Editor: Xám
Trong phòng bao của quầy bar ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi.
Cố Tĩnh Đình nhìn em trai coi rượu như nước, đã giải quyết xong hơn phân nửa chai rượu mạnh: “Cho dù khu nghỉ dưỡng Vân Khởi là của nhà họ Cố, uống rượu không lấy tiền, em cũng không cần uống như vậy chứ?”
Cố Thừa Diệu liếc cô một cái, lại rót đầy cho mình một ly.
Lúc đang định bưng lên uống, Cố Tĩnh Đình đã chặn tay anh lại: “Đủ rồi. Đừng uống nữa.”
“Đừng lo cho em.” Liếc nhìn Đường Diệc Thâm ngồi ở bên cạnh không nói lời nào: “Hai người đi nghỉ ngơi đi, không phải còn dẫn theo Tiểu Triết sao?”
,
“Tiểu Triết có bảo mẫu.” Cố Tĩnh Đình không nhìn nổi bộ dạng này của em trai: “Rốt cuộc em đã gặp chuyện gì? Một mình uống rượu ở đây? Lúc này, em nên ở cùng vợ chứ?”
“. . . . . .” Cô nói chưa dứt lời, vừa nói trong lòng Cố Thừa Diệu càng hận hơn, bưng rượu trên tay lên uống một hơi cạn sạch. Cặp mắt ửng hồng: “Đừng nhắc đến cô ấy.”
Có vấn đề.
Cố Tĩnh Đình nhìn Đường Diệc Thâm một cái, cắn môi, cẩn thận nheo mắt nhìn sắc mặt em trai, nhẹ nhàng mở miệng: “Các em, cãi nhau?”
Cãi nhau? Chuyện đó gọi là cãi nhau sao?
Cố Thừa Diệu lại muốn rót rượu cho mình, Cố Tĩnh Đình nhanh chóng ngăn cản động tác của anh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em nói rõ ràng đi.”
,
“Bọn em không cãi nhau.” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Chỉ là cô ấy không yêu em thôi.”
A. Yêu?
Lần trước Cố Tĩnh Đình nghe thấy em trai nói đến chữ này, vẫn là lúc anh đang qua lại với Bạch Yên Nhiên.
Anh nói, anh rất yêu Bạch Yên Nhiên, nhất định phải cưới Bạch Yên Nhiên.
Thời gian chưa tới một năm, Cố Thừa Diệu lại nói đến chữ yêu, nhưng là vì vợ của anh?
“Em, nói Thiên Thiên không yêu em?”
,
Cố Thừa Diệu nghĩ đến Chiến Li, sắc mặt u ám khó coi: “Không biết.”
Diêu Hữu Thiên từng nói, cô yêu anh, chỉ là, anh lại không tin.
“Cô ấy có một người thương là thanh mai trúc mã. Mấy năm trước, cô ấy gặp tai nạn xe cộ, mất trí nhớ, đã quên mất người đó, bây giờ, cô ấy nhớ ra rồi.”
Lúc Cố Thừa Diệu nói, đôi mắt hiện rõ tơ máu đỏ: “Cô ấy nói, cô ấy yêu em. Nhưng lại lên giường với người đàn ông khác.”
Hơn nữa còn ngay trước mắt anh.
“Cái gì?” Cố Tĩnh Đình mở to hai mắt, mặc dù cô và Diêu Hữu Thiên tiếp xúc chưa nhiều lắm, nhưng dù thế nào cũng không thấy cô ấy giống người phụ nữ ngoại tình trong hôn nhâu: “Em, em nói đùa sao?”
,
Cố Thừa Diệu lạnh lùng nhìn cô một cái: “Chị cảm thấy, em sẽ nói đùa chuyện như vậy sao?”
Người của anh, không tìm ra chứng cớ.
Video kia, người phụ nữ cùng vào một phòng với Chiến Li. Người phụ nữ ôm ấp Chiến Li ——
Anh tận mắt nhìn thấy là vợ của anh. Diêu Hữu Thiên, còn có thể nhầm?
