Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 231-2




Editor: Xám

Đi ra khỏi cửa văn phòng, trong một lúc cô không làm rõ rốt cuộc lúc này mình nên có phản ứng thế nào.

Vui mừng không?

Dĩ nhiên là vui mừng.

Đứa bé này là con của cô và Cố Thừa Diệu, cô nghĩ đến câu bác sĩ hỏi, gần như cô không hề do dự đã nói cần đứa bé này.

Ngón tay vô thức xoa lên bụng nhỏ. Ở đây đã có một sinh mạng mới.

Có lẽ sự xuất hiện của đứa bé này, sẽ là bước ngoặt giữa cô và Cố Thừa Diệu.

Dù sao anh thích trẻ con như vậy, thân thiết với Tiểu Hạo Triết như vậy, vậy thì đối với con của mình, chắc hẳn càng yêu thích hơn mới đúng chứ?

,

Trong lòng ban đầu không hề vui mừng nhiều như vậy, vì nguyên nhân này, tích lũy dần dần, đã trở nên nhiều hơn.

Cô mang thai rồi, thật tốt.

Khi quan hệ của cô và Cố Thừa Diệu rơi xuống đến điểm đóng băng, khi cô không biết cô phải làm thế nào mới có thể phá bỏ hàng rào giữa cô và Cố Thừa Diệu.

Đây là món quà trời cao tặng cho cô, món quà tốt nhất.

Nhét tờ kiểm tra và sách vào trong túi xách định rời đi.

,

Ánh mắt vừa ngước lên, lại nhìn thấy ở chỗ rẽ, một bóng người tuấn tú đứng đó. Trên tay anh cầm một cái túi. Người dựa lên tường. Cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu.

“Triệu Bách Xuyên?”

Diêu Hữu Thiên tiến lên vài bước, chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn thấy Triệu Bách Xuyên gầy đi rất nhiều, đội một chiếc mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lớn.

“Thật sự là anh?”

“Ừ.” Triệu Bách Xuyên gật gật đầu, vừa nãy lấy thuốc xong vốn định đi, nhưng lúc đi qua hành lang nghe thấy có người gọi tên Diêu Hữu Thiên.

Điều này khiến anh dừng bước, thấy cô đứng dậy đi vào phòng làm việc của bác sĩ.

,

Đương nhiên, cũng nhìn thấy tên của phòng khoa.

Khoa phụ sản.

“Cô mang thai rồi.”

Đây là câu khẳng định. Anh nhìn thấy cô đi từ bên trong ra, nhìn thấy ánh mắt cô từ mờ mịt biến thành vui sướng, mà sau đó hoàn toàn là ánh mặt trời ngàn dặm tươi sáng.

Và cả động tác xoa bụng của cô, tràn ngập hào quang của tình mẹ.

Ngay cả Triệu Bách Xuyên, đã nhìn quen đủ loại vẻ đẹp trong giới, cũng bị cảnh tượng này làm cho ngây người.

,

“Anh nhìn thấy rồi?” Cô đi ra từ khoa phụ sản như vậy , là ai cũng sẽ đoán được.

Cô rất vui vẻ, tin tức thế này, vốn dĩ phải chia sẻ với Cố Thừa Diệu đầu tiên.

Có điều để Triệu Bách Xuyên bắt gặp, cô cũng không có ý giấu giếm, gật đầu, trên khuôn mặt có ý cười rõ ràng.

“Ừ.”

“Đúng vậy. Tôi mang thai rồi.”

,

“Chúc mừng.” Trong lòng Triệu Bách Xuyên chua chát, nhưng vẫn đưa ra lời chúc phúc chân thành nhất.

“Cám ơn.”

Diêu Hữu Thiên sắc mặt vui mừng, lúc đối diện với khuôn cằm gầy gò của Triệu Bách Xuyên thì lại mím môi, cẩn thận nhìn trộm anh một cái, chỉ hơn một tháng không gặp, phát hiện sắc mặt của anh tiều tụy đến dọa người.

