Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 241: Chỉ cần em làm được anh sẽ tin tưởng em




Editor: Xám

Cô bảo vệ cho anh trước mặt ba mẹ cô như vậy, không phải anh nên bày tỏ một chút cảm động sao?

Môi Cố Thừa Diệu nhếch lên, nhưng nụ cười đó lại không lan đến mắt một chút nào.

Diêu Hữu Thiên hất tay anh ra, quay mặt đi: “Cố Thừa Diệu, anh có thể nói chuyện tử tế một chút không?”

“Chê anh không nói chuyện tử tế?” Cố Thừa Diệu gật gật đầu: “Em muốn anh nói thế nào. Em nói đi, anh sẽ làm theo.”

“Cố Thừa Diệu.” Diêu Hữu Thiên hít sâu một hơi, bắt mình bình tĩnh lại: “Mẹ em gọi anh trưa nay về nhà ăn cơm.”

,

Chuyện này đã giải quyết rồi, ở góc độ của Tuyên Tĩnh Ngôn, Cố Thừa Diệu không biết chuyện.

Có điều không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của bà, vừa sáng sớm đã kêu dì đi mua rất nhiều thức ăn, dự định buổi trưa cả nhà cùng vui vẻ ăn mừng một bữa.

“Biết rồi.” Thái độ của Cố Thừa Diệu mang vẻ thờ ơ. Nhìn dáng vẻ đó khiến lo lắng trong lòng Diêu Hữu Thiên lại dâng lên.

“Cố Thừa Diệu, anh nhất định phải như vậy sao? Anh cảm thấy anh như vậy thú vị không?”

“Anh làm sao?” Cố Thừa Diệu quay mặt sang, tối ngày hôm qua uống quá nhiều rượu, bây giờ người anh vẫn còn khó chịu, đầu vẫn đang đau, ác mộng gào thét cả một đêm qua khiến anh cực kỳ khó chịu.

Xoa mi tâm, anh đã đứng dậy: “Không phải là ăn cơm sao? Anh sẽ đến. Thay anh cảm ơn sự quan tâm của mẹ em.”

,

Bước chân của anh vẫn hơi lảo đảo, cầm điện thoại di động của mình lên định đi.

Diêu Hữu Thiên lại không cho anh đi: “Cố Thừa Diệu, chúng ta nói chuyện tử tế có được không?”

“Nói chuyện gì?” Cố Thừa Diệu bỏ điện thoại di động vào túi, trên khuôn mặt anh tuấn nhìn không ra tâm trạng lúc này, chỉ lạnh nhạt liếc nhìn cô.

Nói chuyện gì?

Cô làm vợ muốn nói mấy câu bình tĩnh hòa nhã với chồng, còn bị hỏi có gì để nói.

Từ lúc nào bọn họ đã biến thành như vậy.

,

Người trước đây cùng cô đi xem phim, hẹn hò, mặc dù có lúc dịu dàng đến mức săn sóc quá mức, nhưng lúc nào cũng ra mặt mỗi khi cô cần.

Bảo vệ cô, không cho người khác tổn thương cô.

Cho dù ban đầu là một cuộc hôn nhân méo mó, nhưng cũng để cô nhìn thấy ánh bình minh giữa hai người.

Nhưng bây giờ cô không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, cô chỉ cảm thấy tương lai của bọn họ là một màu tối đen.

Cô lạc lối, không tìm được phương hướng, không tìm thấy lối ra của bọn họ.

“Cố Thừa Diệu, hôm qua em nói với anh, em mang thai rồi.”

,

Ngày hôm qua khi Diêu Hữu Thiên nói cho Cố Thừa Diệu tin này, quả thực bên trong có một chút yếu tố muốn chọc giận Cố Thừa Diệu. Nhưng bây giờ, cô hi vọng anh có thể xem trọng chuyện này.

Lấy hết giấy kiểm tra có thai và cả sổ tay kiến thức của phụ nữ có thai bên trong túi xách r, đặt đến trước mặt Cố Thừa Diệu.