Càng buồn cười hơn chính là anh, anh lại muốn tha thứ cho cô, cùng cô bắt đầu một lần nữa.
Nhưng người ta hoàn toàn không thích. Vừa xoay người đã lại chạy vào lòng Chiến Li.
,
“Thừa Diệu, có phải em đã hiểu lầm rồi không?” Câu chuyện mất trí nhớ cẩu huyết như vậy, cũng có? Thật đúng là ——
“Em tận mắt nhìn thấy? Sao có thể là hiểu lầm?” Tâm trạng Cố Thừa Diệu cực kỳ tồi tệ: “Chị, chị đi nghỉ ngơi đi, không cần lo em.”
“Nhưng ——” Cố Tĩnh Đình thật sự không tin, chỉ là: “Em tận mắt nhìn thấy? Ý của em là. Em tận mắt bắt được Diêu Hữu Thiên cùng với một người đàn ông khác ——“
“Bắt gian tại giường.” Vẻ mặt Cố Thừa Diệu cực lạnh, giọng nói lại lạnh nhạt đến tội cùng.
Mấy ngày nay, anh nỗ lực bắt mình tin tưởng Diêu Hữu Thiên, nhưng mỗi lần nhớ tới một màn anh đã từng tận mắt nhìn thấy, anh lại không thể nào tin nổi Diêu hữu thiên.
,
Cố Tĩnh Đình mím chặt môi, nhìn Đường Diệc Thâm vẫn không nói một lời một cái, Quyết định hỏi rõ ràng: “Em nói rõ chuyện cho chị.”
“Không có gì đáng nói.”
Cố Thừa Diệu không muốn nói, bị phụ nữ phản bội, hơn nữa sau khi bị phản bội, mới phát hiện ra mình đã yêu người phụ nữ kia.
Anh thật cảm thấy. Mình chính là một kẻ ngốc, chính là kẻ đại ngốc số một ——
“Em có nói hay không?” Cố Tĩnh Đình muốn hỏi rõ ràng: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Cố Thừa Diệu nhìn chị mình một hồi lâu, cuối cùng cười khổ một tiếng. Buông rượu trên tay xuống, nói đơn giản một lượt chuyện xảy ra trước kỳ họp thường niên mấy ngày.
,
“Cô ấy vẫn nói với em. Muốn em tin tưởng cô ấy, nhưng cho dù ai nhìn thấy, cũng sẽ hiểu lầm. Em tận mắt nhìn thấy cô ấy đi vào phòng người khác, tận mắt nhìn thấy cô ấy ——“
Câu nói kế tiếp, Cố Thừa Diệu không nói nổi nữa, một màn kia thật sự khiến cho vẻ mặt anh đau đớn.
“Chị nói, em phải tin tưởng cô ấy thế nào đây?”
Cố Tĩnh Đình trầm mặc, Cố Thừa Diệu lại nhếch khóe môi lên giễu cợt: “Càng buồn cười hơn chính là, cô ấy vẫn nói với em, cô ấy bị người đánh hôn mê, hoàn toàn không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì? Vì câu này của cô ấy, em điều tra hai ngày, nhưng vẫn không lấy được một chút kết quả nào.”
,
Cố Thừa Diệu càng uống càng say, lời nói lại càng nói càng nhiều.
Sắc mặt Cố Tĩnh Đình cũng càng lúc càng u ám. Nhìn em trai uống đến mức dần say, trên khuôn mặt kiều diễm thoáng hiện vẻ phẫn nộ. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt Đường Diệc Thâm, phía trên cũng mang vẻ không dám tin.
Sắc mặt Đường Diệc Thâm cũng có chút nặng nề, nhìn Cố Thừa Diệu uống rượu hết ly này đến ly khác, cuối cùng khiến mình say mèm, anh nhíu mày, nhìn về phía vợ mình.
