Hôn Nhân Mỏng Manh, Chồng Trước Quá Ngang Tàng

Chương 228: Valentine (Lễ tình nhân)




Editor: Xám

Mùng một đầu năm, Cố Thừa Diệu và Diêu Hữu Thiên đều dậy rất sớm. Không hề nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua, nắm tay nhau cùng đi chúc tết trưởng bối.

Uông Tú Nga từ lâu đã chuẩn bị xong một bao lì xì cho Diêu Hữu Thiên: “Năm mới thuận lợi. Chóng sinh một em bé trắng mập.”

Diêu Hữu Thiên nhận lấy, gật đầu, trên mặt đã không còn vẻ ngại ngùng như lần đầu bọn họ bảo mình sinh con.

Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ, cùng với Cố Học Văn và Tả Phán Tình đều đã chuẩn bị quà. Đương nhiên Trần Tĩnh Như và Cố Chí Cương cũng đã chuẩn bị.

Năm nay Diêu Hữu Thiên được tính là cô dâu mới. Cô dâu mới năm đầu tiên là người nhận được lì xì.

Ngoài cô ra, chính là Tiểu Hạo Triết. Vài trưởng bối đều tặng bao tiền lì xì.

,

Thời gian tiếp theo, lại bận bịu đi khắp nơi chúc tết.

Cả tết, Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu không hề nhàn rỗi,  chúc tết nhà các bác, sau đó cùng chơi với đám bạn từ nhỏ của anh.

Sau khi mọi người đã thân quen, sau này Diêu Hữu Thiên xuất hiện, cũng sẽ gọi các chị em của mình.

Đều là người trẻ tuổi, tụ tập một chỗ, chơi rất cởi mở, cực kì náo nhiệt. Chỉ có Kiều Thành Trạch, hình như vẫn cực kỳ kiêng kỵ Doanh Diễm Kiều. Lần nào nhìn thấy cô cũng đều đi vòng qua.

Điều này khiến cho Lý Khả Nghi nói đùa mấy lần.

,

Qua mùng bảy âm lịch, thì sẽ bắt đầu đi làm. Diêu Hữu Thiên đã tiếp quản công việc ở Bắc Đô của tập đoàn Chính Phát.

Vốn dĩ trước đây cô đi làm ở Chính Phát, cũng không có gì không quen. Chỉ là hơi nhiều việc một chút.

Tiểu Vi là trợ thủ đắc lực của cô, đương nhiên cũng theo cô về Bắc Đô.

Phía bên Diêu Hữu Thiên bận chuyện công việc, Cố Thừa Diệu cũng không nhàn rỗi, ngoài GC. Anh cũng muốn quay về giúp đỡ Cố thị.

Hai người, đều bận việc của mình.

Ban ngày đi làm, buổi tối mới ở chung. Bình an vô sự đồng thời rất ít nói chuyện.

,

Diêu Hữu Thiên không có ý trốn tránh, chỉ là công ty nhiều việc, cộng thêm bây giờ vẫn là đầu năm, chuyện ly hôn, dĩ nhiên không thể nhắc tới.

Chỉ chớp mắt, đã đến Tết Nguyên Tiêu.

Tết Nguyên Tiêu năm nay vừa khéo lệch với Valentine 14/2 một ngày, sự khác biệt là, Tết Nguyên Tiêu là vào chủ nhật, mà Valentine lại là thứ hai.

Diêu Hữu Thiên không biết những điều này, thật ra cô không để ý ngày tháng lắm.

Valentine hàng năm trước đây, cũng chỉ là Triệu Nhân Uyên chuẩn bị cho cô một món quà, lại thêm cùng nhau ăn một bữa cơm.

Không khí của Tết Nguyên Tiêu, náo nhiệt hơn Valentine nhiều.

,

Lúc ăn bữa sáng, Uông Tú Nga đã cố ý nhắc tới một lần, hôm nay là tết Nguyên Tiêu. Càng liên tục dặn dò những người trẻ tuổi như Diêu Hữu Thiên và Cố Thừa Diệu, bảo bọn họ buổi tối nhất định phải về ăn cơm.

Đoàn viên sum vầy mà.

Diêu Hữu Thiên không ra ngoài. Dù sao cũng là chủ nhật, cô bèn ở nhà tiếp Uông Tú Nga.

Cố Thừa Diệu lại đi ra ngoài, mấy ngày nay anh đi sớm về trễ, có vẻ còn bận hơn cô.

Ăn xong cơm trưa, Diêu Hữu Thiên gọi người giúp việc tới, bảo đối phương đi chợ mua một chút bột gạo nếp.

Hàng năm nhà cô ăn tết Nguyên Tiêu, bánh trôi đều do Tuyên Tĩnh Ngôn làm. Bây giờ những đồ đông lạnh mua ăn ngay kia đều không ngon.

,

Uông Tú Nga vừa nghe cô nói muốn tự tay làm bánh trôi, cũng rất hào hứng.

Bảo người giúp việc Tiểu Tô mua bột gạo nếp về, lại bảo cô ấy cùng giúp một tay.

