Editor: Xám
Lúc lật người xuống khỏi người Diêu Hữu Thiên, sắc trời đã dần tối.
Trong phòng bắt đầu trở tối, mùa đông lúc nào trời cũng tối cực kỳ sớm.
Diêu Hữu Thiên đã sớm mât sức, cô vốn dĩ vừa đói vừa mệt, bây giờ một chút hơi sức cũng không có.
Cô mở to mắt nhìn trần nhà.
Trong lòng thấy rất trơ trẽn với phản ứng của chính mình. Vừa nghĩ đến cô giống như một người phụ nữ phóng đãng, dưới sự đòi hỏi của Cố Thừa Diệu, liên tục mặc anh chiếm đoạt, cô đã cảm thấy khó có thể tiếp nhận ——
,
Tay của anh, môi của anh, nụ hôn của anh.
Cho dù cô cố ý xem nhẹ, cũng in dấu lên người cô giống như sắt thép.
Cơ thể sau khi được triệt để yêu thương còn cực kỳ mẫn cảm.
Nơi da thịt kề chặt với Cố Thừa Diệu, tỏa ra nhiệt độ khiến cô ấm áp.
Nhắm mắt lại, ý nghĩ lúc này của Diêu Hữu Thiên, cực kỳ phức tạp.
,
Chiến Li, là nút thắt của Cố Thừa Diệu.
Thật ra, làm sao lại không phải là nút thắt của cô?
Miệng ngang ngạnh, ép mình buông bỏ, cuối cùng vẫn có chút nhớ thương.
Cố Thừa Diệu, rốt cuộc còn hiểu cô hơn cô nghĩ.
Thật ra quả thực cô muốn đến đồn cảnh sát thăm Chiến Li.
,
Vừa rồi ở công trường, giọng điệu đó của cô, sự im lặng của cô. Trong lòng Chiến Li tổn thương rồi phải không?
Cô nhớ tới mùa đông năm ấy, cô ngây ngô hôn lên mặt Lạc Li, muốn tặng mình cho anh.
“Chỉ cần em thành của anh, ba mẹ em sẽ không phản đối nữa.”
Chiến Li cười kéo người cô ra: “Cô bé ngốc ——“
Ba chữ đơn giản, lộ ra sự cưng chiều, khoảnh khắc đó, lòng của cô, đã mềm nhũn thành một vũng nước.
Cô nghĩ, chính là người đàn ông này, cô yêu anh, chỉ cần anh mở miệng, vậy thì chân trời góc biển, cô đều nguyện ý đi theo anh.
Nhưng cô còn chưa kịp đuổi theo Chiến Li. Cô đã gặp tai nạn xe, mất trí nhớ.
,
Những yêu thương sâu nặng kia, cứ như vậy dễ dàng buông xuống.
Để lại một mình Chiến Li đau khổ. Mà cô hồn nhiên không hay.
Chờ cô nhớ ra, cũng đã là phụ nữ có chồng rồi.
Những năm này, Chiến Li làm thế nào mà từ một đứa con riêng, biến thành cậu chủ hợp quy cách của nhà họ Chiến?
Cô từng nghe nói qua một chút chuyện của nhà họ Chiến, Chiến Li, rốt cuộc trải qua bao nhiêu vất vả và nỗ lực, mới đi tới ngày hôm nay?
,
Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.
Nếu như đã hết hi vọng, tại sao còn phải cho anh cơ hội?
Tổn thương anh, có phải là tốt cho anh?
Nếu như cô một mực mềm lòng, chỉ sợ anh sẽ nhớ mãi không quên. Với hắn, quá khổ.
Nên cắt đứt mà không cắt đứt, ngược lại sẽ loạn.
,
Cô biết rõ, nhưng khó mà làm được, Chiến Li biết rõ, cũng không làm được.
Mà Cố Thừa Diệu ——
Anh, sợ là đã biết từ lâu rồi? Biết nút thắt trong lòng mình, biết chút không đành lòng trong lòng cô.
Vừa rồi rõ ràng là anh giận dữ, nhưng lại không hề tổn thương cô.
Diêu Hữu Thiên dán vào lồng ngực dày rộng mà ấm áp của anh, có rất nhiều hình ảnh, thoáng qua trong đầu.
,
Ban đầu bất đắc dĩ mà kết hôn, sau đó hai người lại đối chọi gay gắt.
Rồi sau đó anh nhiều lần hiểu lầm mình.
“Sai lầm giống như vậy, tôi sẽ không phạm phải lần thứ hai.”
“Đừng tưởng rằng dùng cách này có thể ép tôi mắc lừa, tôi sẽ không đụng vào cô.”
,
Giọng nói của anh lạnh lẽo như vậy, hoàn toàn không cho cô cơ hội.
Hết lần này đến lần khác, anh coi thường mình, ức hiếp cô, chán ghét cô.
Mỗi lần hai người giao chiến, đều không vui vẻ lắm.
Nhưng bắt đầu từ lúc nào?