“Xem ra, cho dù đến hết năm, em cũng không thể theo anh trở về nước Mỹ rồi.” Cố Tĩnh Đình nghiêm mặt. Lại có người dám tính kế em trai của mình?
Cô lại không biết chút nào?
,
“Vui vẻ theo hầu.” Đường Diệc Thâm kéo tay cô: “Em ở đâu, anh sẽ ở đó.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” Trong mắt Cố Tĩnh Đình có chút ý cười và dịu dàng hiện lên.
Có điều nhìn thấy em trai say khướt, vẻ ôn hòa bên trong đã rút đi, chỉ còn có ánh sáng sắc bén và nguy hiểm.
Ức hiếp đến nhà họ Cố, thật sự là chán sống rồi.
Rốt cuộc là ai đã dùng kế sách này?
Nếu như điều Cố Thừa Diệu nói là thật, vậy thì, người đàn ông cấu kết với Diêu Hữu Thiên, đáng chết.
,
Nếu như điều Diêu Hữu Thiên nói là thật, vậy thì thủ đoạn của đối phương thực sự quá cao minh.
Cho dù là ai, ức hiếp em trai của cô, cô đều sẽ không bỏ qua.
Lấy điện thoại di động ra ấn hai con số, điện thoại nhanh kết nối.
“Là tôi, giúp tôi làm một việc.”
Muốn giúp Cố Thừa Diệu, trước hết bắt đầu xem từ chỗ rốt cuộc Diêu Hữu Thiên có phải bị người ta đánh ngất hay không đi.
Đêm. Càng lúc càng muộn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Diêu Hữu Thiên ngủ một giấc đến ngày hôm sau. Khi tỉnh lại, bên cạnh chỉ còn lại một mình mình.
Đã không thấy bóng dáng Cố Thừa Diệu.
Nhớ đến những đoạn ngắn điên cuồng của ngày hôm qua, lại nghĩ đến sự bức ép nhiều lần của anh.
Diêu Hữu Thiên thở thật dài, cùng lúc anh ép mình thừa nhận yêu anh, chẳng phải là cô đang nói lời trong lòng mình?
,
Cố Thừa Diệu, thật ra anh không cần ép buộc em, em thật sự yêu anh.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
Mặc dù anh không tin.
“Nhớ thật kỹ, cô là của tôi, cách xa tên họ Chiến kia ra một chút.”
Cô, đương nhiên cũng biết.
Nhưng mà trước mắt, thật sự có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Tìm ra quần áo của mình, áo khoác vẫn hoàn chỉnh, đồ lót bên trong lại bị Cố Thừa Diệu xé rách rồi.
,
Bất đắc dĩ, đành phải tìm điện thoại gọi người mang quần áo tới,
Phía trên có mấy cuộc gọi nhỡ, có Diêu Hữu Quốc, Diêu Đại Phát, và cả Chiến Li.
Gọi lại một cuộc cho anh trai. Sáng sớm hôm nay, giá cổ phiếu của tập đoàn Chính Phát lại hạ xuống 3%.
Thân nhân của người chết đã làm loạn tới cửa công ty. Giới truyền thông của thành phố Y đều cho phóng viên đến phỏng vấn.
Chuyện này, nghiêm trọng hơn lần trước nhiều. Dù sao còn liên quan đến một mạng người.
,
Không chỉ như vậy, thư ký của thị trưởng Thượng, cũng đặc biệt gọi điện thoại tới quan tâm chuyện này.
Chính Phát là tập đoàn làm ăn rất tốt trong giới doanh nghiệp tư nhân của thành phố Y. Nộp thuế nhiều cho thành phố Y, lại có đóng góp khá nhiều cho thành phố Y.
Gây ra chuyện như vậy, về mọi phương diện đều đáng chú ý.
Diêu Hữu Thiên không còn lòng dạ nào tiếp tục nghĩ đến quan hệ giữa mình và Cố Thừa Diệu nữa.