Thật ra Diêu Hữu Thiên chưa từng tự mình làm bao giờ, chỉ là vào lúc Tuyên Tĩnh Ngôn làm bánh trôi, cô giúp đỡ một chút.

Chỉ là không làm cản trở nhiệt tình của cô. Đặc biệt gọi điện thoại hỏi Tuyên Tĩnh Ngôn làm thế nào, có những bước nào.

Cho bao nhiêu nước, cho bao nhiêu bột nếp?

,

Diêu Hữu Thiên hỏi rõ ràng xong, cảm thấy không có vấn đề gì lớn, bắt đầu làm với Tiểu Tô.

Cố Tĩnh Đình cũng rất hăng hái, cô biết nấu ăn, nhưng thật sự vẫn chưa từng tự làm những món này.

Có người giúp một tay, chuyện nhanh hơn nhiều.

Có thể làm nhân bánh trôi, chỉ có vài thứ, tương vừng, bơ lạc, bánh đậu.

“Món này ngoài luộc ra, còn có thể rán.” Diêu Hữu Thiên nhớ lại cách làm ở nhà: “Bọc một lớp vừng ra bên ngoài, bỏ vào trong chảo rán, rất thơm.”

,

Cố Tĩnh Đình nặn bánh trôi trên tay xong, đầu ngón tay giơ lên, quyết định cực kỳ hớn hở: “Để Tiểu Tô đun nóng chảo, chúng ta làm nhiều như vậy, luộc một nửa, rán một nửa là được rồi.”

“Được.” Diêu hữu thiên cười gật đầu, bảo Tiểu Tô làm nóng chảo. Mà cô và Cố Tĩnh Đình lại tiếp tục.

Cố Tĩnh Đình nặn xong một viên bánh trôi đặt lên thớt, ánh mắt nhìn Diêu Hữu Thiên một cái: “Thật không nhìn ra, Thiên Thiên em còn biết làm bánh trôi.”

“Cái này không tính là gì” Đây thật sự không thể coi là bản lĩnh: “Lúc còn bé gia đình điều kiện bình thường, có lúc thèm ăn, mẹ em cũng chỉ có thể nghĩ cách.”

Thật ra không thể gọi là điều kiện bình thường, thật sự là sống hơi khổ một chút.

Con nhỏ không có thịt ăn, thiếu chất béo. Tuyên Tĩnh Ngôn đành phải nghĩ cách.

,

Làm một vài món rán dầu mỡ gì đó.

“Quê bọn em còn có một loại. Trộn khoai môn với tinh bột lại với nhau, sau đó rán bánh khoai môn thành vàng ruộm, ăn rất ngon.”

“Mẹ em đặc biệt có sáng kiến, lúc nhỏ, bà ấy sẽ lấy ruột bí đao ra, bỏ hạt, băm nhỏ, trộn với tinh bột, làm thành bánh bí đao ——“

“Phì.” Khóe miệng Cố Tĩnh Đình co rút: “Bí đao? Chị thật sự chưa từng nghe thấy món như vậy.”

“Nhưng thật sự rất ngon.” Lúc Diêu Hữu Thiên nói chuyện, động tác trên tay không ngừng: “Nếu chị thích, lúc khác em làm cho chị ăn.”

Đồ cho thêm tinh bột, lại chiên dầu. Ăn vào bụng có thể chống đói.

,

Những năm tháng Lúc nhà họ Diêu vẫn chưa trở nên giàu có, ăn cơm chỉ miễn cưỡng no bụng.

Những món đồ ăn vặt kia, cùng với cảnh tượng mẹ ở trong phòng bếp nghĩ cách không để các con của mình bị đói bụng.

Đã trở thành tài sản cả đời của Diêu Hữu Thiên.

Cho dù cô đã trưởng thành, đi qua rất nhiều nơi, ăn những món sơn hào hải vị trước giờ cô chưa từng nếm qua.

Đối với cô mà nói, món ngon nhất, cũng chỉ là bánh bí đao mẹ rán, bánh khoai môn mẹ làm ——

,

“Được.” Cố Tĩnh Đình cười gật đầu: “Nói rồi đấy, ngày mai chị sẽ bảo Tiểu Tô đi mua bí đao.”

“Vậy mua thêm chút khoai môn, em rán luôn.”

Cố Tĩnh Đình cười rất rực rỡ, đối với người em dâu này, càng nhìn càng thuận mắt, cũng càng quyết định phải tìm cho ra kẻ ném đá giấu tay kia.

Có điều cô lại chưa từng hỏi Diêu Hữu Thiên chuyện một tháng trước, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Không hiểu sao, cô tin tưởng Diêu Hữu Thiên.

Nhưng sự tin tưởng này, đứng ở góc độ người ngoài cuộc sáng suốt.

Về phần tại sao Cố Thừa Diệu không tin, là bởi vì anh quan tâm sẽ bị loạn, mất chừng mực.

,

Phòng bếp trong nhà rất lớn, bếp lò ở bên cạnh, ở giữa là tấm thớt. Cố Tĩnh Đình và Diêu Hữu Thiên, cộng thêm hai cô bảo mẫu đang bận rộn bên trong.

Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.

Cố Thừa Diệu đứng ở cửa nhìn một màn bên trong, không đi vào.

Anh nhìn thấy Diêu Hữu Thiên mày mắt cong cong, dáng vẻ có ý cười rất nhạt.

Những món cô nói, anh cũng chưa ăn bao giờ.

,

Nhưng nụ cười ký ức trên mặt cô, lại dịu dàng như vậy.

Khuôn mặt thanh lệ, lúc nói về tuổi thơ tràn đầy dịu dàng, vui vẻ, và cả hoài niệm.

Vẻ mặt này của cô, đã rất lâu rồi anh không nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Thừa Diệu, đột nhiên trở nên u ám.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thứ hai, đã qua mười lăm tháng giêng, bầu không khí ngày tết xem như đã qua hơn nửa rồi.

Diêu Hữu Thiên bắt mình đặt tâm tư trở lại công việc. Vấn đề công trình của tập đoàn Chính Phát ở thành phố Y vừa mới giải quyết.

Lòng tin của Hội đồng quản trị vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, bọn họ còn có một số công việc phía sau cần làm.

Sáng sớm, lúc Tiểu Vi cầm văn kiện đến cho cô ký, sắc mặt có chút kích động.

“Tổng giám đốc, buổi chiều tôi có thể về sớm một chút được không?”

Diêu Hữu Thiên ngẩng đầu, chuyển văn kiện trên tay đến tay cô ấy: “Có chuyện gì sao?”

,

“Vâng.” Tiểu Vi dùng sức gật gật đầu: “Tôi muốn đi hẹn hò.”

Nói xong những lời này, mặt cô hơi hồng: “Hôm nay là Valentine mà.”

Valentine?

Diêu Hữu Thiên ngẩn ra, lúc này mới đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, trước đó xem báo nói sau ngày Tết Nguyên tiêu năm nay chính là Valentine.

Đồng thời nhớ lại ngày này năm ngoái, cô và Cố Thừa Diệu đã nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Thì ra bất tri bất giác, đã qua một năm rồi.

“Tổng giám đốc?" Vẻ mặt Tiểu Vi có chút thấp thỏm, Diêu Hữu Thiên khôi phục tinh thần, khoát tay áo: “Không sao, cô muốn đi trước thì cứ đi đi.”

,

“Cám ơn Tổng giám đốc.” Tiểu Vi khom người, nụ cười trên mặt càng rực rỡ hơn: “Chi bằng Tổng giám đốc cũng tan ca sớm một chút đi. Dù sao một năm mới có một lần thôi mà.”

Một năm một lần sao?

Không nhớ là hát trong bài ca nào, gả đúng người, ngày nào cũng là Valentine.

Gả sai người, ngày lễ gì cũng chỉ còn lại một mình mình.

Nghĩ đến giờ cô vẫn đang chiến tranh lạnh với Cố Thừa Diệu, vẻ mặt Diêu Hữu Thiên có chút ảm đạm.

Ra hiệu cho Tiểu Vi có thể đi ra ngoài.

,

Cửa phòng làm việc lại đóng lại, bên trong đã phòng khôi phục sự an tĩnh.

Diêu Hữu Thiên đứng ở trước cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ như nước ở bên ngoài.

Một năm nữa rồi.

Thì ra thời gian trôi nhanh như vậy.

,

Cô còn nhớ cảnh tượng Cố Thừa Diệu lạnh mặt, lần lữa mãi mới cùng mình đến Cục Dân Chính làm giấy chứng nhận vào một năm trước.

Cô cũng nhớ lúc mới kết hôn, anh chưa bao giờ có vẻ mặt hòa nhã với cô, lúc nào cũng dùng mặt lạnh với cô.

Nhưng những ký ức đó, lúc này đều trở nên có chút mơ hồ.

Một năm này, xảy ra quá nhiều chuyện. Cô từ cô Diêu, biến thành cô Cố.

Chỉ nhớ sự rung động trong lòng khi nằm sấp trên vai anh, nhớ khoảnh khắc cô động lòng vì anh.

,

Còn nhớ lúc anh đỏ mặt, căm hận trừng mắt nhìn mình nhưng không có cách nào làm khó dễ cô.

Càng nhớ dáng vẻ miệng anh tuy cứng, nhưng lúc đối mặt với cô lại rất dịu dàng. Nhớ cảnh tượng anh dắt tay mình, cùng đi xem phim kinh dị.

Vào lúc cô sợ hãi, anh sẽ luôn bảo vệ cô thật chặt trong lòng.

Cô còn nhớ mỗi lần ra ngoài, chỉ cần đi đến nơi đông người, anh đều sẽ nắm chặt tay cô, không để cô có cơ hội vùng ra.

Có một số chuyện, bạn cho rằng mình sẽ quên đi. Nhưng làm thế nào cũng không thể quên được.

Có một số chuyện bạn cho rằng mình sẽ nhớ suốt đời, nhưng bất tri bất giác lại quên đi.