diệu nóng lên, nhưng không khóc nổi nữa.

“Thiên Thiên. Thiên Thiên ——” Cô đang ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?

Anh muốn đi tìm cô, anh muốn đi sám hối ——

Nhưng Cố Thừa Diệu không có được cơ hội đó.

,

Trong ba ngày anh hôn mê, người nhà họ Diêu đã biết tin Diêu Hữu Thiên qua đời.

Vợ chồng nhà họ Diêu bị đả kích lớn, đã hỏa táng và chôn cất thi thể của Diêu Hữu Thiên. Mà Cố Thừa Diệu thậm chí không thể tiễn cô một đoạn được.

Diêu Hữu Thiên, ngay cả chết cũng không chịu tha thứ cho anh ——

“A ——“

Cố Thừa Diệu biết được tin tức này lại gầm nhẹ một tiếng, âm thanh như dã thú bị thương này, vang lên không ngừng trong phòng bệnh.

Hốc mắt Cố Tĩnh Đình nóng lên, nhưng lại không nói ra được chữ nào.

,

Có một số chuyện, người trong cuộc mơ hồ, người đứng xem sáng suốt.

Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên, cuối cùng đã lỡ nhau.

Anh mất đi cô, hơn nữa vào cuộc sống sau này cũng sẽ chịu đựng sự đau khổ không cách nào nói rõ.

Sớm biết ngày hôm nay, ban đầu cần gì phải  ——

(còn tiếp ~)