Vẻ vui mừng trên mặt biến mất, thay bằng phần quan tâm: “Anh không sao chứ?”

Triệu Bách Xuyên nhẹ nhàng lắc đầu, trong mắt có vẻ tự giễu rõ ràng: “Không sao, tôi đã sống được thêm rất nhiều ngày rồi, đã kiếm lời rồi.”

Trong nháy mắt tâm trạng Diêu Hữu Thiên đã kém đi, đưa tay vỗ vỗ vai anh: “Anh đừng nghĩ như vậy. Bây giờ y học phát triển như vậy, cho dù trong nước không có cách, có lẽ nước ngoài sẽ có cách. Anh ——“

Vẻ mặt Triệu Bách Xuyên không thay đổi, mấy ngày nay, anh đã liều mạng ép mình nghĩ mình thoáng ra.

Nếu không phải có tâm nguyện chưa hoàn thành, cứ đi như vậy, cũng không thể yêu cầu đòi bồi thường ——

,

“Đừng nói về tôi nữa.” Triệu Bách Xuyên hít sâu một hơi, ánh mắt dừng trên mặt cô: “Bên ngoài trời lạnh, nếu như cô đã mang thai. Hãy về sớm một chút đi. Có cần tôi tiễn cô không?”

“Không cần đau.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu: “Trước tiên tôi phải về công ty một chuyến.”

Hai người cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện, lúc Diêu Hữu Thiên rời đi đột nhiên dừng bước: “Đúng rồi, tôi có thể nhờ anh một chuyện được không?”

“Cô nói đi.”

“Đừng nói với người khác, tôi đã mang thai.” Trong mắt Diêu Hữu Thiên lấp lánh một chút ánh sáng hưng phấn: “Tạm thời tôi không muốn cho người khác biết.”

,

Triệu Bách Xuyên ngẩn ra, rất nhanh đã gật đầu: “Cô yên tâm đi, cho dù tôi muốn nói, cũng không có ai có thể nói.”

Anh đã hoãn lại toàn bộ công việc, quyết định nghỉ ngơi một năm.

Bên phía công ty đã cực kỳ bất mãn với anh. Anh biết rõ nếu không phải vì Triệu Nhã Linh hòa giải cho anh ở bên trong, chỉ sợ hiện giờ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng đã khiến anh lãnh đủ rồi.

Bây giờ ngày nào anh cũng giống như một người già, ngoài mua vật dụng hàng ngày thiết yếu, đến bệnh viện lấy thuốc ra, cũng không chịu ra khỏi cửa nửa bước.

Thật sự giống như anh nói, cho dù muốn nói, cũng không có ai có thể nói.

“Cám ơn anh.” Diêu Hữu Thiên chắp tay trước ngực, trên khuôn mặt thanh lệ thoáng hiện nụ cười hồn nhiên giống như trẻ nhỏ: “Bởi vì, tôi muốn nói cho anh ấy biết đầu tiên.”

,

Trong lòng Triệu Bách Xuyên biết rõ cô xinh đẹp.

Thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúc này của cô, vẫn bị chấn động kinh ngạc.

Cô giống như một cô gái bị hãm sâu vào tình yêu cuồng nhiệt, đã chuẩn bị xong món quà, chỉ để mang đến cho người mình yêu sâu nặng một niềm vui bất ngờ ——

Tim anh đập mạnh và loạn nhịp trong nháy mắt, nếu như người khiến cô yêu tha thiết như thế là mình.

Nếu như người đàn ông có thể khiến cô lộ ra biểu cảm như vậy là mình. Như vậy cho dù lúc này anh thật sự chết đi, hình như cũng không có gì đáng tiếc.

“Biết rồi.” Lý trí của hắn, phản ứng lại trước mong ước của anh: “Tôi hiểu ý của cô. Tôi nghĩ, nhất định anh ta sẽ rất vui mừng.”