Cho người đưa quần áo tới, trước tiên đến công ty.
,
Cửa công ty để phóng viên và thân nhân người chết chen chúc đến mức nước chảy không lọt. Các thân nhân còn mang theo tiền giấy, không ngừng rải.
Rõ ràng hôm qua đã nói với các thân nhân, bọn họ nhất định không trốn tránh trách nhiệm, bọn họ bây giờ lại người người mặc áo tang màu trắng, đầu đội khăn đen. Trên tay còn cầm băng rôn: “Gian thương vô đạo, trả mạng cho tôi.”
Khăng khăng đòi bọn họ cho một lời giải thích.
Giám đốc của bộ phận PR đàm phán với những thân nhân kia, không ngừng trấn an bọn họ, muốn để bọn họ rời khỏi cửa công ty trước, nhưng không có một thân nhân nào nguyện ý nghe lời.
Diêu Hữu Thiên vừa xuất hiện, những thân nhân kia càng kích động hơn: “Gian thương vô đạo, trả mạng cho tôi.”
“Bọn gian thương chúng mày, chúng mày sẽ có báo ứng.”
Phóng viên càng túm lấy Diêu Hữu Thiên chụp ảnh không ngừng. Có người thấy quen lập tức nhận ra, hỏa hoạn ở khu nghỉ dưỡng Vân Khởi lần trước, chính là cô gái này ra mặt.
,
Bây giờ lại là cô.
“Cô Diêu, vì sao công trình lại có vấn đề về chất lượng?”
“Cô Diêu, tại sao các người biết rõ vật liệu không đạt chuẩn còn muốn sử dụng?”
“Cô Diêu, mời cô trả lời câu hỏi của chúng tôi được không?”
Diêu Hữu Thiên bị phóng viên và thân nhân bao vậy, mất rất nhiều hơi sức, dưới sự giúp đỡ của an ninh, mới chen qua đám người, vào được công ty.
,
Phòng làm việc ở tầng cao nhất, Diêu Hữu Quốc vẫn luôn đứng ở cửa sổ văn phòng, nhìn màn náo nhiệt dưới lầu.
Sau khi Diêu Hữu Thiên đi vào, anh cũng không thay đổi tư thế.
“Anh cả.” Diêu Hữu Thiên đi tới bên cạnh anh rồi đứng lại, mắt nhìn xuống dưới lầu một cái: “Ngày hôm qua rõ ràng những người này đã đồng ý, sẽ cho chúng ta thời gian điều tra, không biết vì sao qua một buổi tối, lại thay đổi như vậy.”
Hơn nữa thái độ càng kịch liệt hơn hôm qua.
Khuôn mặt Diêu Hữu Quốc u ám, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc: “Đồng ý, rồi lại lật lọng, là bởi vì phía sau lại có người đề xuất điều kiện mới.”
,
Diêu Hữu Thiên hơi kinh ngạc nhìn anh một cái, giọng nói của Diêu Hữu Quốc cực lạnh: “Ngày hôm qua giám sát Lâm vẫn cắn chặt lấy Chiến Li, nói là cậu ta mua chuộc. Chỉ là, bên chúng ta nhận được tin tức. Một giám đốc của Hồng Cảnh, đã bị đồn cảnh sát đưa đi điều tra.”
Trên thực tế, buổi sáng anh đã đến đồn cảnh sát.
Giám sát Lâm vẫn cắn Chiến Li không buông, khăng khăng chính Chiến Li bảo anh ta tiếp tục thi công. Mà giám đốc bộ phận tiêu thụ của Hồng Cảnh cung cấp vật liệu kia, đã bị giam. Giám đốc Lưu của Hồng Cảnh, bây giờ vẫn đang bị tra hỏi ở đồn cảnh sát.
Khẩu cung của mấy người đều rất ăn ý, một mực chắc chắn là Chiến Li ——
(còn tiếp ~)