Thái độ của anh với cô, đã sớm thay đổi.
Anh biết để ý cảm nhận của cô, quan tâm đến ý nghĩ của cô ——
,
Ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt của Cố Thừa Diệu, nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Ở nơi đất khách, nếu như hôm nay Cố Thừa Diệu như vậy, cô sẽ thế nào?
Diêu Hữu Thiên đột nhiên không biết nữa.
Vào khoảnh khắc Cố Thừa Diệu muốn đứng dậy, đã đối diện với đôi mắt của Diêu Hữu Thiên.
Trong đôi mắt đẹp dịu dàng, có chút ý tứ không rõ. Hình như là tức giận, lại hình như là oán hận.
Khẽ nheo mắt lại, anh đột nhiên lật người, đặt cô dưới thân.
,
Híp mắt lại, đối diện với vẻ oán hận trong mắt cô. Anh đột nhiên cúi đầu, khẽ cắn một cái lên môi cô.
Đau nhói nhè nhẹ khiến Diêu Hữu Thiên phục hồi tinh thần.
Đã nhìn vào đôi mắt u ám của anh: “Diêu Hữu Thiên, nếu như cô còn tiếp tục nhớ đến người đàn ông khác ở trước mặt tôi, có tin là tôi giết cô hay không?”
Tiện thể giết luôn Chiến Li kia ——
“. . . . .” Diêu Hữu Thiên mím môi, không lên tiếng.
Dáng vẻ quật cường này, khiến Cố Thừa Diệu nổi giận một hồi, anh cúi đầu, lại một lần nữa gặm cổ cô, môi từ từ lướt xuống dưới. Đang muốn tiếp tục, bụng Diêu Hữu Thiên, lại truyền đến một tiếng vang.
,
Âm thanh đó khiến động tác của anh dừng lại, gần như là ngây người nhìn Diêu Hữu Thiên/.
Mặt Diêu Hữu Thiên đỏ lên trong nháy mắt, xấu hổ đến mức không thể nào xấu hổ hơn.
Cô vốn dĩ vừa đói vừa mệt, lại bị anh túm lên vận động nửa ngày trời, không mệt mỏi ngất đi đã là biểu hiện cho thể lực cô không tệ rồi.
Cố Thừa Diệu choongsn gười dậy. Liếc nhìn vẻ xấu hổ trên mặt cô, tích tụ ban đầu trong lòng đột nhiên tản đi, tâm trạng trở nên vui vẻ không ít.
“Đói bụng?” Nhếch khóe môi lên, mang theo vài phần trêu chọc, mấy phần cười nhạo.
Diêu Hữu Thiên cắn môi, oán hận trừng mắt liếc anh một cái: “Còn không phải do anh hại?”
,
Cố Thừa Diệu liếc nhìn vẻ bất mãn trên mặt cô, cầm điện thoại ở đầu giường lên gọi nhà hàng mang đồ lên.
Trên mặt Diêu Hữu Thiên vẫn có màu đỏ rực, thật là mất thể diện, xem thử thời gian bây giờ, cơm trưa đã sớm qua, cơm tối thì vẫn còn sớm.
Ban ngày ban mặt bọn họ ở đây làm chuyện này. Thật là quá mức xấu hổ.
“Tránh ra.” Cô muốn mặc quần áo lên, nếu như lát nữa có người đi lên nhìn thấy bộ dạng này của cô, vậy thì cô thật sự không muốn sống nữa.
“Cô muốn đi đâu?” Bàn tay Cố Thừa Diệu giữ sẵn bên eo cô, không cho cô đi.
“Mặc quần áo.” Diêu Hữu Thiên oán hận vỗ tay anh một cái.
,
Cố Thừa Diệu lật người, lại một lần nữa đè cô xuống dưới thân, liếc nhìn vẻ xấu hổ, lúng túng trong mắt cô, ánh mắt lóe lên: “Cô xấu hổ cái gì?”
“Cố Thừa Diệu, anh cho rằng ai cũng mặt dày giống như anh sao? Nếu để người ta nhìn thấy, em có còn muốn làm người nữa không?”
“Cô là vợ của tôi.” Trí nhớ của cô thật sự kém như vậy, Cố Thừa Diệu không ngại nhắc nhở cô thêm mấy lần: “Cho dù chúng ta làm gì, cũng không phải là quá bình thường hay sao? Hay là nói, cô sợ những người khác thấy?”
“Không thể nói lý.” Diêu Hữu Thiên không muốn nói đề tài này với anh.
Cô không muốn nói, Cố Thừa Diệu lại nhất định phải nói: “Diêu Hữu Thiên, lời tôi vừa mới nói, là thật. Nếu như cô dám nghĩ đến những người đàn ông khác, tôi nhất định sẽ giết chết cô, sau đó giết tên gian phu đó.”
,
“Cố Thừa Diệu, anh là một tên điên.” Diêu Hữu Thiên vươn tay dùng sức đẩy anh ra. Cảm thấy hoàn toàn không có cách nào giao tiếp với anh.