,

“Ừm.” Cố Thừa Diệu từng nói rất nhiều lần, bảo cô sinh cho anh một đứa con.

Diêu Hữu Thiên nghĩ, nhất định anh cũng sẽ vui mừng thôi.

Mày mắt cong cong, bên ngoài còn có tuyết đọng chưa tan, nụ cười của cô, lại khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân ——

“Tôi, còn có việc.” Triệu Bách Xuyên đột nhiên không nhìn nổi nữa. Trước khi anh làm ra chuyện đi quá hơn. Anh nghĩ anh vẫn nên duy trì khoảng cách với Diêu Hữu Thiên thì tốt hơn: “Tôi đi trước.”

“Được.” Diêu Hữu Thiên gật đầu, nghĩ đến sức khỏe của anh, không khỏi thêm một câu: “Chú ý sức khỏe. Nếu như cần giúp một tay, xin nhất định phải nói với tôi.”

,

Bước chân của Triệu Bách Xuyên không ngừng, miệng lại trả lời: “Được. Cô cũng vậy nhé.”

Vì nụ cười như trẻ thơ trên khuôn mặt cô, nếu như cô có chuyện gì cần giúp đỡ, anh nhất định sẽ muôn lần chết cũng không từ.

Chỉ là anh hi vọng, cô sẽ không có một ngày cần đến sự giúp đỡ của anh.

Bởi vì điều đó có nghĩa cô sống rất tốt bên cạnh người đàn ông kia.

Vậy thì rất tốt, mà anh đã là một người sắp chết, cho dù trong lòng động lòng vì cô hơn nữa, mơ tưởng hơn nữa, cũng sẽ không gây thêm phiền phức cho cô nữa.

Anh đã mất đi tư cách để bảo vệ cô rồi. Như vậy, là tốt nhất. Thật sự tốt nhất.

Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng không cách nào khắc chế bước chân càng lúc càng nhanh. Cuối cùng gần như có thể gọi là chạy trốn.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

,

Diêu Hữu Thiên nhìn bước chân rời đi vội vã của anh, thật ra trong lòng có chút cảm khái, có chút chua xót.

Một vị ảnh đế sự nghiệp như mặt trời ban trưa, tuổi trẻ tài cao, trẻ tuổi nhất.

Nhưng thân lại mang bệnh hiểm nghèo. Có lẽ chính anh không chú ý đến, khuôn mặt anh đã gầy đến mức nào.

Cô đột nhiên cảm thấy tranh chấp và hiểu lầm giữa mình Cố Thừa Diệu, bây giờ xem ra thật sự không tính là gì.

Ít nhất cơ thể của cô rất khỏe mạnh, cô vẫn còn có những năm tháng rất đẹp, bọn họ vẫn có thể cùng nắm tay nhau đi hết đời này.

,

Hiểu lầm sâu hơn, cũng có một ngày có thể tháo gỡ. Trở ngại nhiều hơn nữa, cũng có một ngày tiêu tan.

Bọn họ yêu nhau, cơ thể khỏe mạnh, có thời gian một đời có thể dây dưa.

Làm người, biết đủ sẽ thấy vui.

Cô sẽ nắm thật chắc lấy cuộc đời của mình, không phụ món quà mà trời cao ban cho cô.

Cố Thừa Diệu, cho dù anh tin hay không, đời này, người em yêu đã là anh, cũng chỉ có anh. Em muốn bên anh cả đời.

Cùng với con của chúng ta. Bên nhau.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Tâm trạng đã thoải mái, Diêu Hữu Thiên lên xe taxi, đang định đi về hướng nhà họ Cố.

Lại nhận được điện thoại của Diêu Hữu Gia.

“Thiên Thiên, bây giờ đến sân bay, về thành phố Y với anh, trong nhà đã xảy ra chuyện.”

