Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 230: Cho dù anh tin hay không, người em yêu là anh




Editor: Xám

Con người một loại động vật rất kỳ quái.

Có rất nhiều người, rõ ràng trong lòng hận bạn, chán ghét bạn, thậm chí ước gì bạn chết. Nhưng vẫn muốn ở bên cạnh bạn.

Còn có một loại người, trong lòng biết phải cách xa, cũng biết nếu như không đến gần, mình sẽ không bị thương, nhưng lại không nhịn được, muốn đến gần hơn.

Cái gọi là lao vào chỗ chết, chính là như thế.

Diêu Hữu Thiên đã ăn một bữa tối Valentine tẻ nhạt vô vị nhất từ khi sinh ra tới nay.

,

Một bữa cơm, ngoài đôi câu mở đầu, từ đầu tới cuối cô và Cố Thừa Diệu không nói một câu này.

Cho đến khi bữa cơm này kết thúc, bầu không khí ngột ngạt ấy, khiến trong đầu Diêu Hữu Thiên hiện lên mấy phần mệt mỏi.

Suy nghĩ vòng vo nhiều lần, cuối cùng vẫn chủ động nói ra.

“Hoa đó, em vốn dĩ không biết là anh ấy tặng.”

“Lúc em nhận được, cho rằng là anh. Trong lòng rất vui mừng ——” Đương nhiên là vui rồi, bây giờ bọn họ vẫn đang chiến tranh lạnh, thế nhưng anh vẫn nhớ tặng hoa cho mình. Tại sao có thể không vui?

“Tấm thiệp kia giấu quá kỹ, em không hề nhìn thấy, nếu như thấy, em nhất định sẽ không ôm hoa xuống lầu. Cũng sẽ không để anh nhìn thấy.”

,

“Cho dù anh tin hay không, bây giờ em đã không còn chút quan hệ nào với Chiến Li.”

Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ.

Cô giải thích hết lần này đến lần khác, anh không tin, cô cũng biết mệt mỏi.

“Cố Thừa Diệu, cho dù anh tin hay không, người em yêu bây giờ, là anh.”

Cố Thừa Diệu đã giải quyết sạch sẽ thức ăn, đã định rời đi, đột nhiên nghe thấy những lời này của cô.  

Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Diêu Hữu Thiên.

,

Con ngươi của anh vô cùng sâu thẳm. Diêu Hữu Thiên không thấy rõ tâm trạng của anh lúc này. Cũng không biết anh có tin lời mình nói hay không.

Thật ra cô cảm thấy mệt mỏi, muốn rời đi, muốn buông tay.

Nhưng anh không chịu, vậy thì bọn họ cứ như vậy đi.

Cô bằng lòng cố gắng một lần nữa, khiến anh tin tưởng mình thêm một lần.

Cho dù là kết quả thế nào, ít nhất, cô cũng đã cố gắng.

,

Anh vẫn im lặng, Diêu Hữu Thiên cũng không miễn cưỡng, cầm túi xách của mình đứng lên: “Đi về thôi.”

Tay lại bị Cố Thừa Diệu nắm lấy, anh liếc nhìn khuôn mặt cô hồi hồi lâu, cuối cùng đứng lên: “Đi thôi.”

Anh không nói gì, không có thể hiện rốt cuộc có tin tưởng cô hay không.

Trong lòng Diêu Hữu Thiên không nói rõ được là cảm giác gì. Đây có phải chính là một lần bất trung, trăm lần bất dung?

Mặc dù cô hoàn toàn không hề bất trung với anh, nhưng bị anh bắt gian tận giường, có lẽ trong lòng anh cũng không dễ chịu.

Cô có thể hiểu được, nhưng không thể luôn lấy lòng, nhân nhượng anh như vậy.

Bởi vì cô cũng biết mệt.

,

Lòng bàn tay bị anh nắm chặt, cô cho rằng có thể về nhà rồi, nhưng không ngờ anh còn sắp xếp những tiết mục khác.

Bọn họ đi tắm suối nước nóng. Suối nước nóng ở ngay trong club. Nước suối ấm áp, mang theo khí nóng, tuôn ra từ núi.

Ngâm người xuống, không chỉ cơ thể trở nên ấm áp, hình như những phiền não kia cũng biến mất không thấy nữa.

Anh vẫn không nói gì, sắc mặt lại dịu đi không ít. Nhớ đến lời giải thích của cô, anh cũng đã nghe lọt được ít nhiều.  

Một đêm này, bầu không khí giữa bọn họ, đã bình thản hơn không ít.

,

Anh không lạnh mặt với cô nữa, hai người, thỉnh thoảng còn có thể tán gẫu một vài chuyện khác.

Nói đến Cố Tĩnh Đình, nói đến mấy lần chia tay rồi lại tái hợp giữa cô và Đường Diệc Thâm.