“Đối với đứa bé này, lẽ nào anh không có một chút tình cảm nào sao?”

Khuôn mặt vẫn luôn cứng đờ của Cố Thừa Diệu cuối cùng đã có chút phản ứng, ánh mắt anh quét qua vật Diêu Hữu Thiên đang cầm trên tay.

Khóe môi mím chặt thành một đường thẳng, hai tay xuôi bên người nắm thành quyền, phía trên mơ hồ có gân xanh nảy ra.

,

“Diêu Hữu Thiên, đứa bé này thật sự là của anh sao?”

Cơ thể Diêu Hữu Thiên lảo đảo, gần như sắp đứng không vững: “Cố Thừa Diệu, anh có ý gì?”

“Em nói anh có ý gì?” Giọng nói của Cố Thừa Diệu rất lạnh, vẻ mặt còn lạnh hơn.

“Đứa bé là của anh.” Diêu Hữu Thiên bắt mình bình tĩnh lại, không được bị ảnh hưởng bởi lời nói của anh: “Cố Thừa Diệu, anh không thể vu oan cho em như vậy.”

“Vu oan?” Cố Thừa Diệu hừ lạnh một tiếng: “Em vừa xuống khỏi giường Chiến Li, đã vội vàng quyến rũ anh. Quan hệ với anh. Chính là để thật giả lẫn lộn phải không? Ngày hôm đó anh không làm biện pháp phòng tránh, có điều anh tin tên họ Chiến cũng không.”

“Em có thật sự biết không? Chính em cũng không biết rõ con là của ai phải không?”

,

Diêu Hữu Thiên dùng sức cắn môi dưới, hàm răng trắng sáng để lại trên bờ môi một dấu vết hình vòng cung rõ ràng. Sắc mặt tái nhợt không có một chút máu nào.

“Cố Thừa Diệu, em biết rất rõ, em và Chiến Li là trong sạch, giữa bọn em không xảy ra bất cứ chuyện gì. Đứa bé này, là của anh.”

Cô gắng hêt sức tự kiềm chế, giọng nói bình tĩnh đến mức chính cô cũng kinh ngạc.

“Cố Thừa Diệu, chưa tới chín tháng nữa, anh đã sắp làm ba rồi, anh khẳng định anh muốn để con chúng ta đối mặt với cục diện hiện giờ của ba mẹ sao?”

“Cục diện gì?” Cố Thừa Diệu nhíu mày, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cố Thừa Diệu. Trong lòng có một cơn đau thương không thể đè nén.

Trong đầu lại thoáng hiện mộng cảnh hôm qua, đứa bé của Diêu Hữu Thiên, vung đôi tay chạy về phía Chiến Li, lớn tiếng gọi anh ta là ba.

Hàm răng cắn chặt, anh ra sức nén cơn đau lòng kia xuống.

,

“Ba không yêu thương, ba mẹ bất hoà ——” Giọng nói của cô, gần như run rẩy. Khẩn cầu như thế, chỉ là vì hi vọng anh có thể tin tưởng mình.

Cô mang thai rồi, cho dù là vì đứa bé này, cô đều hi vọng có thể tiếp tục sống cùng anh.

“Ừm hừm.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Nếu như anh thật sự là ba của đứa bé, đương nhiên anh sẽ yêu thương nó, nếu như không phải thì sao? Em cho rằng, anh bằng lòng làm thằng ngốc?"

“. . . . .” Cô họng Diêu Hữu Thiên quay cuồng, siết chặt nắm đấm, giọng nói của cô cũng bắt đầu run rẩy: “Em đã nói rồi, đứa bé không phải của Chiến Li, là của anh. Của anh.”

Giọng nói của cô cao lên một bậc, trào dâng trong lòng, là sự mệt mỏi trước nay chưa từng có.

“Tại sao? Tại sao anh cứ không chịu tin tưởng em, không chịu tin em và Chiến Li không có quan hệ?”