“Xem ra vừa rồi tôi đã quá kiêng nể cô.” Cố Thừa Diệu cười lạnh, tâm trạng tốt vừa rồi lại bị thái độ của cô kích động cho biến mất không thấy bóng dáng: “Tôi thật sự nên cho cô biết một lần, thế nào là tên điên thật sự ——“
Anh đè tay cô lại, đang muốn tiến tới, Diêu Hữu Thiên lại giơ chân lên bắt đầu đá anh.
Trong lòng anh nổi giận, túm lấy cà vạt trói cô lúc đầu, cột tay cô lên giường.
Chân Diêu Hữu Thiên đá lợi hại hơn, anh ra sức chặn chân cô, nhanh chóng xé rách quần áo, ngay cả chân cô cũng trói chặt.
,
Cả người cô bị anh trói thành hình chữ đại, lại không mặc quần áo. Mặc dù bên trong phòng mở điều hòa nhiệt độ rất cao, thế nhưng tư thế này, vẫn khiến cô cảm thấy nhục nhã ——
“Cố Thừa Diệu, anh buông tôi ra.”
“Không phải cô nói tôi là tên điên ao?” Cố Thừa Diệu cười lạnh: “Vậy thì tôi sẽ điên cho cô xem.”
Anh cúi đầu, động tác thô bạo hơn vừa nãy nhiều, gần như là gặm cắn da thịt mịn màng của cô ——
Diêu Hữu Thiên không có sức giãy giụa, bị anh cắn mấy lần.
,
Cơ thể vừa mới trải qua một lần hoan ái đến cực hạn, chính là lúc mẫn cảm, đâu chịu nổi giày vò như vậy của anh.
Cắn môi, không cho mình kêu thành tiếng, thế nhưng anh lại quyến rũ càng lợi hại hơn ——
Bàn tay phủ lên nơi đầy đặn của cô, khẽ nắn, đang định lướt xuống dưới, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Bàn tay Cố Thừa Diệu phủ lên nơi bí ẩn của cô. Nhếch môi: “Có lẽ, tôi nên mở thẳng cửa ra, để người ta nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của cô.”
“Cố Thừa Diệu, tên điên này.”
,
“Tôi là kẻ điên.” Cố Thừa Diệu cúi người xuống, cắn một cái lên môi cô: “Kẻ điên này, cũng là chồng của cô.”
“Diêu Hữu Thiên. Cô nhớ kỹ cho tôi, ghi nhớ rõ ràng một chút.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Một ngày hỗn loạn đó, kết thúc như thế này? Diêu Hữu Thiên không biết.
Cô bị Cố Thừa Diệu cột vào giường, hoàn toàn không cho cô xuống giường. Ngay cả cơm cũng là anh bưng lên giường cho cô ăn.
Sau khi ăn cơm xong, anh lại tiếp tục chuyện vừa nãy.
Hết lần này đến lần khác lợi dụng kỹ xảo của mình, khiến cho cô khuất phục.
Buộc cô thừa nhận, anh là chồng của cô.
Anh quyến rũ cô, nhưng lại không thỏa mãn cô, vào lúc cô khó chịu không thôi càng khiêu khích cô.
Chính là để nghe năm chữ "Em yêu anh, chồng ơi" nói ra từ miệng cô.
Bọn họ dây dưa, khiến cho cô bỏ lỡ cơm tối, cũng lỡ mất cuộc điện thoại Chiến Li gọi tới.
Truyện được chuyển ngữ và đăng duy nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn.
,
Màn đêm buông xuống, Diêu Hữu Thiên mất hêt sức lực nằm trên giường ngủ say sưa.
Liên tục hoan ái điên cuồng mấy lần, đã sớm đã tiêu hao hết hơi sức của cô. Cô đã ngất xỉu dưới người Cố Thừa Diệu.
Cô ngủ rất sâu, Cố Thừa Diệu lại tỉnh táo đến bất ngờ.
Sau khi cơ thể hoàn toàn thả lỏng, trái tim cũng trống rỗng theo không ít.
Được thỏa mãn là cơ thể, đói bụng mà tham lam, lại là trái tim.
Nhặt quần áo dưới đất lên mặc vào, ánh mắt nhìn Diêu Hữu Thiên đã nhắm mắt ngủ say, vẻ mặt hết sức phức tạp.
Anh hiểu rõ, hôm nay thứ anh chinh phục chỉ là của cơ thể của cô.
Nhưng tuyệt đối không bao gồm trái tim cô.
,
Ánh mắt cô nhìn anh, có giãy giụa, có không cam lòng.
Hai người chung đụng trong thời gian dài, cơ thể của bọn họ cực kỳ kết hợp.
Nhưng, chỉ vỏn vẹn cơ thể.
Yêu, hoàn toàn không có.
Trong lòng cô, có một người đàn ông khác ——
Hai tay xuôi bên người nắm chặt, Cố Thừa Diệu xoay người rời đi.