Thật ra những chuyện này Cố Tĩnh Đình vốn không hề kể với anh, chỉ là khoảng thời gian đó thỉnh thoảng nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, bà đều mang vẻ mặt lo lắng.

Có thể khiến cho Kiều Tâm Uyển lo lắng, đương nhiên chỉ có con gái Cố Tĩnh Đình.

Mặc dù anh ghen, cũng biết trọng lượng của mình trong lòng ba mẹ không bằng Cố Tĩnh Đình.

,

Anh có lòng gần gũi hơn quan hệ của hai người, Diêu Hữu Thiên cũng biết thuận thế làm theo. Kể một vài chuyện lý thú lúc nhỏ của mình.

Ví dụ như có một lần có một người cầm phế phẩm đến bán. Trong nhà chỉ có cô và anh tư, lúc ấy cô còn nhỏ, Diêu Hữu Thế cũng chỉ lơ mơ.

Lại xem sắt vụn người ta mang đến thành đồng mà mua.

Lúc đó Tuyên Tĩnh Ngôn có một cái hộp nhỏ đựng tiền, bọn họ nhìn thấy người nọ đáng thương, mang hết tiền cho người đó.

Tuyên Tĩnh Ngôn về nhà tức gần chết, muốn nổi giận, vẫn bị Diêu Hữu Thiên ngăn lại.

“Xem con gái anh tài giỏi như vậy, đã biết giúp chuyện làm ăn rồi. Chuyện tính toán sổ sách này, bây giờ nó còn nhỏ, từ từ rồi sẽ biết.”

,

“Ba em đối xử với em thật sự rất tốt.” Trong lòng Cố Thừa Diệu có chút ghen tỵ, nghĩ đến Diêu Đại Phát vẫn luôn bao che: “Chẳng trách nhìn thấy anh và người phụ nữ khác đứng chung, đã chỉ trích anh không đầu không đuổi rồi.”

Sắc mặt Diêu Hữu Thiên hơi hồng, bởi vì hơi nóng xông lên.

“Con người ba em, chính là như thế, anh đừng so đo nhé.”

Cố Thừa Diệu không nói gì, nếu thật sự muốn so đo, đã so đo từ lâu rồi.

Anh lớn thế này, người dám bạt tai anh, Diêu Đại Phát vẫn là người đầu tiên.

,

Diêu Hữu Thiên nhìn sắc mặt anh, hình như còn có chút lo lắng anh sẽ không vui, lại nói sang chuyện khác.

Hai người tắm suối nước nóng một lát, lúc này mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Cả buổi tối, Diêu Hữu Thiên vốn dĩ cho rằng anh sẽ đụng vào mình. Vào lúc tay anh chạm vào mình, đã có chuẩn bị, nhưng cơ thể vẫn không nhịn được mà cực kỳ căng thẳng.

Bàn tay đặt trên eo cô vì phản ứng của cô mà dừng lại một chút. Nhưng cuối cùng vẫn không làm gì khác, chỉ là ôm cô ngủ thật sâu.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thời gian tiếp tục trôi qua thêm một tuần lễ.

Bước chân của đầu xuân tiếp tục tiến lên phía trước, cuối cùng trong không khí của Bắc Đô cũng truyền đến chút ấm áp.

Cả tuần này Diêu Hữu Thiên vẫn bận rộn như trước. Chuyện công trình, còn có vấn đề phải giải quyết phía sau, mặc dù cô không ở thành phố Y, nhưng vẫn phải quan tâm đến những vấn đề này.

Không dễ dàng gì, dưới kết quả các bên đều nỗ lực, sóng gió của tập đoàn Chính Phát xem như đã được dẹp yên.

Mà Hồng Cảnh cũng đã đàm phán thỏa thuận bồi thường sơ bộ với Chính Phát, dĩ nhiên, thỏa thuận này không do Chiến Li đi đàm phán.

Diêu Hữu Quốc cố ý gọi điện thoại, nói với cô chuyện này.

Đồng thời còn nói cho cô biết một chuyện khác, nói Chiến Li lại đến Bắc Đô rồi ——

,

Nghe thấy câu này, Diêu Hữu Thiên đã không còn kinh ngạc một chút nào.

Nói không chừng cô nhận được bó hoa kia chính là một dự báo, nhắc nhở Chiến Li sẽ không buông tay dễ dàng như vậy.

Trái tim hơi chua chát, thật ra cô rất không hi vọng Chiến Li sẽ như vậy.

Mối tình kia, đau lòng cũng được, ngọt ngào cũng được, cuối cùng là đau khổ cũng được.

Bây giờ đã trôi qua bảy năm rồi.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Năm đó, cô không thể bảo đảm. Nếu như cô không gặp được Cố Thừa Diệu, nếu như lúc cô vừa khôi phục trí nhớ thì mình vẫn còn độc thân, có tiếp tục ở bên cạnh Chiến Li hay không.

,

Nhưng cô càng biết rõ không có nếu như.