“Tại sao anh cứ không chịu tin, em và Chiến Li đã kết thúc, người em yêu bây giờ là anh. Là anh ——“

,

Cố Thừa Diệu vẫn không hề cử động, nhìn khuôn mặt tái nhợt, nhìn vành mắt ửng hồng cô, nhìn dáng vẻ gần như sắp khóc của cô.

Nhắm hai mắt lại, cô nói, anh không tin cô ——

“Diêu Hữu Thiên. Em muốn anh tin tưởng em?”

“Phải. Em hi vọng anh tin tưởng em.”

“Được.” Cố Thừa Diệu gật đầu: “Muốn anh tin tưởng em, cũng không khó khăn. Chỉ cần anh làm được một chuyện, anh bảo đảm, sau này sẽ không nhắc đến chuyện giữa em và Chiến Li nữa, cũng vĩnh viễn sẽ không nghi ngờ.”

Ánh mắt của anh quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức bất thường.

,

Diêu Hữu Thiên không hề thả lỏng vì sự bình tĩnh của anh, ngược lại bắt đầu trở nên căng thẳng: “Chuyện gì?”

“Phá đứa bé này.”

Âm điệu của Cố Thừa Diệu không có chút nhấp nhô nào, nhưng lời nói ra lại khiến Diêu Hữu Thiên giống như đã rơi vào trong hầm băng.

“Anh, anh nói cái gì?”

“Anh nói, phá đứa bé này.” Cố Thừa Diệu nhìn sắc mặt cô còn tái nhợt hơn vừa nãy, gần như sắp mềm lòng, lại nhắc nhở chính mình đây là vấn đề nguyên tắc, anh tuyệt đối không lùi bước: “Chỉ cần em phá đứa bé này, anh và em sống yên ổn bên nhau, chúng ta trở về Bắc Đô. Sẽ không nhắc chuyện trước kia nữa.”

,

Không khí giống như chết yên lặng.

Cơ thể Diêu Hữu Thiên đứng đờ ở đó, cô không thể cử động, cũng không thể lên tiếng.

Cô ngơ ngẩn nhìn Cố Thừa Diệu, nhìn người đàn ông cô yêu đến tận cốt tủy, vì anh mà van xin năm lần bảy lượt, liên tiếp buông bỏ tôn nghiêm và ranh giới cuối cùng của mình.

Khuôn mặt anh vẫn anh tuấn như lần đầu tiên gặp mặt, nhưng vẻ lạnh lẽo bên trong lại khiến cô cảm thấy anh lại trở về lúc mới kết hôn.

Anh luôn dùng ánh mắt lạnh như băng mà mang theo xa cách như vậy để nhìn cô.

Không, còn có chút khác biệt so với ban đầu. Lúc đó trong mắt anh còn có ý hận.

,

Anh hận mình, hận anh phá hỏng chuyện tốt của cô. Hận cô khiến anh không cách nào cưới người phụ nữ anh muốn cưới.

Phá đứa bé. Diêu Hữu Thiên vừa mới biết đến sự tồn tịa của đứa bé này chưa được mấy ngày.

Kết quả vừa biết đến sự tồn tại của đứa bé, nhà họ Diêu lại xảy ra chuyện.

Cô bôn ba qua lại, tâm trí và sức lực quá mệt mỏi, không hề nghĩ đến phải đối mặt với cuộc sống sau khi có con như thế nào.

Nhưng rất lâu về trước, cô đã từng nghĩ đến.

,

Một người đàn ông yêu mình, hai đứa bé đáng yêu. Một trai một gái.

Cô sẽ chăm sóc con của mình thật tốt, để bọn chúng lớn lên khỏe mạnh vui vẻ ——

Bây giờ người đàn ông này, ba của con cô, dùng giọng điệu hoàn toàn công thức hóa như vậy, quyết định sự đi hay ở của con cô.

Vành mắt ươn ướt, cô cảm nhận rõ ràng được ở nơi trái tim mình đang đập, truyền đến cơn đau đớn.