Điện thoại vừa kết nối, tin tức truyền đến từ bên kia đã khiến cơ thể cô chấn động.

“Có chuyện gì?” Nhịp tim của Diêu Hữu Thiên đột nhiên nhanh hơn hai nhịp: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

Sau khi anh hai ở nhà hết mùng bảy đã quay về Bắc Đô, trong thời gian đó đã gặp mấy lần, cùng ăn mấy bữa cơm.

,

“Anh đang trên đường đến sâu bay.” Giọng nói của Diêu Hữu Gia mang theo chút lo âu: “Anh đã đặt xong vé máy bay rồi. Cất cánh sau hai giờ. Em chạy tới nhanh một chút. Chắc là đến kịp.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Trong điện thoại không nói rõ được. Em đến nhanh một chút đi.”

Từ sau khi trưởng thành, Diêu Hữu Thiên chưa từng nghe thấy anh hai nói chuyện bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy.

Vẻ nghiêm trọng lộ ra từ lời nói đó khiến trái tim Diêu Hữu Thiên lại một lần nữa căng thẳng. Gần như không suy nghĩ, bảo tài xế thay đổi địa điểm đến.

Trên đường đến sân bay, Diêu Hữu Thiên không quên gọi điện thoại cho Cố Thừa Diệu.

,

Vốn định nói cho anh biết chuyện mình mang thai.

Nhưng với tình hình hiền giờ, rõ ràng không có cách nào nói ra được.

“Trong nhà đã xảy ra chuyện, phải về thành phố Y một chuyến. Bây giờ em sẽ đến san bay.” May mà vì đến bệnh viện kiểm tra, giấy tờ gì của cô cũng mang theo bên người.

Bên kia điện thoại im lặng một hồi, một hồi lâu sau mới lại có âm thanh: “Có chuyện gì?”

“Em không biết, anh trai em bảo em nhanh chóng về nhà.” Diêu Hữu Thiên cúp điện thoại xong đã vội chạy đến sân bay, còn chưa kịp gọi điện thoại về nhà họ Diêu.

“Anh biết rồi.” Sau ba chữ này lại là im lặng hồi lâu, vào lúc Diêu Hữu Thiên cho rằng anh đã cúp điện thoại, bên kia lại truyền tới một câu: “Cần anh về nhà với em không?”

,

“Không cần đâu.” Tạm thời cũng không biết là chuyện gì, kéo anh theo không tốt lắm, huống hồ anh vừa mới trở về Bắc Đô, mới ở cạnh Uông Tú Nga mấy ngày: “Chờ em về xem thử rồi nói tiếp. Anh giúp em nói với bà nội một tiếng.”

“Ừ.” Giọng Cố Thừa Diệu lại nhạt đi, cho dù cách điện thoại, Diêu Hữu Thiên cũng cảm thấy, hình như anh không vui lắm.

Anh đang không vui chuyện gì?

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

【 Hậu trường 】

Thiên Thiên: Tối nay anh có muốn vận động một chút không?

Cố tam thiếu: Muốn muốn muốn. (Hiếm thấy à nha, lại chủ động như thế, cười thầm trong bụng)

Thiên Thiên: Vậy anh không được than khổ, không được nói mệt, hơn nữa không cho ủ rũ, càng không được có chuyện lừa dối.

Cố tam thiếu: Đó là đương nhiên. (Anh lừa dối em lúc nào? Vậy lần XXOO kia có đảm bảo chất lượng hay không? )

Thiên Thiên: Vậy thì tốt. Hôm nay dì lại không đến, anh đi giặt đống quần áo đã để ba ngày rồi đi. Nhớ phải giặt tay, để riêng áo lót và áo khoác ra, nội y, tất phải giặt riêng ——

Cố tam thiếu: . . . . . . . . . . . . %¥#*. . . . . . &*#¥. . . . . . %#. . . . . . (người đã hóa đá)

(Hết chương 231).