Trong tuần này, quan hệ giữa cô và Cố Thừa Diệu đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Anh không còn chiến tranh lạnh với cô nữa, nhiều khi, bọn họ cùng tiếp Uông Tú Nga, tản bộ sau bữa cơm, thỉnh thoảng đưa cô đi chơi.

Anh đã trở lại thành người đàn ông phóng đãng bất kham, lại có mấy phần tùy tiện của hơn một tháng trước.

Mà một điều khiến cô cảm thấy rất cảm động, là mấy ngày nay, anh thật sự không đụng vào mình nữa.

,

Đêm ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi, mặc dù cô không bị tổn thương gì, nhưng cuối cùng trong lòng có trở ngại, không muốn anh đụng vào mình nữa.

Rất nhiều lần cô đều cảm thấy anh sắp không nhịn được nữa. Nhưng đến giây phút cuối cùng lại thu tay.

Cho dù anh có còn tin mình hay không, Diêu Hữu Thiên đều không có cách nào nhắc đến hai chữ ly hôn nữa.

Thậm chí cảm thấy cứ như vậy, chậm rãi tiếp tục sống cùng anh. Có lẽ có một ngày, anh sẽ nghĩ rõ ràng, sẽ tin tối hôm đó mình không hề phản bội anh.

Bọn họ lại có thể quay về như trước.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thời gian thoáng cái đã đến chủ nhật. Sáng sớm hôm nay Diêu Hữu Thiên đã bị Cố Tĩnh Đình lôi dậy.

“Lần trước em nói muốn làm bánh bí đao, chị vẫn nhớ, bây giờ em không thể kiếm cớ thêm được đâu. Hôm nay đúng lúc chị có thời gian. Đến đây, chúng ta cùng nhau vào bếp.”

“Nguyên liệu em cần, chị đều bảo Tiểu Tô mua xong rồi, chỉ chờ em làm thôi.”

Khoảng thời gian này Cố Tĩnh Đình hết chúc tết nhà này, lại đến tụ tập nhà kia. Ăn rất nhiều sơn hào hải vị. Cảm thấy mồm miệng không có vị gì.

Cho nên hôm nay đã nhớ đến món ăn vặt Diêu Hữu Thiên nói.

,

Đúng lúc là chủ nhật, cô cũng có thời gian.

Diêu Hữu Thiên thật sự phì cười, không ngờ Cố Tĩnh Đình diện mạo xinh đẹp, cũng sẽ có một mặt như thế. Thật đúng là khiến cô kinh ngạc.

“Được. Bây giờ em sẽ làm.” Diêu Hữu Thiên cười nhẹ dịu dàng.

Vào phòng bếp, lấy ruột bí đao ra, băm nhỏ, lại cho tinh bột vào, trộn lẫn, cho dầu ăn vào chảo, đúng lúc đang định rán, Tiểu Tô đột nhiên kêu lên một tiếng.

“A. Tuyết rơi.”

“A? Tuyết rơi sao?” Cố Tĩnh Đình cũng kinh ngạc, đây là trận tuyết đầu tiên của mùa xuân năm nay, không nhịn được muốn ra ngoài xem một chút.

,

Diêu Hữu Thiên cũng muốn ra ngoài, có điều chảo dầu đã bắt đầu tỏa nhiệt, cô đang định cho nhỏ lửa, mùi khói dầu lại khiến trong cổ họng cô đột nhiên buồn nôn một hồi.

Cảm giác buồn nôn trào lên trong cổ họng làm thế nào cũng không nén xuống được, rõ ràng phòng bếp có máy hút mùi, mùi khói dầu cũng không rõ, cô lại cảm thấy sặc sụa đến mức cả người khó chịu.

Đi tới trước chậu rửa rồi dừng lại, muốn nôn nhưng lại không nôn nổi cái gì.

Cô hít sâu một hơi, lại rót cho mình một cốc nước nén cảm giác kia xuống.

Cô đang bị cảm sao?

,

“Thật sự đổ tuyết rồi. Lớn quá.” Cố Tĩnh Đình đã đi từ bên ngoài vào, thấy Diêu Hữu Thiên đứng ở trước chậu rửa, có chút kinh ngạc: “Thiên Thiên, sao vậy?”

“. . . Không sao.” Diêu Hữu Thiên lắc đầu, không nói ra được một câu nào.

Trong lòng cô một dự cảm rất kinh hãi.

Mơ hồ nghĩ đến một chuyện, kỳ kinh của cô, hình như đã chậm rất nhiều ngày rồi chưa tới.

Lần trước đến, là lúc về thành phố Y, bây giờ cách lúc đó đã hơn một tháng rồi.

,

Hơn một tháng nay,  xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô đã sắp quên mất.

Tay lại xoa cổ họng, cảm giác buồn nôn đó lại kéo tới.

Uống sạch nước trong cốc, lại đối diện với Cố Tĩnh Đình đầy vẻ quan tâm: “Thiên Thiên?”