Hết trận này đến trận khác, co rút khe khẽ. Sau đó cơn đau này bắt đầu lan ra toàn thân.

“Nếu, tôi không thì sao?”

,

Năm chữ đơn giản, đã dùng hết toàn bộ hơi sắc của cô.

Cô đột nhiên rất muốn biết, người đàn ông này, có thể tàn nhẫn đến mức độ nào.

Tròng mắt đen như mực của Cố Thừa Diệu hơi híp lại. Nhìn chằm chằm khuôn mặt bị đả kích của Diêu Hữu Thiên: “Vậy chỉ có thể chứng minh, đứa bé này là của Chiến Li.”

Một câu nói đơn giản, lại khiến cho Diêu Hữu Thiên cảm thấy mình đã ngã vào địa ngục: “Cố Thừa Diệu. Anh như vậy, anh không cảm thấy suy đoán lung tung như vậy của anh là vô lý sao? Tại sao anh nhất định phải nhắc đến Chiến Li? Anh có biết đứa bé này là của anh không. Anh ——“

Cô muốn giữ cho mình bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng không bình tĩnh được. Nàng hoàn toàn không phải dùng cách thế nào, mới có thể khiến Cố Thừa Diệu tin tưởng mình.

Tin tưởng đêm hôm đó, cô và Chiến Li là trong sạch.

,

“Ha. Là của anh?” Cuối cùng Cố Thừa Diệu đã có biểu cảm khác ngoài vẻ băng lạnh. Trong ánh mắt trào phúng của anh mang theo giễu cợt: “Em nói, đứa bé này là của anh?”

“Phải. Đứa bé này thật sự là của anh. Anh không được, cũng không thể đối xử với nó như vậy.”

“Được.” Cố Thừa Diệu gật đầu, lần đầu tiên không phủ nhận lời Diêu Hữu Thiên: “Như như lời em nói, đứa bé này là của anh. Vậy thì, có phải anh càng có quyền quyết định sự sống chết của đứa bé này hay không?”

Bước chân lên trước, tay anh giơ lên, nhẹ nhàng lấy cẳm Diêu Hữu Thiên, bốn mắt nhìn nhau với cô.

“Đứa bé là của anh, vậy người làm ba là anh chắc hẳn có quyền cần hay không cần chứ?”

Đôi môi Diêu Hữu Thiên mấp máy, đối mặt với vẻ tàn bạo trong mắt anh, không nói ra được một chữ nào: “. . . . . .”

,

“Quyết định của anh là, anh không cần đứa bé này.” Cố Thừa Diệu nghiêm nghị, lạnh lẽo trong mắt càng đậm hơn: “Diêu Hữu Thiên. Em nghe thấy không? Anh không cần đứa bé này. Là của anh, anh không cần. Không phải của anh, anh càng không cần.”

Nói câu này xong, tay Cố Thừa Diệu buông lỏng.

Không nhìn Diêu Hữu Thiên nữa. Lướt qua cô đi ra ngoài.

Bước chân ngừng ở cửa một thoáng, mở cửa, ánh đèn trên hành lang kéo chiếc bóng của vóc người cao lớn của anh ra rất dài.

Bóng mờ đó cũng đã phủ lên người Diêu Hữu Thiên.

,

“Không phải em nói em yêu anh sao? Vậy hãy để anh xem thử, em yêu đến mức nào đi.”

Dứt lời, bóng đen trên người cô biến mất, theo tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Cửa phòng không khóa, không khí bên trong hành lang chuyển động, mang vào từng cơn gió lạnh.

Rõ ràng mùa xuân đã tới, Diêu Hữu Thiên lại vẫn cảm thấy mình vẫn ở trong mùa đông giá rét.

Cuối cùng cơ thể mất đi hơi sức, trở nên mềm nhũn. Lui về phía sau hai bước, cô ngồi xuống ghế sofa. Ngây ngẩn nhìn cửa chính mở ra.

Đau đớn trong lòng, từng chút từng chút, một lần nữa nhấn chìm cô.  

Cố Thừa Diệu, anh, thật tàn nhẫn.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bởi lời nói của Cố Thừa Diệu, Diêu Hữu Thiên đối mắt với vấn đề khó khăn lớn nhất trong cuộc đời cô.

Cô không biết mình đã ngồi trong phòng bao bao lâu, đầu óc của cô hỗn loạn.

Cảnh tượng chung sống với Cố Thừa Diệu một năm nay, lộn xộn lay động trong đầu cô.

Trái tim dường như đã trở nên không còn là của mình, đau đớn ban đầu qua đi, chính là chết lặng.

Cô không thể động, cũng không thể phản ứng. Người mềm oặt. Vô lực ngồi đó cho đến khi tứ chi cứng ngắc.

,

Chuông điện thoại di động vang lên. Là điện thoại của Tuyên Tĩnh Ngôn. Nhắc cô phải về nhà ăn cơm.

Cô nặn ra một khuôn mặt tươi cười, cho dù bây giờ người bên kia điện thoại không thấy được.

Cúp điện thoại, mờ mịt đứng lên, rời đi giống như một du hồn.

Xe taxi chạy nhanh trên dường cái, cô nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ. Lúc đi ngang qua một bệnh viên, cô theo bản năng kêu lên một câu: “Dừng xe ——“

Tài xế dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn nàng một cái: “Cô à, cô muốn xuống xe ở chỗ này sao?”

,

Diêu Hữu Thiên không nói gì. Cô chỉ nghiêng người sang, nhìn chằm chằm vào tường ngoài màu lục nhạt của bệnh viện.

Ở cửa. Người ra ra vào vào, trong đó không thiếu phụ nữ có thai.

“Cô à?” Tài xế xe taxi cảm thấy cô gái này từ lúc bắt đầu lên xe đã kỳ lạ: “Cô muốn xuống xe ở chỗ này sao?”

Không phải là anh đã kéo theo một người bị bệnh thần kinh đấy chứ?

Dáng dấp xinh đẹp như vậy, đáng tiếc.

Ánh mắt Diêu Hữu Thiên thu hồi khỏi người một phụ nữ có thai trong số đó, tay vô thức xoa bụng mình.

Nơi này, cũng có một sinh mệnh nhỏ.

“Đi thôi.” Đầu óc Diêu Hữu Thiên trống rỗng, lúc này cô không có cách nào suy nghĩ điều gì. Không có cách nào ra quyết định gì.

,

Về đến nhà. Khiến cô bất ngờ là Cố Thừa Diệu cũng ở đây.

Anh giống như một người bình thường, ngồi ở trên sofa của phòng khách, trò chuyện vui vẻ cùng với mấy anh em nhà họ Diêu.

Thấy cô đi vào, khóe môi anh cong lên. Đứng lên đi về phía cô.

Bàn tay nắm lấy tay cô, nhiệt độ lạnh lẽo nơi lòng bàn tay khiến anh có chút kinh ngạc.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, anh không nhịn được dựa gần đến bên tai cô, nói với âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe được

“Sắc mặt tệ như vậy, đã đi phá rồi sao? Tại sao không gọi anh đi cùng?”

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

【 Ngoại truyện bản đùa phần xe buýt 】

Ngày nào đó, Cố tam thiếu mang theo một con gà ngồi lên xe buýt.

Sau đó trên xe rất chen chúc, Cố tam thiếu không thể coi chừng từng phút một, gà chạy đến bên dưới váy Thiên Thiên.

Cố tam thiếu đi đến phía trước rồi đứng lại: “Cô à, có thể dạng chân cô ra, để tôi lôi con gà lôi con gà nhỏ của tôi ra không?”

Diêu Hữu Thiên giơ tay lên, tát một phát: “Mẹ nó ——“

*Lời editor: Edit chương này mà máu huyết dâng trào. Lần đầu tiên có xúc động muốn bổ vào đầu anh Cố :D